Chương 39: Thuốc và mộng.

Chương 39: Thuốc và mộng.

“Bởi vì trên người em dính pheremone của Tần Triều."

Khi Nhậm Diên nghe thấy những lời này thì cảm thấy hơi hơi quen thuộc, suy tư một lát cô mới nhớ tới, trong mơ anh trai cũng từng nói rồi, nói những câu tương tự.

“...... Trên người còn giữ pheremone của tên Tần Triều kia, còn chưa rửa sạch sẽ đâu.”

Câu tiếp theo là gì?

Nhậm Diên hoảng hốt một chút, đúng lúc Nhậm Tình đang kéo váy cô xuống, cô không tự giác mà run lên một cái, sau đó nhớ tới——

“Cái tên ngu xuẩn kia không biết tự khống chế một chút sao, lần nào cũng như vậy, khiến ann muốn giết cậu ta.”

Sau đó, trong giấc mơ, anh trai vì điều này mà trừng phạt cô...... Cắm vào trong cơ thể, còn là từ phía sau.

Đột nhiên Nhậm Diên có chút sợ hãi.

Mặc dù biết hiện thực và trong mơ đều là Nhậm Tình, biết nói ra một câu giống nhau cũng chẳng có gì là kỳ lạ, nhưng ranh giới giữa thực và mơ dường như đột nhiên bị phá vỡ, lần này là từ hiện thực.

Trong chốc lát cô nhớ tới càng nhiều chuyện, biểu hiện kỳ quái hôm nay của Tiêu Vũ Thỏ, trong miệng Sở Nguyên cô ấy từ nhà cô rời đi liền mất liên lạc, còn quan trọng nhất là, trên mặt anh trai và Tiêu Vũ Thỏ không hẹn mà cùng xuất hiện vết thương...

Như là cảm nhận được cơ thể cô đột nhiên trở nên căng thẳng, động tác cởi quần áo giúp cô của Nhậm Tình dừng lại một chút.

Anh kéo tay cô, trong ánh mắt cô còn có chút hoang mang và hoảng hốt, anh kéo cô ngồi ngang trên đùi mình, ôm lấy gáy cô để đầu cô tựa vào cổ mình giống như vừa rồi, khác nhau chỉ là lần này là anh chủ động thôi.

Nhậm Diên cảm nhận được cảm xúc dịu dàng trên trán truyền đến, biết là được anh trai cúi đầu hôn một cái.

Ngón tay anh vẫn vuốt tóc cô từng chút một, động tác dịu dàng đến cực điểm.

Sau đó, anh đột nhiên mở miệng, “Diên Diên, anh quả thật có một chuyện giấu diếm không nói cho em."

"...... Cái gì?"

Là bởi vì hôm nay bị lời nói của Sở Nguyên ảnh hưởng sao? Nỗi sợ hãi trong lòng không hiểu sao lan rộng.

“Ngày đó, chính là ngày em cắn cổ anh, thật ra anh đã có chút mâu thuẫn với Vũ Thỏ.”

Giọng nói của người đàn ông cực kỳ bình thản, nghe kỹ còn có một chút bất đắc dĩ.

Nhậm Diên nghe thấy liền “cạch” một cái ngồi dậy.

Cô cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình giờ phút này như thế nào, có chút giống như vừa mới bắt đầu chơi một trò chơi suy luận hồi hộp, vừa mới tiến vào bầu không khí khẩn trương kích thích thì đột nhiên bị người ta nhìn thấu kết cục.

Hết sức ngạc nhiên, ở một góc nào đó trong đáy lòng còn thở phào nhẹ nhõm một hơi bởi vì anh chủ động mở miệng.

Đột nhiên có thể nói ra suy đoán lúc trước còn nói không nên lời, thậm chí ngay cả nghĩ trong lòng cũng cảm thấy đáng sợ.

“Cho nên hôm đó anh bị Thỏ Thỏ đánh ư? Vì sao?"

“Bởi vì Vũ Thỏ phát hiện ra một chút chuyện nên xảy ra một vài hiểu lầm. Nhưng mà không sao rồi, hôm đó anh đã giải thích rõ ràng với cô ấy. Hôm nay Thỏ Thỏ không nói với em sao?”

Giọng nói của người đàn ông dịu dàng mà có từ tính, anh vỗ vỗ lưng cô như trấn an, để cô dựa vào.

“Không có......"

Nhậm Diên chần chờ một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, cuối cùng vẫn thuận theo mà dựa vào trong ngực anh, bên tai ngửi hương hoa thủy tiên nồng đậm thuộc về riêng anh, dừng một chút mới do dự hỏi: “Thỏ Thỏ cậu ấy...... Phát hiện cái gì? Là có liên quan tới em sao?"

“Ừm......” Nhậm Tình nghe vậy lại giống như có chút khó xử, cúi đầu nhìn cô một hồi lâu, mới nói, “Quả thật là có liên quan đến em, nhưng anh không biết Diên Diên nghe xong có nổi giận hay không."

Nhưng anh nhìn vẻ mặt cô ngừng lại vài giây, cười cười như không còn cách nào: “Có điều bây giờ không nói cho em, hình như em sẽ càng tức giận hơn.”

“Anh...” Nhậm Diên kéo quần áo trước ngực anh, như oán giận lại như làm nũng mà gọi anh một tiếng.

Cô cũng không biết vì sao, dường như không như vậy thì không bắt được cảm giác an toàn đang điên cuồng lay động trong lòng.

“Được rồi,” Nhậm Tình nhoẻn miệng cười, ôm chặt cô thêm một chút, nhẹ giọng nói: “Anh cũng cảm thấy đã đến lúc nói cho em biết."

"...... Nói cho em cái gì?"

Nhậm Diên không nhịn được ngẩng đầu nhìn mặt anh, chỉ thấy đôi mắt màu đen của anh vẫn như vô số ngày đêm trước kia, dịu dàng bình thản như hồ nước không gợn sóng.

Trong mắt anh còn chứa ý cười, lại nói: “Tiêu Vũ Thỏ thấy anh cho em uống thuốc."

......

?

Thuốc?

Đầu óc Nhậm Diên bỗng nhiên trống rỗng, hoảng hốt một hồi lâu mới xác nhận mình không có nghe nhầm, anh nói đúng là “Thuốc”.

Nhưng theo đó lại là một nỗi hoang mang thật lớn.

Thuốc gì? Cô uống thuốc gì? Nhậm Tình cho cô uống thuốc lúc nào?

Cô mê mang đến lông mày cũng sắp vặn vẹo, Nhậm Tình còn đang vỗ lưng cô, âm thanh của anh từ đỉnh đầu truyền đến, mềm nhẹ như đang dỗ trẻ con ngủ: “Diên Diên, em còn nhớ lúc trước có một khoảng thời gian em mất ngủ rất nghiêm trọng không?"

...Cô nhớ rõ.

Chính là sau khi Lạc Chiếu Ngân tra tấn cô xong, đưa cô về nhà.

Buổi tối cô nhắm mắt, nếu không nhìn thấy Hoa Thược Dược sắp chôn sống mình, nếu không nhìn thấy Lạc Chiếu Ngân cầm ly chất lỏng màu sắc quỷ dị cười muốn rót vào trong cổ họng mình thì là mơ thấy mình lại bị trói lại, động đậy một chút liền đau đến tê tái tim gan.

Cho nên cô hoàn toàn không ngủ được, cho dù ngủ thiếp đi một giấc ngắn ngủi thì cũng bị dọa cho tỉnh lại rất nhanh.

Khoảng thời gian đó cân nặng của cô điên cuồng giảm xuống, quầng thâm trước mắt cũng không thể che giấu. Nhậm Tình rất lo cho cô, còn hỏi cô có muốn gặp bác sĩ tâm lý không, cho dù chỉ là tán gẫu thôi cũng được, nhưng mà cô từ chối.

Bởi vì cô biết sẽ vô dụng, nỗi sợ hãi và suy sụp lớn lao của cô không phải đến từ ảo tưởng hư không, mà là đến từ một nhân vật chân thật tồn tại, hơn nữa chỉ cần người này trở lại, cô liền hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Điều làm cô sợ hãi quá cụ thể, cụ thể đến mức cô cũng không có cách nào mở miệng với Nhậm Tình.

“Lúc đó anh quá lo lắng cho em, Diên Diên.” Anh nói, “Cứ tiếp tục như vậy, cơ thể của em sẽ sớm không chịu nổi nữa."

Đúng rồi, cô nhớ, một ngày sau đó, trước khi đi ngủ anh trai cho cô một ly sữa bò.

Anh nói: “Diên Diên, ngoan, uống cái này đi, anh trai bỏ thêm ma thuật vào trong rồi, uống xong thì đêm nay anh sẽ xuất hiện trong giấc mơ của em."

Thật ra khi đó cô đã qua độ tuổi tin tưởng vào ma thuật, hoặc là nói, từ nhỏ cô đã không phải là một người tin vào ma thuật. Người chân chính làm cho cô uống sữa là Nhậm Tình với sắc mặt ngày càng tiều tụy theo cô.

—— Khoảng thời gian đó, Nhậm Tình vì lo lắng mà gần như cũng không ngủ theo mình.

Không phải là sẽ không gặp ác mộng nữa, cũng không phải nhất định sẽ thấy mộng đẹp, mà là nhất định sẽ mơ thấy anh.

Chỉ là, không biết có phải những lời này quá mức cụ thể hay không, cũng không sinh ra mê hoặc từ trừu tượng, cho nên khi bộ não nghe được liền nhanh chóng tiếp nhận và chấp hành, vào lúc nửa đêm, Lạc Chiếu Ngân thật sự “biến mất”, cô chỉ “nhìn thấy” Nhậm Tình.

Trong mơ, Nhậm Tình ôm cô vào trong ngực giống như búp bê Tây Dương, ngồi trước bàn đọc sách —— giống như vô số lần trước kia, nhìn thấy cô “Tỉnh”, anh bất đắc dĩ cười hỏi: “Diên Diên lại đói bụng sao?"

Cô hoảng hốt gật đầu.

Vì thế Nhậm Tình lại ôm cô đứng lên như trong quá khứ, đi ra khỏi phòng sách, đi vào hành lang là con đường quen thuộc dẫn vào phòng bếp.

Khác nhau là ban đêm yên tĩnh không tiếng động, trong biệt thự bị bao phủ trong đêm tối chỉ có hai người bọn họ.

Đầu óc cô phản ứng vẫn còn hơi chậm, hỏi anh: “Anh ơi, những người khác đâu?” Những vị khách nằm ngổn ngang khắp nhà, không manh áo che thân đâu?

“Không có những người khác."

Sắc mặt anh bình tĩnh, ôm cô đi qua phòng khác không có một bóng người, đi vào phòng bếp, toàn bộ trong phòng trống trải đến mức trừ bỏ bọn họ cũng chỉ còn lại ánh trăng.

Anh mỉm cười nói với cô, trong ánh mắt đen láy dương như chứa đựng bao dung và trấn an vô hạn:

“Bởi vì đây là giấc mơ của Diên Diên, cho nên chỉ có hai người chúng ta, chỉ có em và anh hai."

........

“Anh đã thêm thuốc ngủ vào sữa bò của em." Giọng nói Nhậm Tình có chút áy náy, “Bởi vì sợ sau khi em biết khiến tâm lý mâu thuẫn với thuốc ngược lại càng không ngủ được, cho nên anh vẫn luôn giấu em, hôm đó Vũ Thỏ đến nhà chơi trùng hợp thấy được liền có chút hiểu lầm."

“Cô ấy không nói với em cũng là do anh nhờ vả, bởi vì anh muốn tự mình nói với em, giải thích cho em."

“Diên Diên, em có trách anh không?"

Nhậm Diên run rẩy, ôm chặt cổ anh vùi mặt vào đó, trầm mặc một hồi lâu, mới lắc lắc đầu.

Cô cảm thấy mình sắp không ổn rồi.

Vì sao có thể bởi vì một hai câu nói của Sở Nguyên mà bị khiêu khích đến mức cả ngày đều suy nghĩ lung tung chứ? Thậm chí còn cảm thấy bất an với anh trai mình?

“Thật xin lỗi......” Cô yếu đuối nói một câu.

“Vì sao phải xin lỗi?” Nhậm Tình dịu dàng hỏi.

Nhậm Diên chỉ lắc đầu.

Nhậm Tình cũng không truy hỏi nữa, chỉ là trên đỉnh đầu cô lại rơi xuống mấy cái hôn khẽ.

“Tiếp tục tắm rửa không, Diên Diên?"

Toàn bộ tự trách tự ái và suy sụp của Nhậm Diên nghe vậy đều dừng lại, cô tách ra từ trên người Nhậm Tình một chút, cúi đầu, rầu rĩ mà “Ừm” một tiếng.

Đỉnh đầu hình như truyền đến một tiếng cười khẽ.

Nhậm Diên ngây thơ ngẩng đầu, liền đối diện với đôi mắt đen nhánh mỉm cười của anh. Cô thậm chí còn hoảng hốt phân tâm trong chốc lát, suy nghĩ vì sao đôi mắt anh lại đẹp như vậy, mới nhìn nhau một chút đã như muốn mê hoặc hút cô vào.

Sau đó, hình như cô nghe thấy anh trai trầm tư “Ừm” một tiếng, ý cười trong mắt lại càng sâu.

“Nhưng mà làm sao bây giờ, trước đó hình như anh càng muốn hôn em.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro