Chương 31: "Có muốn cắn chỗ này của anh không?"

Chương 31: "Có muốn cắn chỗ này của anh không?"

11:27

(Lát nữa anh có rảnh không】

( Có thể gặp mặt một lần không?】

【Em chuyện muốn nói với anh】

11:41

( Có lẽ cần anh giúp em một chút】

*

Rõ ràng nói sẽ tranh thủ làm xong việc về sớm một chút chơi với cô.

Kết quả chờ đến tối anh hai vẫn chưa có dấu hiệu sẽ về, nhắn tin cho anh anh cũng chỉ nói trong công ty đột nhiên có việc gấp phải xử lý, bảo cô tự mình ăn cơm trước. Đợi đến sau đó ngay cả tiểu thuyết Nhậm Diên cũng không đọc nổi nữa, đành phải lấy sổ ra tiếp tục bài tập phác họa bị hoãn lúc trước, muộn nhất là thứ sáu tuần này phải nộp.

Mãi đến khi cô vẽ xong động tác và ngũ quan, kim ngắn trên đồng hồ sắp chỉ đến 11 giờ, âm thanh mở cửa mới vang lên.

Ngay khi nghe thấy tiếng cửa, gần như chỉ trong một giây Nhậm Diên đã buông giấy bút vọt tới cửa, tốc độ rất nhanh thậm chí cuốn theo một trận gió, thế cho nên Nhậm Tình và chú Lý vừa mới tới cửa đều nhìn cô đến ngẩn người.

Nhưng rất nhanh Nhậm Tình đã phản ứng lại, bất đắc dĩ mà cười cười, “Diên Diên, gấp làm cái gì, lại không đi dép hả?”

Nhưng lúc này Nhậm Diên không kịp phản ứng với lời của anh — bởi vì khóe môi anh đo đỏ, lại còn rách ra lộ ra tơ máu, rõ ràng là bị thương.

"Anh!” Cô nhanh chóng đi lên phía trước, theo bản năng vươn tay ra, đến một nửa lại sợ hãi làm anh đau, cuối cùng đành phải cẩn thận chạm vào vùng da bên cạnh miệng vết thương: “Đây là bị làm sao? Là...... Là bị người khác đánh sao?"

“Không có việc gì, em đừng gấp, chỉ là chút ngoài ý muốn thôi.”

Ngược lại chính bản thân Nhậm Tình không thèm để ý một chút nào, anh giơ đầu ngón tay chạm vào miệng vết thương, mắt thường cũng có thể thấy vết thương đang chảy thêm máu, anh lại giống như cũng không cảm nhận được một chút đau đớn nào, vẻ mặt bình tĩnh, lông mày cũng không động đậy, thậm chímặt mày vẫn luôn hàm chứa ý cười.

Lại nhìn đến Nhậm Diên đang sợ hãi tột độ, giống như xù lông nắm lấy tay anh.

“Anh không được làm thế! Sẽ nhiễm trùng mất!"

Chú Lý đứng đằng sau anh cũng phụ họa nói: “Ai, tiểu thư cô xem thiếu gia đi, trên đường chú cũng nói qua nói với cậu ấy rồi, nhưng cậu ấy không nghe chú."

“Anh hai!” Nhậm Diên nghe vậy trợn mắt lên.

“Ôi ôi, xin lỗi xin lỗi.” Nhậm Tình dở khóc dở cười vội vàng giơ tay lên làm hành động đầu hàng, nhưng một bàn tay lại bị tay cô nắm trong lòng bàn tay.

Chỉ thấy anh tạm dừng hai giây, sau đó Nhậm Diên đầu óc còn phản ứng được đây là đâu, nhưng thật ra môi cảm nhận được một chút mềm ấm. Thời điểm phản ứng lại, trước mắt đã là đôi mắt đen nhánh dịu dàng của Nhậm Tình.

“Anh sẽ không đụng vào, đừng nóng giận, được không?"

...........Phạm quy, phạm quy quá rồi.

Đặc biệt là ý thức được chú Lý còn ở đây, mặt Nhậm Diên lập tức đỏ lên, đồng tửrun rẩy nhìn về người đàn ông phía sau anh hai, mà đối phương vẫn thân thiện cười với cô.

“Vậy tôi đi trước.” Ông mỉm cười nói.

Nói xong ông liền cúi người, không chút do dự đóng cửa rời đi.

..........Một câu “Chú Lý ngủ ngon” của Nhậm Diên trực tiếp bị tiếng đóng cửa ngăn lại trong cổ họng.

“Không có việc gì, chú Lý không phải người ngoài.” Đầu sỏ gây tội vẫn đang cười với cô, rõ ràng không chịu ảnh hưởng chút nào.

“Nhưng mà......"

Chính là vì không phải người ngoài nên mới càng cảm thấy xấu hổ đấy!

Không hiểu sao cảm giác như học sinh tiểu học yêu đương bị người lớn trong nhà bắt gặp.

Lúc đứng ở trong phòng tắm, Nhậm Diên cảm thấy trí nhớ của bản thân thật sự rất tệ.

Đêm qua đã bị làm đến rất thảm, hôm nay đến bây giờ eo vẫn đau chân vẫn mỏi, rõ ràng đã hạ quyết tâm buổi tối hôm nay mặc kệ anh có nói cái gì cũng không làm, nhưng khi nghe được Nhậm Tình nói muốn đi rửa mặt, cô do dự một lúc rồi vẫn đi theo sau anh vào phòng tắm.

Bởi vì cô biết, tuy rằng Nhậm Tình nói không chạm, nhưng lúc anh rửa mặt, nhất định, nhất định sẽ không tránh khỏi việc chạm miệng vết thương.

Cũng không biết vì sao, anh hai cái gì cũng tốt, nhưng với việc bị thương thì thái độ quá mức coi khinh.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhậm Tình bị thương là khi anh cắt cà chua lúc đưa cô đến phòng bếp. Đại khái lúc trước anh cũng chưa từng làm việc này, động tác mới lạ, cách cầm đao cũng rất tùy ý, vô tình dao trong nhà đều vô cùng sắc nhọn, hậu quả chính là một dao đi xuống trực tiếp cắt vào ngón tay cái của anh, lúc đó máu chảy không ngừng.

Nhậm Diên bị dọa choáng váng cả người, nhưng anh chỉ đem tay nâng đến bên miệng rồi liếm một chút, sau đó tựa như người không bị gì chuẩn bị tiếp tục cắt.

Vẫn là cô khóc lóc xin anh một lúc lâu anh mới buông quả cà chua vốn đã đỏ giờ dính máu anh lại càng đỏ hơn, sau đó mang cô đi tìm chú Lý băng bó —— lúc ấy, chú Lý ở cùng với bọn họ ở biệt thự của Lạc Chiếu Ngân.

Ngay cả năm tai nạn xe...... Cũng là cô ghé vào giường bệnh của Nhậm Tình khóc đến không ra tiếng, nhưng chính anh lại như người không có việc gì, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn cười an ủi cô.

Lúc ấy Nhậm Diên nghi ngờ có phải anh hai không có cảm giác đau không.

Sau khi Nhậm Diên cho sữa rửa mặt vào lòng bàn tay rồi tạo bông, mới thật cẩn thận tránh miệng vết thương rồi xoa lên mặt anh.

Trán, gương mặt, cằm. Như là quét bơ lên mặt bánh kem, dùng lòng bàn tay vừa vuốt vừa xoa nhẹ nhàng như mát xa.

Cô xoa xoa một lúc đột nhiên nhận ra, đây là lần đầu tiên cô quan sát khuôn mặt anh hai gần gũi đến thế.

Lông mày và tóc của anh hai đều giống màu đen của mắt, lúc này tóc được cô vén lên, lộ ra cái trán trơn bóng, có thể nhìn rõ xương lông mày. Mà đuôi mắt anh thật ra là hơi nhếch lên, đỉnh lông mày cũng hơi hướng lên, nếu chỉ nhìn hình dáng mắt thì trên thực tế rất dễ có tính công kích Nhưng không hiểu sao ở trên mặt anh lại luôn dịu dàng quá mức.

Hơn nữa không biết có phải do góc độ hay không, người đàn ông ngửa đầu nhắm hai mắt hình như ngoan ngoãn đáng yêu hơn bình thường một chút.

Đặc biệt là môi mỏng nhợt nhạt, bộ dáng mặc người hái.

Cổ họng cô bất giác giật giật.

Sau đó nháy mắt cô chợt nhận ra bản thân hóa ra đã nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, lúc này mới luống cuống tay chân mà giúp anh rửa sạch.

Cô rất cẩn thận, xác nhận lại không có nước dính vào miệng vết thương dính, rồi lại cẩn thận giúp anh xoa xoa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

“Được rồi, anh hai."

“Cảm ơn Diên Diên."

“Không có gì."

Nhậm Diên cầm khăn lông trên tay, có chút ảo não với suy nghĩ hoảng loạn của bản thân vừa rồi, đang chuẩn bị thẳng lưng, đột nhiên Nhậm Tình mở to mắt.

Trong khoảnh khắc mắt mở ra, trên lông mi còn mấy giọt nước nhỏ, tim Nhậm Diên bỗng dưng đập lỡ một nhịp.

Chính cô còn quên bản thân đang đứng dậy nửa chừng.

Chỉ thấy đôi mắt đen nhánh an tĩnh của anh nhìn cô vài giây, đột nhiên nhiễm một chút ý cười.

“Diên Diên,” anh cầm một bàn tay của cô, “Em có muốn......"

Anh cầm tay cô xoa lên cổ anh, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ấm áp, Nhậm Diên còn không kịp tâm viên ý mã (*) đã nghe anh nói:

“Có muốn cắn vào chỗ này của anh không?"

(*) Tâm như vượn leo trèo, ý như ngựa chạy rong. Nhóm từ này thường được dùng để ví dụ cho vọng tâm của người ta luôn luôn biến động bất định, gần giống với ý nghĩa của từ ngữ Tam tâm nhị ý.

Đó là vị trí tuyến thể.

“ỰC.”

Trong phòng tắm an tĩnh, cô nghe được một tiếng nuốt vang lên.

Phát ra từ trong cổ họng của chính cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro