Chương 35: Give and Take

Chương 35: Give and Take

"Tút...... Tút...... Tút......”

“Người nhận tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau."

Nhậm Diên gọi liên tục vài cuộc cho Tiêu Vũ Thỏ không được, cô cũng gọi cho Tần Triều, nhưng lúc gọi tới thì chỉ có một giọng nữ lạnh lùng lên tiếng, nói cho cô biết rằng người nhận không nghe máy.

“Sao rồi?” Ở bên cạnh, Sở Nguyên không biết tới khi nào lại đứng dựa vào bức tường, thấy cô cầm điện thoại mím môi không nói lời nào thì lười biếng hỏi.

Chính hắn vừa rồi đột nhiên ngăn cô lại, nói cho cô biết Tiêu Vũ Thỏ đã mất liên lạc, còn cho xem lịch sử trò chuyện từ mấy ngày trước——

【 Tôi có chuyện muốn nói với cậu. 】

【 Có lẽ tôi cần cậu giúp đỡ. 】

【 Được rồi, cần tôi làm chuyện gì?】

【 Vũ Thỏ?】

【 Cậu không sao chứ? 】

..........

Tin nhắn trong khung chat tới đây là hết. Avatar và tài khoản đều là của Tiêu Vũ Thỏ, cô nhìn thoáng qua cũng có thể phân biệt ra được, ngược lại chính là điều này đã khiến cô thấy bất an. Bởi vì nếu như đây thật sự là Thỏ Thỏ, cô ấy sẽ không trả lời tin nhắn như vậy, trừ khi......đó là một tình huống đặc biệt.

Hơn nữa, còn phải là tình huống đặc biệt gì mà ngay cả Tần Triều cũng mất liên lạc?

Hết lần này tới lần khác ở bên cạnh đều có một tên đáng ghét, rõ ràng chính hẳn tự tìm tới, nhưng lại tỏ vẻ đứng ngoài cuộc, ngay cả vẻ mặt cũng thờ ơ, bộ dạng không hứng thú.

“Cho nên, chị em của cậu đã biến mất rồi, cậu định làm gì đây?”

Cô mím môi, nhẫn nại một chút mới hỏi: “......Không phải cậu cũng là bạn của Thỏ Thỏ sao? Tại sao không có một chút chút sốt ruột nào vậy.”

“Ha” hắn khẽ cười, “Cậu nghĩ sao?"

Đôi mắt Nhậm Diên nheo lại, lạnh giọng hỏi: “Cậu đã làm gì Thỏ Thỏ?”

“Không không không, không phải tôi.” hắn hơi buồn cười xua tay, thấy cô không tin, lại thở dài, “Tôi phát hiện cậu thật sự không ngại suy đoán tôi với ác ý xấu xa nhất."

“Có phòng bị như vậy, chi nhiều một chút lên trên những người cần phải đề phòng không phải tốt hơn sao?"

“...... Cậu có ý gì.” Nhậm Diên nhíu mày.

Nghe thấy vậy, người đàn ông khẽ cười rồi đứng thẳng người, Nhậm Diên theo bản năng bước lùi về phía sau, nhưng hắn chỉ buồn cười đưa điện thoại di động tới gần cô, chỉ vào con số trên màn hình.

“Cậu nhìn ngày này đi, thời gian này cậu không cảm thấy quen mắt sao?"

..........

Nhìn thấy ngày giờ hiển thị trên đầu tin nhắn, cô nhớ rõ hôm đó Tiêu Vũ Thỏ tới nhà chơi với cô, mà lúc 11 giờ chính là lúc trà sữa được giao tới, nhưng lúc đó Thỏ Thỏ đột nhiên nói nhận được cuộc gọi điện thoại và có việc gấp phải rời đi.

“Cậu ấy mất liên lạc sau khi rời khỏi nhà cậu, tôi nghĩ cậu nên tìm hiểu về vấn đề của mình trước?”

..........Vấn đề của cô? Vậy là cô sai sao?

Nhưng ngày đó Tiêu Vũ Thỏ đột nhiên nói có việc gấp nên rời đi, ngay cả Nhậm Diên hỏi cô ấy rốt cuộc là muốn đi đâu làm cái gì cũng không biết được.

Người đàn ông lặng lẽ nhìn cô vài giây, thấy vẻ mặt cô đầy khó hiểu không tìm được câu trả lời, hắn lại hỏi: “Trước khi Vũ Thỏ rời khỏi nhà cậu, có xảy ra chuyện gì không? Hoặc là có chuyện gì không đúng không?"

Có điều không ổn sao?

Thật sự có điều gì đó không đúng... Chính cô nhớ rõ ngày đó Thỏ Thỏ xuống lầu đi lấy trà sữa rất lâu, nhưng lúc Thỏ Thỏ trở về thì nói là nhận được một cuộc gọi, cô tự động hiểu là ở dưới lầu nhận được điện thoại cho nên mới lên trễ.

Vậy là cú điện thoại đó có vấn đề sao? Nếu biết ai đã gọi tới thì có thể dễ dàng tìm ra manh mối.

“Điện thoại à......” Hắn xoa cằm, đôi mắt vẫn khép hờ với dáng vẻ không hứng thú, “Vậy cậu có nghe thấy cậu ấy nói gì khi trả lời điện thoại không?”

“Không có,” Nhậm Diên hơi chần chừ một chút, "......Lúc ấy tôi cũng nhận được điện thoại."

“Trùng hợp đến vậy sao.” rốt cuộc Sở Nguyên cũng hứng thú nở nụ cười.

Cô mím môi, trong lòng chợt dâng lên một linh cảm không tốt lắm.

“Đừng nhìn tôi như vậy, rõ ràng là tôi chưa nói gì cả.”

"........"

Cô không muốn nói chuyện với hắn, mặc dù cho đến nay cô chỉ mới gặp có ba lần, nhưng mỗi lần nói chuyện với hắn đều khiến cho cô càng ngày càng bực bội, như thể hắn biết cô chán ghét mình cho nên càng muốn làm cho cô khó chịu hơn nữa.

Nhậm Diên mở điện thoại ra, muốn gọi cho Nhậm Tình, cùng anh trai trao đổi chuyện này.

Thế nhưng khi ngón tay vừa mới ấn vào nút gọi trên màn hình thì đã bị Sở Nguyên nhanh tay nhanh mắt đoạt lấy.

“Cậu làm gì đấy! Mau trả lại cho tôi!”

Cô theo bản năng muốn lấy lại, nhưng hắn giơ điện thoại lên cao đến nỗi cô nhón chân cũng không với tới được.

Trong mắt người đàn ông vẫn còn vẻ cười đùa: “Làm sao, trả lại cho cậu để cậu biết chuyện gì cũng đi tìm anh trai sao?"

“Nhậm Tình đã nuôi dưỡng cậu đến nỗi nói gì nghe nấy sao?"

Động tác Nhậm Diên cứng lại, hai con ngươi hơi run rẩy nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được.

“Sao cậu lại biết anh trai tôi?”

Dường như Sở Nguyên rất hài lòng với vẻ mặt của cô, tiện tay vứt điện thoại của cô lên không trung, bản thân lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không phải cô mới hỏi tôi, tại sao tôi và Tiêu Vũ Thỏ là bạn bè nhưng lại không lo lắng sao?"

“Bởi vì tôi biết Tiêu Vũ Thỏ đang ở đâu.”

“......Nhưng cậu mới vừa nói cậu ấy bị mất liên lạc mà!” Nhậm Diên nghiến răng nghiến lợi nói.

Lo lắng cho hoàn cảnh của bạn mình, chỉ vì một vài câu nói châm ngòi của hắn đã khiến mình có những dự cảm xấu lơ lửng, giờ lại rơi xuống mặt đất khiến cô cảm thấy xấu hổ khi bị đùa giỡn.

“Đừng vội tức giận, tôi đang nói đến chuyện mất liên lạc chứ không phải là mất tích. Không phải cậu vừa mới tự mình thử liên lạc với cậu ấy sao?"

"......"

Đúng thật là không thể. Bởi vậy, lại càng bất lực hơn.

Điện thoại di động xẹt qua tạo thành một đường cong trong không khí, cuối cùng vững vàng rơi vào tay hắn. Hắn cúi người xuống, nắm lấy tay Nhậm Diên, cô theo bản năng muốn rút lại, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nâng tay cô lên, lúc cô muốn lùi lại thì phát hiện sức mạnh của hắn thật lớn.

Cũng may, hắn chỉ kéo tay cô đến trước mặt, mở tay cô ra rồi đặt điện thoại di động vào lòng bàn tay, vật về với chủ.

Nhưng không nới lỏng tay ra.

“Nhậm Diên, lại chơi trò Give and Take thêm một lần nữa đi.”

Nhậm Diên nghi ngờ ngước mắt lên, quả nhiên ở trong mắt hắn chỉ có thể nhìn thấy bốn chữ to sáng chói “Không có ý tốt".

“Cậu và tôi cùng nhau đi tìm Tiêu Vũ Thỏ, đương nhiên, cậu yên tâm, sẽ không có gì nguy hiểm đến cậu cả. Đổi lại, tôi có thể nói cho cậu biết một bí mật, tại sao có liên quan tới tôi.”

“...... Lần trước cậu cũng nói như vậy." Cuối cùng, chỉ toàn nói cho cô những chuyện hoang đường.

"Suy cho cùng, chuyện này liên quan tới bí mật, lần trước lợi ích vẫn chưa đủ, nhưng tôi không nói dối, lời nói lúc ấy đến bây giờ vẫn còn tính. Nếu cô có hứng thú thì hoan nghênh cô đến tìm tôi bất cứ lúc nào."

.........

Ghê tởm.

Cô cũng đã bị anh trai đánh dấu, ngay cả khi hắn là beta thì cũng nên biết. Nhậm Diên thật sự không biết tại sao hắn có thể nói những lời như vậy mà không thay đổi sắc mặt.

Cô rút tay về lại một lần nữa, lần này cô đã dễ dàng rút được. Cô ghét bỏ lắc lắc, xoay người muốn rời đi, nhưng chưa kịp bước đã nghe thấy hắn nói.

"Quy tắc của trò chơi lần này không giống như lần trước. Để thể hiện sự chân thành, tôi có thể nói cho cậu biết bí mật kia trước, chờ sau khi cậu nghe xong thì hãy quyết định có nên đi với tôi hay không."

Cô không muốn nghe, thậm chí đã bực bội đến nỗi chỉ muốn chạy đi ngay lập tức.

Tuy nhiên, Sở Nguyên ở phía sau lưng cô đã mở miệng, nói ra câu đầu tiên khiến cho cô đứng yên tại chỗ. Hắn nói——

“Lạc Chiếu Ngân là mẹ của tôi.”

“Nhậm Diên, thật ra tôi tới tìm cậu chính là vì bây giờ tôi đang tìm bà ấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro