Chương 36: Như là tế phẩm của nghi thức trừ tà
Chương 36: Như là tế phẩm của nghi thức trừ tà.
"Cậu biết bà ấy đang ở đâu không?"
Sở Nguyên tiến lên hai bước, lại đi vòng trước mặt cô, tay thuận còn giúp cô vén mấy sợi tóc lên sau tai, trong mắt mang theo ý cười, nhưng ý cười lại rất lạnh bạc.
"Tôi tìm bà ấy rất lâu, cuối cùng phát hiện, trước khi bà ấy "ở ẩn" một đoạn thời gian, dường như từng một lần xa nhà còn mang theo cậu nữa."
"Cho nên, nếu cậu biết bà ấy đi đâu, có thể nói cho tôi không? Tôi là nòng nọc nhỏ tìm mẹ, tôi tìm bà ấy đã nhiều năm rồi."
"........"
Lông mi Nhậm Diên run rẩy, mắt hơi nâng lên.
Trước đây cô luôn cảm thấy người này với Lạc Chiếu Ngân cực kỳ giống nhau, dù ngũ quan không giống Nhậm Tình nhưng quả thực giống như khắc ra từ một khuôn mẫu với Lạc Chiếu Ngân, những cử chỉ hành vi của cậu ta đều mang hình bóng của Lạc Chiếu Ngân, đặc biệt trong ánh mắt luôn tản ra vẻ lười nhác chán đời không khác Lạc Chiếu Ngân là mấy, khác nhau ở chỗ bà ấy thường xuyên che giấu điều đó, nhưng người đàn ông này một chút ý tứ che giấu cũng không có.
Mà giờ phút này, đột nhiên mặt Sở Nguyên khớp lên mặt người phụ nữ kia.
Điều duy nhất Nhậm Diên nghĩ tới, là khoảng thời gian trước kia có mấy bó hoa Thược Dược không rõ lai lịch.
"You know where I am. -- Lạc Chiếu Ngân"
.......Bà ấy biết không?
Hay là, bà ấy vốn không biết?
Mùa đông năm đó, sau khi nhận ra ánh mắt Lạc Chiếu Ngân nhìn cô, cô sụp đổ, bắt đầu kháng cự Lạc Chiếu Ngân đụng chạm vào cô, cũng có ý đồ trốn thoát khi bà ấy ra ngoài mua nhu yếu phẩm sinh hoạt.
Cửa chính bị khóa trái, khi Lạc Chiếu Ngân ra ngoài luôn cài chốt an ninh, cô không có cách nào đi ra từ cửa chính, chỉ có thể nhảy từ ban công phòng ngủ tầng hai xuống.
May mắn ngoài cửa số vẫn luôn rơi tuyết lớn, dưới ban công là một mảnh đất bằng phẳng, lớp tuyết trắng dày nặng, cô nhảy xuống cũng không bị thương nặng, chỉ hơi đau chân, xương mắt cá chân đau đớn truyền đến cảm giác bén nhọn, nhưng vào thời điểm đó cơn đau không là gì.
Cô mặc áo ngủ mỏng manh, khập khiễng đi trong cơn tuyết lớn thật lâu, cô nghĩ chỉ cần có thể trở lại đường quốc lộ là tốt rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù lúc trở lại đường quốc lộ, gặp được người tốt bụng, thì cô có thể đi đâu?
Dù về đến nhà, đó cũng là nhà Lạc Chiếu Ngân, lần này ngay cả anh hai cũng không thể bảo vệ cô -- Nhậm Tình rất tôn kính mẹ ruột, cũng rất nghe lời mẹ nói, anh không có cách nào ngăn cản Lạc Chiếu Ngân.
Vì thế cô đứng trên mặt tuyết mênh mông, lần đầu tiên phát hiện, hóa ra bản thân chưa từng có nơi có thể gọi là "Nhà", thế giới to như vậy, nhưng cô không có chỗ để đi.
Cuối cùng cô vẫn bị Lạc Chiếu Ngân tìm thấy.
Bị bế lên, mang về căn biệt thự kia, cô mới nhận ra hóa ra bản thân chưa chạy được bao xa, hóa ra cô từ bỏ còn nhanh hơn tưởng tượng.
Nhưng Lạc Chiếu Ngân không biết. Bà ta rất tức giận, trong chốc lát ôm mặt Nhậm Diên khóc, trong chốc lát lại tức không ngừng đập đồ vật, cuối cùng, bà tìm tới một cái dây xích sắt và trói Nhậm Diên lại.
Thời điểm bà ta ra khỏi nhà, Nhậm Diên đều bị trói ở trên giường, tứ chi đều bị trói chặt, thậm chí bị xích ghì đến đau nhức, ngã trên giường, không thể động đậy, chỉ có thể qua cửa sổ nhìn bầu trời âm u bên ngoài cùng những bông tuyết không ngừng rơi xuống. Thời gian dài, cô thậm chí bắt đầu sinh ra ảo giác, bắt đầu hoài nghi bản thân có phải chỉ là một con búp bê Tây Dương ở đầu giường không, thỉnh thoảng sinh ra ý thức, bởi vì quá nhàm chán quá tịch mịch, nên ảo tưởng ra anh hai Nhậm Tình.
Sau đó khi Lạc Chiếu Ngân trở về, loại ảo giác này lại bị phá vỡ.
Tự do của cô đều bị tước đoạt.
Cô cảm giác bản thân giống như một sủng vật nhỏ mà Lạc Chiếu Ngân nuôi, tắm rửa không thể tự làm, mặc quần áo không thể tự khống chế, ngay cả đi WC đều phải mang còng tay và bà ấy ở bên cạnh giám sát.
Lạc Chiếu Ngân vẫn giống như quá khứ, vẫn tươi cười vào bếp, làm ra mâm cơm tinh xảo bê đến trước mặt cô, sau đó dùng muỗng đút cho cô ăn. Nhậm Diên tuyệt thực, nụ cười trên mặt bà ấy trong khoảnh khắc đó liền biến mất, mặt lạnh đứng dậy, cũng mặc kệ mâm trang trí thế nào, tất cả đều cho vào máy xay, nghiền nát thành chất lỏng, sau đó mạnh mẽ đổ vào cổ họng của Nhậm Diên.
Sau khi làm xong tất cả, bà ta lại quỳ gối trước mặt cô, khóc lóc xin lỗi, nói: "Rất xin lỗi...... rất xin lỗi, mẹ không cố ý, chỉ là...... Chỉ là Diên Diên không nghe lời nên mẹ mới làm như vậy...... Không, không phải lỗi của mẹ......"
Trais tim Nhậm Diên mệt đến mức nghe không vào.
Dục vọng của người phụ nữ này với cô mỗi ngày một mạnh hơn. Nhưng có thể do sự phản kháng của cô quá rõ ràng nên Lạc Chiếu Ngân vẫn rất kiềm chế.
Sau đó, sự việc tệ nhất đã xảy ra.
Kỳ động dục đầu tiên của cô đến.
Cô nhớ rõ, khi bắt đầu kỳ, cô vẫn giữ được ý thức tỉnh táo, còn xin Lạc Chiếu Ngân cho cô thuốc ức chế.
Nhưng sau khi Lạc Chiếu Ngân nghe xong cũng không cho cô, ngược lại mắt thường cũng có thể thấy rõ bà ta trở nên hưng phấn hơn.
Trong trí nhớ của cô thì có lẽ đây là lần duy nhất mẹ cô vui mừng, sau khi bà ta nghe được, thậm chí còn quên bản thân đang mặc quần áo cho cô, mặc một nửa, bà liền ném Nhậm Diên vào phòng để quần áo, bản thân thì vội vã ra ngoài.
Vào đông tuyết trắng xóa, cũng không biết bà lấy từ nơi nào, tìm ra một xe đầy hoa Thược Dược màu trắng.
Trang trí giường xong, lúc đó bà ta mới nhớ Nhậm Diên vẫn bị nhốt trong phòng quần áo, vội vàng tới ôm cô ra, trân trọng mà đặt cô lên trên hoa thược dược trắng trên giường.
Đến bây giờ Nhậm Diên vẫn nhớ rõ, khi đó bà ta vừa lòng cười, thậm chí khóe mắt còn trào ra nước mắt vui sướng, dường như cõi lòng đầy cảm động nói:
"...... Cuối cùng mẹ cũng ngửi được mùi hương của con."
Trong một khắc đó, khoang mũi Nhậm Diên đầy mùi hoa Thược Dược, chỉ cảm thấy khủng bố.
Cảm giác như bản thân là tế phẩm cho nghi thức trừ tà.
Nhưng cô lại không có cách phản kháng.
Đầu óc bởi vì kỳ động dục kéo dài mà giờ càng trở nên hỗn độn không chịu nổi, cô nhớ rõ, sau khi Lạc Chiếu Ngân bò lên trên giường thì như tín đồ mà thành kính quỳ gối bên cạnh cô.
Cô cúi xuống, theo bản năng Nhậm Diên cảm thấy bà ấy muốn làm gì đó, cô thét chói tai "Không cần", liều mạng co người lại nhưng lại không thể động đậy.
Có hơi nóng phả lên cổ cô, đồng tử cô run rẩy, hoảng sợ đến điên lên, khi đầu răng kề sát lên tuyến của mình, cô hoảng hốt thất thố gọi tiếng "Anh hai".
Thật ra trong lòng cô cũng biết, Nhậm Tình cũng không cứu được cô.
Tuyến thể bị cắn, sắc mặt cô trắng bệch, chỉ cảm thấy tim đau, có chất lỏng ấm áp theo gáy cô chỗ bị cắn chảy xuống, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, cánh hoa màu trắng bị nhiễm chút màu đỏ tươi, cô mới biết hóa ra đó là máu của mình.
"Không đánh dấu được...... A, quả nhiên không đánh dấu được......"
Phía trên truyền đến tiếng lẩm bẩm của người phụ nữ, cuối cùng hóa thành vài tiếng tự giễu giống đang cười khẽ.
Nhậm Diên cảm thấy nhất định bà ta đã điên rôi.
.........Bởi vì, cô rõ ràng là Beta nữ.
Rõ ràng không có khả năng đánh dấu cô, vì sao còn muốn tra tấn cô như vậy?
Một cảm giác buồn nôn ghê tởm đột nhiên dâng lên từ bụng, càng lúc càng đảo lộn điên cuồng
Mặt Nhậm Diên trắng bệch, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nôn ra.
Trong trí nhớ mơ hồ, đoạn ngắn tiếp theo là Lạc Chiếu Ngân ngồi quỳ ở bên người cô, bụm mặt, bộ dạng khóc rống thất thanh.
"Vì sao, vì sao con không thể yêu ta? Xin con, yêu ta đi...... Rõ ràng con muốn gì ta đều có thể cho con mà."
Nhưng, cô không làm được.
Nhậm Diên nhìn mặt bà ta, chỉ có thể nhớ tới vô số ngày đêm trong quá khứ, bà ta ở nhà tìm hoan mua vui như thế nào, những thân thể trắng bóng giống nhau như thế nào, cùng với tứ chi của bọn họ dây dưa bên nhau.
Lúc trước có thể chịu đựng, bởi vì cô hoàn toàn chỉ coi Lạc Chiếu Ngân như người mẹ nuôi của mình.
Nhưng tưởng tượng đến Lạc Chiếu Ngân lưu giữ thứ tình cảm vặn vẹo cùng dục vọng khác thường với bản thân cô, thậm chí bắt đầu hoài nghi động cơ bà ta nhận nuôi cô, chỉ bị bà ta đụng vào một chút, Nhậm Diên đã ghê tởm đến mức da đầu tê dại, sinh lý lại buồn nôn.
Mặt cô vùi vào trong đống hoa Thược Dược Hoa màu trắng, thân thể rất nóng, bên trong rất ngứa, cổ rất đau, đầu óc không biết có phải bởi vì khắc sâu dự cảm người này sẽ không bỏ qua cho mình không mà bình tĩnh tuyệt vọng đến quỷ dị.
"Bà giết tôi đi, giết tôi đi, tôi không làm được."
Cô nhìn những cánh hoa trắng như có thể phát sáng dưới ánh đèn trước mắt, ý tưởng đen tối nhất trong nội tâm lại cuồn cuộn lên như bùn dưới đáy hồ nước. Cô mở miệng, nói ra lời ác độc nhất mà cả đời này chưa từng nói.
"Hoặc là chính bà đi chết đi, dù sao chỉ cần chúng ta cùng tồn tại, không có khả năng tôi yêu bà, tôi nhìn thấy bà liền cảm thấy ghê tởm muốn nôn."
Sau đó, ký ức dường như bị gián đoạn, nháy mắt tiếp theo, Lạc Chiếu Ngân như thay đổi một khuôn mặt khác, vẻ mặt không cảm xúc đột nhiên trở nên lạnh nhạt.
"Mẹ biết rồi." Bà ta nói, "Diên Diên không ngoan, vẫn nên được dạy bảo tốt."
"Ngoan ngoãn chờ mẹ trở lại, chờ mẹ trở lại, mẹ sẽ giúp con giải thoát, rất khó chịu đúng không? Đừng quá lo lắng, ngoan ngoãn nhịn một chút, chờ mẹ trở lại...... Đến lúc đó, Diên Diên hoàn toàn là thứ của mẹ."
Sau đó, khi ký ức tiếp tục, cô đã nằm trên giường ở nhà.
Nhậm Tình ngồi ở mép giường cô, khi nhìn thấy mặt anh hai, cô còn tưởng bản thân đang nằm mơ, đáy lòng sinh ra cảm giác rất không chân thực.
Cổ tay cổ chân của cô cũng trơn bóng như lúc ban đầu, không có vết đỏ không tiêu xuống do bị xích.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chỉ duy nhất có một việc cho thấy đó không phải là mơ mà là hiện thực--
Lạc Chiếu Ngân "Biến mất".
-----
Cứu mạng! Áng văn này không phải là np!
Ngày hôm qua tui dùng phương thức biểu đạt không đúng lắm, tui chỉ đang suy xét nên mở hố np để giảm bớt áp lực đang dần chán nản, sau đó mới suy xét tới vấn đề nhóm cẩu tử ăn thịt qwq.
Áng văn này nếu là np không chừng là phải BE.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro