Chương 64 : Buổi trà chiều và kế hoạch mới
Hôm sau, Harry đi bộ đến nhà Ron với tâm trạng phấn khởi. Căn nhà nhỏ quen thuộc nằm giữa khu vườn xanh mướt vẫn giữ nguyên vẻ ấm cúng mà Harry từng yêu thích. Cánh cửa mở ra, Ron và cả gia đình đang quây quần bên trong. Không chỉ có bố mẹ và Ginny, mà hôm nay Hermione, Pansy và Blaise cũng có mặt. Sự xuất hiện của họ khiến căn phòng thêm phần sinh động và vui vẻ.
Harry mỉm cười bước vào, giọng nói rộn ràng:
— Chào mọi người! Lâu rồi không gặp.
Hermione gật đầu thân thiện, Pansy vẫy tay chào, còn Blaise, với ánh mắt dịu dàng nhìn Ron, mỉm cười chào Harry. Mọi người nhanh chóng ổn định chỗ ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, trên đó là một bình trà hoa cúc thơm ngát cùng vài chiếc bánh ngọt.
Không khí trong phòng ấm áp và thân mật, tiếng cười nói râm ran lan tỏa. Harry cảm thấy thật dễ chịu khi được ngồi cùng những người bạn thân quen. Cả nhóm bắt đầu trò chuyện rôm rả về những câu chuyện gần đây, về công việc, về những chuyến đi và cả những dự định sắp tới.
Đột nhiên, giữa lúc mọi người đang thưởng thức trà, Harry bỗng ngẩng đầu, ánh mắt đượm nét suy tư:
— Mấy bồ nghĩ sao nếu tớ vào Bộ làm việc nhỉ?
Câu hỏi bất ngờ khiến mọi người ngừng lại một chút. Hermione chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trong khi Ron liền nhếch mép trêu chọc:
— Chắc chắn là vì Draco đúng không, Harry? Ai mà vào Bộ mà không có lý do đặc biệt cơ chứ!
Blaise, đang ngồi cạnh Ron, quay sang nhìn người yêu với ánh mắt trìu mến rồi cũng bật cười nhẹ, góp thêm:
— Ừ, nghe có vẻ đúng đấy, Ron...
Harry lắc đầu, nở một nụ cười pha chút bẽn lẽn nhưng chắc chắn:
— Thật ra thì... công việc cũ của tớ không hợp lắm. Tớ muốn thử sức ở một nơi mới, nơi có thể giúp tớ phát triển hơn và có thêm nhiều trải nghiệm mới. Còn chuyện với Draco, tớ nghĩ là mọi người đã suy diễn hơi nhiều rồi.
Ron vẫn không chịu buông tha, cười trêu:
— Ừ thì, dù lý do gì thì cũng phải cẩn thận đấy. Bộ là nơi phức tạp lắm, chứ không đơn giản như mọi người nghĩ đâu.
Hermione nghiêm túc hơn, ánh mắt đầy sự quan tâm:
— Nếu cậu quyết định, chúng tớ sẽ giúp cậu bất cứ điều gì. Nhưng nhớ rằng công việc ở Bộ đòi hỏi sự kiên trì và rất nhiều áp lực.
Pansy cũng xen vào, giọng nói nhẹ nhàng:
— Đúng thế, nhưng nếu Harry đã chọn thì mọi người đều tin tưởng cậu sẽ làm tốt. Chỉ cần luôn giữ vững chính mình là được.
Harry cảm thấy ấm lòng trước sự ủng hộ của bạn bè. Cậu chậm rãi nhấp một ngụm trà, hít hà hương hoa cúc dịu nhẹ, rồi nói tiếp:
— Tớ nghĩ đây là bước đi đúng đắn cho tương lai. Công việc cũ khiến tớ cảm thấy bị bó hẹp, còn ở Bộ, có thể tớ sẽ có nhiều cơ hội để cống hiến hơn.
Cả nhóm lại tiếp tục câu chuyện, không khí trở nên vui vẻ và thoải mái hơn bao giờ hết. Những tiếng cười, những lời động viên chân thành lan tỏa, khiến Harry cảm thấy được tiếp thêm động lực để bước vào hành trình mới.
Ngày hôm sau, Harry có mặt tại Bộ Pháp thuật với một tâm trạng vừa hồi hộp, vừa háo hức. Cánh cửa lớn bằng đồng nặng nề mở ra, để lộ một hành lang rộng rãi với những bức tường đá cổ kính, ánh sáng từ các ngọn đèn phép lung linh chiếu xuống tạo nên không gian vừa trang nghiêm, vừa huyền bí.
Harry được hướng dẫn đến khu vực cấp thẻ nhân viên. Một người phụ nữ trong bộ đồng phục trang nghiêm, ánh mắt cẩn trọng, trao cho cậu một tấm thẻ nhỏ màu xanh lam, trên đó có ghi rõ tên và chức vụ của Harry. Cảm giác lần đầu tiên được nhận tấm thẻ này khiến Harry không khỏi tự hào.
Người phụ nữ ấy nhẹ nhàng nói:
— Đây là thẻ của cậu, Harry Potter. Khi cần vào bất kỳ khu vực nào trong Bộ, hãy sử dụng thẻ này để nhận dạng. Tuy nhiên, trước mắt, cậu hãy về nhà và chờ thông báo thêm từ chúng tôi. Có một số điều cần sắp xếp trước khi cậu chính thức bắt đầu công việc.
Harry gật đầu, lòng đầy tò mò và mong chờ. Cậu cảm ơn và rời khỏi Bộ, lòng nghĩ rằng hành trình mới của mình vừa mới bắt đầu.
Hai ngày sau, khi đang ngồi trong phòng khách nhà Ron, Harry bất chợt nghe tiếng cú bay đến gõ cửa sổ. Cậu đứng dậy, mở cửa và nhận lấy một chiếc phong bì màu kem tinh tế, trên đó dập nổi biểu tượng Bộ Pháp thuật. Tim Harry đập nhanh hơn, cậu biết đây chắc chắn là thư từ Bộ.
Cẩn thận bóc phong bì, Harry lấy ra tờ giấy được viết bằng nét chữ trang trọng:
"Kính gửi anh Harry Potter,
Chúng tôi rất vui mừng thông báo rằng anh đã chính thức được nhận vào làm việc tại Bộ Pháp thuật. Anh sẽ đảm nhận vị trí trợ lý của một người đặc biệt trong Bộ, với nhiều nhiệm vụ quan trọng và thử thách phía trước.
Chi tiết về công việc và người mà anh sẽ hỗ trợ sẽ được thông báo trong cuộc họp đầu tiên.
Chúc anh thành công và chào mừng đến với Bộ Pháp thuật."
Harry không giấu nổi sự vui mừng, cậu lập tức gọi cho Ron và Hermione để chia sẻ tin vui. Một chặng đường mới, một vai trò mới đang chờ đợi cậu phía trước.
Ngày hôm sau, Harry cầm chắc tấm thẻ mới, trên đó không chỉ có tên mà còn ghi rõ chức vụ: "Trợ lý đặc biệt". Cảm giác tự hào và hồi hộp lan tỏa trong lòng cậu khi bước chân vào Bộ Pháp thuật một lần nữa, lần này với tư cách hoàn toàn khác.
Ngay khi bước qua cửa lớn, một người phụ nữ mặc bộ trang phục trang nghiêm tiến đến và lịch sự giới thiệu:
— Chào anh Potter, tôi sẽ dẫn anh đến gặp người mà anh sẽ hỗ trợ.
Harry gật đầu, theo chân bà qua những hành lang dài, những bức tường đá dày cộp phủ đầy ánh sáng kỳ ảo của những quả cầu phát sáng. Từng bước đi khiến tim Harry đập nhanh hơn, sự háo hức xen lẫn hồi hộp không thể giấu được.
Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa lớn bằng gỗ sẫm màu. Người phụ nữ gõ cửa nhẹ nhàng rồi mở ra, đi vào và nói chuyện với người mà Harry sẽ hỗ trợ... Được 1 chút thì 1 giọng nói vang lên : " Cậu Potter, mời vào ."
Harry bước vào, ánh mắt nhanh chóng dò tìm. Trong căn phòng rộng rãi và sang trọng, chiếc ghế lớn xoay lưng về phía cửa sổ, ánh nắng chiếu nhẹ qua tấm rèm mỏng tạo nên một khung cảnh vừa yên bình, vừa bí ẩn.
Người phụ nữ dẫn cậu đến cửa phòng và nhỏ nhẹ nói với người bên trong:
— Tôi sẽ để hai người ở lại nói chuyện riêng. Chúc anh một ngày làm việc hiệu quả.
Rồi bà quay ra đóng cửa lại, để Harry đứng một mình trong phòng. Cảm giác cô đơn, lo lắng bắt đầu len lỏi. Tim Harry đập mạnh, cậu không khỏi bồn chồn nghĩ về người sắp gặp. Ai đó quan trọng, người đặc biệt mà cậu sẽ hỗ trợ trong thời gian tới...
Harry đứng đó, hít sâu lấy can đảm, sẵn sàng bước vào chương mới của cuộc đời.
Harry đứng trước chiếc ghế xoay lớn, tim đập nhanh đến nỗi cậu cảm thấy như có thể nghe thấy từng nhịp đập vang vọng trong tai. Cậu cố gắng gắng gượng, giọng hơi ấp úng nhưng vẫn cố gắng tự giới thiệu bản thân:
— T-tôi là Harry... Harry Potter. Tôi sẽ là trợ lý của... anh...
Giọng nói từ bên trong phòng vang lên, ấm áp nhưng đầy tò mò:
— Cậu chính là trợ lý của tôi à?
Harry ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào cho đúng, lưỡi như bị cứng lại, trong giây lát cậu chỉ có thể nhỏ nhẹ:
— V-vâng... đúng vậy.
Một khoảng lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn tiếng thở nhẹ và sự căng thẳng có thể cắt được bằng dao. Đột nhiên, chiếc ghế lớn phát ra tiếng rít nhẹ khi xoay lại từ từ. Harry nhắm mắt lại, cố gắng tập trung mà không để mình bị choáng ngợp bởi cảm giác lo lắng.
Bỗng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, dần dần tiến lại gần. Harry cảm thấy có một luồng năng lượng rất quen thuộc hiện diện ngay trước mặt mình, khiến tim cậu như ngừng đập trong vài giây. Một giọng nói thân quen vang lên, dịu dàng nhưng cũng đầy sắc thái pha chút trêu chọc:
— Mở mắt ra đi, đừng nhắm mắt như thế.
Harry run run mở mắt ra, và ngay trước mặt cậu là bóng dáng quen thuộc đến mức cậu không tin nổi: Draco Malfoy. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, tất cả đều như khắc sâu trong tâm trí Harry từ những năm tháng cũ.
Cậu hốt hoảng, không kìm được sự bất ngờ, vô thức thốt lên:
— Draco?
Draco mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một cách khó hiểu, như thể biết rất rõ những suy nghĩ đang bùng lên trong đầu Harry. Không khí trong phòng bỗng chốc trở nên vừa thân mật, vừa căng thẳng, hứa hẹn một chương mới đầy những điều bất ngờ đang chờ đón hai người.
Harry còn chưa hết bàng hoàng khi nhìn thấy Draco đứng trước mặt, ánh mắt ấy không chỉ chứa đựng sự quen thuộc mà còn chan chứa một điều gì đó ấm áp hơn. Cậu lúng túng ấp úng:
— Anh... anh thật sự ở đây à? Anh làm việc ở Bộ thật sao?
Draco mỉm cười, bước đến gần hơn, giọng nói nhẹ nhàng mà đầy trìu mến:
— Ừ, tôi ở đây từ lâu rồi. Giờ thì, tôi cũng rất vui khi em đã chính thức trở thành trợ lý của tôi.
Harry cảm nhận hơi ấm từ bên cạnh, tim đập nhanh hơn, giọng nói nhỏ nhẹ mà chân thành:
— Em hơi lo lắng, không biết có làm được không... Nhưng giờ có anh ở đây, em cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Draco nhẹ nhàng nắm lấy tay Harry, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, nụ cười dịu dàng:
— Em không phải lo đâu. Tôi sẽ luôn ở bên em, hỗ trợ cậu trong mọi chuyện.
Harry nhìn bàn tay họ đang đan chặt vào nhau, cảm giác an yên lan tỏa trong lòng. Cậu mỉm cười:
— Cảm ơn anh, Draco. Em sẽ cố gắng không làm anh thất vọng.
Draco khẽ nghiêng đầu, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ trên trán Harry:
— Tôi biết mà. Em luôn làm tôi tự hào mà, Pottah...
Harry đứng đó, mặt hơi căng thẳng, ánh mắt không rời khỏi Draco. Cậu thở dài nhẹ, vẫn chưa hoàn toàn thoải mái với môi trường mới và những điều sắp tới.
Draco nhìn Harry, chỉ cười nhẹ, giọng nói trầm ấm đầy dịu dàng:
— Em lại căng thẳng như vậy rồi. Tôi biết mà, mỗi lần em như thế, tôi đều muốn nói rằng tôi sẽ không làm gì khiến em phải mệt mỏi đâu.
Harry nhìn Draco, ánh mắt có phần mềm lại nhưng vẫn còn chút ngập ngừng:
— Anh nói vậy em tin... nhưng công việc mới chắc chắn sẽ khó khăn. Em sợ mình không đủ sức.
Draco bước lại gần hơn, giọng nói đầy quan tâm:
— Em không phải lo một mình đâu. Tôi sẽ luôn ở bên, giúp đỡ em mọi lúc. Còn nữa, dạo này em có đỡ ốm hơn chưa?
Harry ngập ngừng một lúc, rồi gật đầu nhẹ:
— Có, em cảm thấy khá hơn rồi. Cảm ơn anh đã lo cho em.
Không gian lặng đi một chút, chỉ còn lại hơi ấm dịu dàng giữa hai người — như một lời hứa không cần nói thêm gì nữa.
Draco khẽ mỉm cười, nụ cười không còn vẻ kiêu ngạo thường thấy mà mang theo sự dịu dàng hiếm hoi. Anh đưa tay lên, gần như muốn chạm vào vai Harry, nhưng rồi dừng lại giữa chừng, ánh mắt dò hỏi sự cho phép.
Harry không tránh đi. Thay vào đó, anh hơi nghiêng đầu, đôi mắt xanh lá nhìn Draco, lần đầu tiên không còn rào chắn.
Harry thì thầm với Draco
— Anh có chắc... là mình muốn dính vào một kẻ rắc rối như em không?
Draco nhẹ giọng, cúi đầu nhìn Harry :
— Em không phải rắc rối, Harry. Em là lý do khiến tôi muốn cố gắng mỗi ngày.
Một tiếng thở nhẹ thoát ra từ môi Harry, gần như là một nụ cười. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ để Draco đặt tay lên vai mình. Hơi ấm truyền qua lớp áo, nhỏ bé nhưng đủ để khiến trái tim đập lệch một nhịp.
Bên ngoài cửa sổ, trời London vẫn còn mưa nhẹ. Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, giữa hai con người từng là đối thủ năm nào, có thứ gì đó đã đổi khác — như thể sau bao nhiêu va chạm, họ cuối cùng cũng tìm được chỗ đứng bình yên bên cạnh nhau.
----
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro