Chương 37: "Tôi sẽ chờ cậu đến tìm tôi."
Chương 37: "Tôi sẽ chờ cậu đến tìm tôi."
“Tôi không biết bà ấy ở đâu.”
Giọng Nhậm Diên có hơi khàn.
Cô thật sự không biết, cô vừa mở mắt thì đã nằm trên giường ở nhà, Nhậm Tình thấy cô tỉnh, nói cho cô là Lạc Chiếu Ngân đưa cô trở về, sau đó rất nhanh bà ta lại rời đi một mình, không biết tung tích.
Công ty bên kia rất nhanh cũng tuyên bố Lạc Chiếu Ngân rút lui khỏi giới giải trí, năm đó gây ra cơn sóng gió rất lớn, Nhậm Diên thấy tin tức này trên TV.
Nhậm Tình lại tỏ ra bình tĩnh lạ thường, dường như việc mẹ không về nhà không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với anh, chỉ có Nhậm Diên là mỗi đêm đều rúc trong chăn, sợ hãi người phụ nữ kia đột nhiên về nhà, sợ đến mức cả đêm mất ngủ.
Sau đó, cuộc sống sinh hoạt lại trở về hướng thông thường.
Qua mấy tuần, rồi mấy tháng, thậm chí mấy năm đi qua, Lạc Chiếu Ngân vẫn không có dấu hiệu trở về.
Tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Sở Nguyên chỉ yên lặng chớp chớp mắt, “Thật vậy sao?"
Hắn đứng trước mặt Nhậm Diên, quay lưng với ánh sáng từ cửa sổ, ngũ quan bị bao phủ trong bóng tối, chỉ duy nhất đôi mắt là lóe ra ánh sáng sắc bén.
Giọng nói của hắn như truyền tới từ nơi rất xa.
“Có lẽ thật ra cậu biết, chỉ là chính cậu không ý thức được thôi?”
........
Có ý gì?
Ký ức khi cô được Lạc Chiếu Ngân mang về nhà đều không có, không biết rốt cuộc bà ta rời đi từ khi nào, càng không muốn biết bà ta đi đâu, điều duy nhất cô biết là bà ta mang cho cô một bóng ma đến bây giờ vẫn không quên được, những ký ức uy hiếp đe dọa cuối cùng của bà ta đến bây giờ cô vẫn nhớ.
.........Hơn nữa, vì sao cô phải biết tung tích của Lạc Chiếu Ngân?
Nhậm Diên cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay mới miễn cưỡng ngừng run rẩy.
Sở Nguyên nhìn cô không nói lời nào, cũng trầm mặc hai giây, đột nhiên, hắn sát đến gần cô, ngón trỏ và ngón cái mạnh mẽ nâng cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào hai mắt của mình.
“Cho cậu một lời khuyên, từ giờ trở đi, hãy thửhoài nghi tất cả sự việc xảy ra xung quanh cậu."
Đồng tử Nhậm Diên run rẩy, mày nhăn lại, “.....Cậu muốn tôi hoài nghi cái gì?"
“Tự cậu đoán đi, hiện tại cậu được Nhậm Tình nuôi đến mức năng lực tự suy nghĩ cũng không có sao?" Trong mắt hắn xẹt qua vài tia châm chọc, nụ cười có chút khinh thường: “Dùng chính đôi mắt của cậu xem đi, sau đó tự bản thân quyết định muốn lựa chọn tin tưởng cái gì...... Đương nhiên, bao gồm lời tôi đã nói, cậu đều có thể hoài nghi."
"......."
“Cậu nói với tôi những lời này, bao gồm cả việc đưa tôi đi tìm Thỏ Thỏ, đều là vì tìm...... Lạc Chiếu Ngân sao?" Nhậm Diên khó khăn mở miệng, chỉ cảm thấy người này càng thêm mê hoặc và khó nắm bắt.
Hắn nghe vậy vừa lòng nhếch miệng cười.
“Đúng vậy, chính là như vậy, quán triệt tinh thần hoài nghi, tự mình phán đoán.”
“Cho nên, đại tiểu thư, muốn cùng tôi đi tìm chị em của cậu không?”
Nhậm Diên vẫn luôn cảm thấy bản thân giống như bị hắn lừa.
Có thể Tiêu Vũ Thỏ và Tần Triều căn bản không xảy ra tình huống đặc biệt gì, có lẽ cô nên chờ thêm một chút, chậm một chút nữa. Thỏ Thỏ và Tần Triều nhìn thấy danh sách cuộc gọi nhỡ sẽ gọi lại cho cô, hoặc là, có lẽ cô nên trở về thương lượng với anh hai một chút, như vậy mới có thể giải quyết ổn thỏa vấn đề này.
Nhưng giống như đứng phía trước chiếc hộp ma thuật Pandora, ngón tay sẽ không tự chủ được mà đặt lên đó, khi nhìn thấy bóng dáng xoay người đi của Sở Nguyên, cô cũng bất giác đi theo sau hắn.
Thậm chí khi mở di động muốn nói với chú Lý một tiếng bị hắn ngăn lại, hắn cười dùng ngón tay chỉ lên trời, Nhậm Diên mím môi, cuối cùng vẫn vẫn nhắn tin cho chú Lý, nói trường học có việc đột xuất muốn chú đến muộn, sau đó liền cất điện thoại đi.
Trong đầu dường như có một âm thanh đang nói, không được đi cùng hắn, cuộc sống yên tĩnh hạnh phúc mới đây thôi sẽ bị hắn phá hỏng.
Mà đồng thời lại có một âm thanh khác, nói không được trốn tránh, cô cần một đáp án.
Bất kể là vì muốn nghe hắn nói vì sao chuyện tìm Tiêu Vũ Thỏ lại liên quan đến nơi ở của Lạc Chiếu Ngân, hay là về ý đồ của tên đàn ông tự nhận là con trai Lạc Chiếu Ngân.
Còn có, vấn đề vừa áp lực vừa sợ hãi ở sâu dưới đáy lòng cô đã nhiều năm —— rốt cuộc đã đi đâu Lạc Chiếu Ngân
Cuối cùng Sở Nguyên đưa cô lên tàu điện ngầm, đổi chuyến vài lần, cuối cùng lại ngồi trên xe buýt, nhìn thấy phong cảnh ngoài cửa sổ, rõ ràng cảnh sắc thiên nhiên bắt đầu tăng, rõ ràng là càng ngày càng xa nội thành, cuối cùng xuống ở một trạm xe mà cô chưa từng thấy.
Liếc mắt thấy trước mắt là con đường dài không thấy điểm cuối, mà trên đường chỉ có hai người bọn họ.
Cô có chút bất an, Sở Nguyên đã nhìn thấy, không thèm để ý mà cười cười, hắn trực tiếp mở di động tra bản đồ, đưa tới trước mắt cô, chọc chọc trên bản đồ một cái điểm nhỏ, phía trên đánh dấu trang viên XX, rõ ràng là khu biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố.
“Sợ?”
“...... Không có.”
Nhưng trên bản đồ biểu hiện, hiện tại bọn họ còn cách điểm đến hai nghìn mét.
“Chúng ta đi bộ sao?” Nhậm Diên hỏi.
“Đúng vậy,” Sở Nguyên nhún vai, cất điện thoại di động, lại cười với cô một chút, “Coi như rèn luyện sức khỏe một chút đi, vừa vặn hiện tại không có người khác, chúng ta có thể vừa đi vừa tâm sự.”
"........"
Hắn nói xong liền nhấc chân đi về phía trước, Nhậm Diên nhìn cảnh sắc vùng ngoại thành hoang tàn vắng vẻ ở xung quanh, bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo sau hắn.
“Vậy chúng ta sẽ nói gì?” Đôi tay hắn đút vào túi quần, chậm rì rì đi ở phía trước, tựa như đang thật sự suy nghĩ về đề tài nói chuyện phiếm.
Sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, hắn đột nhiên cười một tiếng, quay nửa khuôn mặt nhìn về phía cô: “A, đúng rồi, lại nói, tôi coi như cũng là anh trai của cậu, gọi tiếng anh đi xem nào?”
Nhậm Diên cau mày: “...... Ghê tởm.”
“Hầy,” hẳn khoa trương thở dài, “Đều là anh trai, vì sao tôi lại bị phân biệt đối xử?"
“Loại nhân tài vừa gặp mặt liền quấy rối tình dục không phải anh trai tôi."
“Hóa ra cậu ghét cái này, tôi còn tưởng từ nhỏ lớn lên trong cái nhà kia sẽ thích thẳng thắn một chút."
“A,” hắn nói xong, như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, giọng nói có chút kinh ngạc, “Không thể nào, hóa ra khi Nhậm Tình muốn chịch cậu còn có thế vòng vo sao?"
........
Nhậm Diên mím chặt môi không muốn nói chuyện.
Nhưng rõ ràng là Sở Nguyên vẫn rất muốn nói.
“Nói xem cậu không tò mò sao? Đột nhiên có có tên đàn ông đứng trước mặt cậu, nói với cậu thật ra anh ta là con trai của mẹ nuôi cậu, tôi vẫn luôn cảm giác cậu đối với tôi vẫn rất nghi ngờ, nhưng việc này hình như rất dễ dàng để tiếp nhận.”
“...... Bởi vì cậu với bà ta...... Với Lạc Chiếu Ngân rất giống nhau."
Hơn nữa chỉ với việc Lạc Chiếu Ngân trầm mê không giới hạn khi ở nhà, cô thật sự không nghi ngờ nếu bà ta có con ngoài giá thú.
“Ừm,” Sở Nguyên lại làm như đồng ý mà gật đầu, “Dù sao cũng là do bà ấy nuôi lớn.”
.......Nhưng Nhậm Tình và Lạc Chiếu Ngân hoàn toàn không giống nhau. Nhậm Diên nghĩ thầm, chẹp chẹp miệng.
Người đàn ông ở phía trước vẫn luôn đưa lưng về phía cô, nhưng lúc này sau lưng như có thêm đôi mắt nhìn thấu suy nghĩ của cô, đột nhiên hắn nói: “Hắn còn giống hơn tôi nhiều.”
“Cậu đang nói cái gì?” Nháy mắt Nhậm Diên trở nên cảnh giác.
Sở Nguyên vẫn đưa lưng về phía cô như trước, chỉ là cô nghe thấy hắn cười nhạo một tiếng, nói: “Cậu suy nghĩ cái gì thì tôi đang nói cái đấy.”
"......."
“Cậu nói hươu nói vượn gì vậy.”
“Ha......” Hắn không biết vì sao, như là nghe những lời cô nói rất khó nhịn cười, cười xong, lại vẫn câu kia, “...... Tự mình phán đoán đi.”
“Này...... Cậu không sao chứ?”
Đi không bao lâu, Nhậm Diên nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập ở phía trước càng ngày càng rõ, lúc này mới phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt rất không bình thường, trên trán cũng đầy mồ hôi.
Tuy rằng bọn họ mới đi bộ hai mươi mấy phút, nhưng bộ dạng của Sở Nguyên... trông rất suy yếu.
Hắn lắc đầu, vẫn như vậy, khóe môi vẫn có thể nở ra nụ cười ngả ngớn.
“Không có việc gì.” Sở Nguyên ho hai tiếng, khôi phục hô hấp một chút, lại cười nói, “Là hôm nay nói chuyện quá nhiều. Cậu không biết sao, loại nhân sĩ xã hội như chúng tôi nói chuyện với người khác đều rất hao phí thể lực.”
Nhậm Diên: “......”
Nhân sĩ xã hội?
Lừa quỷ sao.
Cuối cùng bọn họ cũng tới căn biệt thự trong tiểu khu —— cũng không biết lúc tiến vào tiểu khu hẳn đã nói gì với bảo vệ, tự nhiên bọn họ được thả vào rất nhẹ nhàng.
Nhậm Diên đứng trước căn biệt thự vừa xa hoa lại vừa xa lạ, lúc này mới cảm thấy khẩn trương không lý do, sau đó ánh mắt nhìn về phía chuông cửa trở nên có chút do dự.
......Đầu tiên mặc kệ Sở Nguyên nói như thế nào, chính cô cũng có trực giác, đó chính là khi ấn cái chuông cửa này, mặc kệ rốt cuộc đó là gì, nó đều sẽ đưa cô đến một “Đáp án”.
Giống như lúc chạm vào nắp hộp Pandora đầy ma thuật vậy.
Đột nhiên cô không xác định được bản thân đã chuẩn bị tốt hay chưa.
Bốn phía an tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng hít thở trầm trọng của mình.
Mà đúng lúc này——
“Cuối cùng cho cậu một cái nhắc nhở hữu nghị.” Phía sau, đột nhiên Sở Nguyên tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói.
Ngón tay Nhậm Diên vẫn ở giữa không trung do dự dừng lại: “?"
“Những bó hoa đó đều là tôi tặng cậu."
“Cậu!” Nhậm Diên kinh ngạc mà tức giận quay đầu, đang muốn chất vấn, lại bị hắn dùng một ngón tay trỏ ngăn môi lại.
“Suỵt.” Đôi mắt hắn híp lại, sắc mặt còn hơi tái nhợt, nhưng dù vậy, khóe miệng hơi sưng tím vẫn cong lên một độ cung ác ý, nhẹ giọng nói, “Tổng cộng có 1220 đóa, là một con số đẹp đúng không?"
“Còn có, tôi đã để tấm card, nhưng cả năm tấm đều chỉ viết một từ đơn, là ‘You'. Cậu biết đó có nghĩa là gì mà.”
“Vậy bông hoa Thược Dược nhỏ, cậu cảm thấy, ai là người đổi bốn tấm card lúc sau?"
Trái tim Nhậm Diên đập loạn xạ, lông tơ toàn thân trong nháy mắt như dựng hết lên.
Cô còn muốn đuổi theo hỏi, nhưng chưa kịp mở miệng, ngón tay của hắn đè trên môi cô buông lỏng, hắn duỗi tay, sau đó——
“Kính koong——"
Chuông cửa hắn ấn vang lên.
Theo sau tiếng chuông cửa, hắn còn nói một câu cuối cùng.
“Tôi sẽ chờ cậu đến tìm tôi, đừng để tôi chờ lâu.”
————————
Nói làm liền làm! Ở cách vách bắt đầu viết hố thịt NP sung sướng (ÒÓ๑∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro