Chương 38: "Chúng ta đi tắm rửa trước, được không?"
Chương 38: "Chúng ta đi tắm rửa trước, được không?"
“Kính koong——"
Chuông cửa vang lên, phía sau cửa truyền đến tiếng động, có lẽ rất nhanh sẽ có người đến mở cửa, sự khẩn trương của Nhậm Diên lập tức lên đến đỉnh điểm.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cánh cửa được mở ra, cô sững sờ ngay tại chỗ khi thấy mặt người mở cửa.
Đối phương rõ ràng cũng như thế.
"Diên Diên?"
Bên tai là giọng nói kinh ngạc của Tiêu Vũ Thỏ.
Cô bạn thân vẫn nguyên vẹn đứng trước mặt cô, Nhậm Diên cảm thấy bản thân thật sự bị Sở Nguyên lừa...... Nhưng hình như anh ta không lừa cô hoàn toàn.
Mà khi cô quay đầu lại, người đàn ông vừa nãy đứng sau lưng cô lúc này đã không thấy đâu.
“Sao cậu ở chỗ này?” Tiêu Vũ Thỏ mở to hai mắt nhìn cô hỏi.
“Tớ......” Nhậm Diên ậm ừ một tiếng, cuối cùng thở dài, vẫn quyết định nói sự thật, “Sở Nguyên tới tìm tớ, nói cậu biến mất...... Tớ gọi cho cậu với Tần Triều nhiều cuộc điện thoại nhưng hai người không bắt máy, tớ hơi lo lắng, sau đó cậu ta liền đưa tớ tới chỗ này tìm cậu......"
“Cái tên này......!"
Lúc Tiêu Vũ Thỏ nghe được tên Sở Nguyên rõ ràng có sửng sốt một chút, sau đó phản ứng lại nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói câu gì đó, nhưng âm thanh quá nhỏ nên Nhậm Diên không nghe rõ, lúc nghi ngờ ngước mắt lên nhìn cô ấy, hình như Tiêu Vũ Thỏ cũng không có ý định nói lại thêm lần nữa.
Cô nàng che cái trán hơi nhức lại, cười khổ với Nhậm Diên một chút, mở to cửa ra: “Mặc kệ chuyện như thế nào, trước tiên vào trong đã.”
“Được......”
Câu trả lời cô mong đợi dường như không xuất hiện.
Trang trí của căn biệt thự này rất bình thường, nhưng lại lộ ra nét cổ điển không thể bỏ qua, khắp biệt thự còn trang trí bình hoa có cắm hoa hồng, nơi nơi đều không che được phong cách của Tần Triều.
Tủ giày cũng đầy nhưng đôi giày thể thao do Tần Triều sưu tầm, giày của Tiêu Vũ Thỏ rất ít, cũng không có dấu vết của người thứ ba.
Tiêu Vũ Thỏ giải thích nói: “Đây là căn nhà mà Tần Triều dùng để đựng những đồ linh tinh...... Gần đây tớ với Tần Triều đến ở vài ngày.”
“A, đừng lo lắng,” cô nàng nhớ lại lý do Nhậm Diên tới chỗ này, vội vàng nói, “Tớ không nghe điện thoại của cậu là bởi vì...... Gần đây điện thoại của tớ hỏng rồi, hôm nay Tần Triều đến trường học hỗ trợ huấn luyện cho tân sinh viên, trong lúc đó không thể dùng di động, chắc một lúc nữa sẽ trở về ngay.”
“Là vậy à......”
Nhậm Diên thở phào nhẹ nhõm, sau đó xác nhận rằng bản thân bị Sở Nguyên chơi.
Trong lòng thầm mắng hẳn vài câu, thần kinh cũng thả lỏng một chút.
Sau đó liền thuận miệng hỏi: “Thỏ Thỏ, chuyện hôm đó xử lý ổn thỏa chưa?”
“A?” Tiêu Vũ Thỏ sửng sốt một chút.
“Chính là ngày cậu tới nhà mình chơi đó, không phải đột nhiên có việc gấp phải xử lý, trà sữa chưa uống cậu đã đi rồi còn gì?” Nhậm Diên nói có chút oán trách, “Một mình tớ uống hai cốc lớn, làm tớ no căng bụng."
“A, a......” Cô nàng phản ứng lại, nhưng tầm mắt lại không tự giác nhìn về phía khác, Nhậm Diên nhìn thấy, tầm mắt cô rơi xuống tay của cô nàng, ngón tay không ý thức được mà cuộn tròn một chút, sau lại ậm ờ nói, “Um...... Vẫn tốt."
Nhậm Diên:?
Trong đầu đột nhiên nhớ tới, ngày đó buổi tối Nhậm Tình về nhà, khóe miệng còn mang theo vết thương.
........Cô biết thói quen của Tiêu Vũ Thỏ, từ trước đến nay lúc cô nàng muốn đánh ai đều trực tiếp động thủ —— theo cô nàng nói, khi động thủ với đối phương bởi vì quá tàn nhẫn nên nhiều lúc khống chế được nặng nhẹ, đôi khi chính ngón tay của cô ấy cũng sẽ bị trầy da.
Mà Nhậm Diên nhìn theo tầm mắt của cô ấy vừa lúc nhìn thấy chỗ khớp xương đốt ngón tay của cô ấy có chút đỏ hồng, rõ ràng là bị trầy da sau đó mọc thêm thịt mới.
“Như vậy sao."
“Cho cậu đề nghị này, từ giờ trở đi, hãy thử hoài nghi mọi việc xảy ra xung quanh mình."
Giọng nói Sở Nguyên đột nhiên vang lên bên tai cô, phảng phất như ác ma đang thì thầm.
Cổ họng Nhậm Diên giật giật, nghĩ thầm không có khả năng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi tiếp: “...... Thỏ Thỏ, có thể nói cho tớ biết ngày đó cậu có việc gấp gì không?”
Cô nhìn thấy lông mi Tiêu Vũ Thỏ run rẩy, cô nàng chớp mắt vài cái liên tục, cuối cùng lại quay mặt sang hướng khác.
"...... Không sao, không có việc gì to tát cả, Diên Diên cậu không cần lo lắng.”
Quả nhiên, có chỗ nào nào đó không ổn lắm.
Lúc này Nhậm Diên mới ý thức được, hóa ra hai người đã bắt đầu như này từ khi Tiêu Vũ Thỏ mở cửa, từ trước đến nay bạn thân luôn thẳng thắn, đây là lần đầu tiên khi đang nói chuyện mà cậu ấy lảng tránh đối diện với cô.
Sau đó Nhậm Diên muốn cùng trò chuyện, nói là cô đã đọc lại một lần nữa quyển tiểu thuyết, hỏi cậu ấy có muốn tán gẫu một chút không, Tiêu Vũ Thỏ dừng lại trong chốc lát, sau đó mới đối mặt với cô, làm ra gương mặt tươi cười rất bất đắc dĩ, nói: “Xin lỗi nha Diên Diên, hôm nay tớ còn có một bản báo cáo phải viết, hôm khác chúng ta lại nói tiếp nhé?"
"...... Được.”
Cuối cùng Tiêu Vũ Thỏ đưa cô đến phòng game của Tần Triều, bảo cô chơi ở chỗ này một lúc chờ Tần Triều về lái xe đưa cô lên thành phố. Sau đó cậu ấy như đang trốn tránh điều gì đó, tuy rằng nói “Tớ ở phòng sách bên cạnh, cậu có chuyện gì liền tới tìm tớ nhé”, nhưng bóng dáng rời đi lại có vài phần hốt hoảng.
.......Càng ngày càng kỳ quái.
Nhưng, cũng có khả năng Thỏ Thỏ thật sự có chuyện gì đó không thể nói với cô, cô cũng không thể ép hỏi.
Phòng game của Tần Triều chất đầy các thẻ bài cùng với máy chơi game đủ kích cỡ, chỉ riêng máy chơi game đã đầy một cái giá sách. Nếu là bình thường tới đây chắc chắn cô sẽ rất vui vẻ mà chơi, bởi vì biết khi Tần Triều trở về nhìn thấy cô đang tùy tiện chạm vào bảo bối của cậu ta chắc chắn sẽ rất tức giận, nhưng có Thỏ Thỏ ở đây hẳn chỉ dám buồn bực trong lòng, cô thích thấy bộ dạng nghẹn khuất như “Con lợn bị bịt mắt cúi đầu trước cây bắp cải” như vậy.
Nhưng hôm nay cô thật sự không có tâm trạng.
Quả như Tiêu Vũ Thỏ nói, không bao lâu sau Tần Triều đã trở về, cậu ta giống như một con cún ra ngoài bị lạc cuối cùng về nhà tìm thấy chủ nhân, vừa vào cửa cậu ta đã lớn giọng không ngừng gọi “Thỏ Thỏ”, sau đó chạy lên lầu, ở hành lang nhìn thấy Tiêu Vũ Thỏ vừa ra từ phòng sách liền ôm cậu ấy vào trong lòng.
——Có khác gì một con cún muốn ôm chủ nhân sau khi về nhà đâu.
Đáy lòng Nhậm Diên chửi bới, yên lặng ngồi trên sofa ở phòng game, nhìn ngoài cửa, trong lòng thầm đếm số, lúc đếm tới số mười mấy, nhìn thấy Tiêu Vũ Thỏ dùng lực lớn cuối cùng mới đẩy được cậu ta ra, cậu ta nghe thấy Tiêu Vũ Thỏ nói gì đó, sau đó cứng đờ người quay đầu nhìn về phía cô, thời điểm nhìn thấy Nhậm Diên trên mặt lộ ra vẻ mặt gặp quỷ.
Mặt Nhậm Diên không cảm xúc vẫy vẫy tay với cậu ta.
Cậu ta “Khụ” một tiếng, đi tới, đá đá chân Nhậm Diên, bảo cô đứng lên.
“Đi, tôi đưa cô về.”
Tiêu Vũ Thỏ theo chân bọn họ ra tới cửa, hai người tạm biệt nhau, nhưng vào lúc Nhậm Diên đi xong giày chuẩn bị mở cửa, cô nàng đột nhiên gọi cô một tiếng.
“Diên Diên!"
Nhậm Diên có chút nghi hoặc xoay người lại, chào đón cô là một cái ôm ngoài ý muốn.
“Mấy ngày nữa tớ tìm cậu đi chơi, đến lúc đó chúng ta lại tâm sự tiếp, được không?” Giọng nói của bạn thân thấp hơn so với ngày thường một chút, không có năng lượng và hoạt bát như trước.
“Ừ......” Nhậm Diên gật đầu, vỗ nhẹ vào lưng cô đáp lại.
Hoang mang trầm trọng trong lòng đè nặng không bớt đi chút nào.
Ngồi trên xe, đầu óc Tần Triều rõ ràng đã bình tĩnh lại.
Hai người bọn họ vốn dĩ đã ghét nhau, lúc này trong lòng Nhậm Diên đang có tâm sự, không khí lại càng thêm trầm mặc.
Dọc đường đi Tần Triều nhìn cô vài cái như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nhưng cô thì một chút nguyện ý nói chuyện với cậu ta cũng không sinh ra được.
Lái xe nhanh hơn phương tiện giao thông công cộng một chút, mãi đến cửa nhà, dường như Tần Triều không nhịn được, cậu ta cắn răng, đột nhiên mở miệng: “Tôi hỏi cậu......”
“Chuyện gì?”
“Cậu thật sự thích anh Nhậm Tình sao?”
Không nghĩ tới vấn đề cậu ta ấp ủ nửa ngày để hỏi chính là như vậy, tâm tình Nhậm Diên vốn không tốt lắm, lúc này nghe cậu ta hỏi kỳ quái, nhìn cậu ta như thằng ngốc một cái rồi trả lời: “Đương nhiên, tôi đã bị anh hai đánh dấu, cậu không ngửi thấy sao?"
"........."
Tần Triều nghe vậy nhấp môi trầm mặc một hồi lâu.
“Vậy không có việc gì.” Cậu ta nói.
Tần Triều ném cô ở cửa rồi đi luôn.
Nhậm Diên cũng không quan tâm cậu ta, từ bên ngoài nhìn thấy cửa sổ đã sáng, có chút kinh ngạc, vừa vào cửa thấy quả nhiên Nhậm Tình đã trở lại, anh đang ngồi đọc sách trong phòng khách.
“Anh hai, hôm nay sao anh tan làm sớm vậy?”
Ánh đèn vàng phòng khách ấm áp, từ trên xuống dưới chiếu lên trên người anh, có vẻ cực kỳ dịu dàng, anh nghe được âm thanh liền nâng mắt lên lập tức thấy cô ngay, lúc này tầm mắt càng thêm mềm mại.
Trong mắt anh chứa ý cười, “Muốn về sớm một chút chơi với em."
Nhậm Diên vừa thấy đôi mắt của anh, tâm tình thấp thỏm cả ngày hôm nay đột nhiên ôn hòa trở lại. Cô đi đến bên cạnh Nhậm Tình, ngồi vào trên đùi anh, vùi mặt vào cổ anh, ngửi hương vị trên người anh, quyến luyến mà cọ cọ.
"Sao hôm nay Diên Diên lại đột ngột đến nhà Tiêu Vũ Thỏ chơi?"
Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của anh hai, động tác cọ cọ của Nhậm Diên trên người anh đột nhiên dừng lại.
Cô ngẩng đầu, “Sao anh biết em đến nhà Thỏ Thỏ?"
Nhậm Tình lại chỉ cười rồi xoa xoa tóc cô, như thể cô vừa hỏi vấn đề ngớ ngẩn khiến anh rất bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Bởi vì trên người em dính pheromone của Tần Triều.”
“Chúng ta đi tắm rửa trước, được không?”
Lông mày và mắt anh cong thành hình vòng cung dịu dàng, ánh mắt đầu tiên Nhậm Diên lại dừng ở môi mỏng nhợt nhạt của anh, chỗ khóe môi, miệng vết thương lúc trước hiện tại đã tốt lên, chỉ còn sót lại một chút đỏ của vết thương.
Sau đó, cũng không biết vì sao, tầm mắt lại di chuyển đến nốt ruồi nhỏ trên đuôi mắt anh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, ngay cả nốt ruồi nhỏ kia cũng giống như phủ lên ánh sáng quyến rũ mê hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro