Chương 46: Người lớn và trẻ con.

Chương 46: Người lớn và trẻ con.

Đêm khuya, bên ngoài biệt thự nhà họ Nhậm, giọng nói chất vấn của người đàn ông đột nhiên vang lên trong chiếc xe hơi màu đen bóng.

“Sao cậu có thể bán căn nhà đó!? Rốt cuộc cậu đang làm cái gì?”

“Suỵt,” người bị chất vấn lại chỉ nhẹ nhàng cười cười, thấp giọng nói, “Nhỏ giọng chút, vất vả lắm tôi mới dỗ ngủ được.”

Nghe thấy tiếng hít thở của người đàn ông tăng lên, sắc mặt người đó trở nên khó coi, trên mặt anh thu lại vài phần ý cười, ngược lại trở nên có chút châm chọc: “Từ khi nào tôi làm việc còn phải báo chú?"

“Chuyện lúc trước việc chú tự tiện gọi Tần Triều đến tôi còn chưa tính số đâu, thật sự cho rằng tôi không biết gì sao?"

“......” Người đàn ông thở dài một hơi, dừng một lúc lâu, mới tiếp tục mở miệng, giọng điệu có hơi khó nhọc: “Khuy áo của Sở tiên sinh?"

“A,” Dường như lúc này anh mới nhớ ra, thò tay vào túi quần, giây tiếp theo tùy ý ném về phía Lý Hòa: “Chú tùy tiện tìm cơ hội trả lại cho ông ta."

Đá quý màu lam, trong bóng tối sắc đẹp của nó đã gần hóa đen, nhưng dù vậy, nếu Nhậm Diên ở đây, chỉ dựa vào kết cấu và hình dáng bên ngoài cũng có thể dễ dàng nhận ra đây là khuy áo mà cô và vị Alpha kia tìm mãi không thấy vào đêm hôm đó.

“Như bây giờ không tốt sao?” Lý Hòa tóm được nó ở giữa không trung, nắm trong lòng bàn tay, ngón tay có chút run rẩy, không nhịn được lại hỏi một lần nữa, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cũng đã có tiểu thư rồi, cậu còn muốn gì nữa?"

"......"

Nghe xong những lời này, biểu cảm trên mặt anh lập tức biến mất không còn gì, đôi mắt đen nhánh nhìn từ trên cao xuống, trong ánh mắt không hề có cảm xúc.

“Đừng nói như thể tôi rất tham lam.” Anh nói.

“Tôi chỉ muốn tìm lại thứ chú và Lạc Chiếu Ngân làm mất trở về mà thôi.”

*

Sau khi Sở Nguyên lấy chìa khóa biệt thự từ thư ký của cha mình, trước mặt thư ký dứt khoát kéo số điện thoại của cha mình vào lại danh sách đen.

Trước ánh mắt khó hiểu của thư ký, mặt không thay đổi quơ quơ chìa khóa trong tay, sau đó xoay người rời đi.

“Tôi nghe nói, áp trục là một căn nhà ở thành phố X"

Trong nháy mắt Sở Nguyên nghe được những lời này, trong đầu liền xuất hiện khuôn mặt như đeo mặt nạ của Nhậm Tình.

Đối phương dường như đang cười nói, “Là tôi đào hố cho cậu đấy, muốn nhảy không?"

Sau đó hẳn nhảy.

Nghe nói thành phố X khá xa, còn là một huyện nhỏ, lúc trước hắn tìm hiểu nguồn gốc của nơi này, là bởi vì có tin tức một người phụ nữ bí ẩn đột nhiên mua toàn bộ hoa Thược Dược không còn bông nào.

Sau chuyến xe lửa đường dài, Sở Nguyên vừa xoa đầu đau nhức vì mệt mỏi, vừa vẫy tay tùy ý gọi một chiếc taxi, đột nhiên trước mặt xuất hiện một khuôn mặt, tuy rằng không biết từ đâu tới, nhưng gương mặt lại khá quen thuộc.

Hắn nhìn rõ người tới, khóe miệng liền nhếch lên, hiện lên một nụ cười: “Đã lâu không gặp, sao nào, Nhậm Tình còn phái chú tới đây trông chừng tôi?”

Mà khi đối phương nghe vậy, khuôn mặt từ trước đến nay không xuất hiện cảm xúc lại hiện ra một chút dao động khó thấy, ông nâng tay nới lỏng cổ áo, trầm mặc một lát, mới nói: “Không, lần này là tự tôi tới.”

“Hơn nữa mảnh đất kia là của tư nhân, taxi không vào được.” Lý Hòa nói xong vươn tay hướng về phía hắn, ánh mắt liếc nhìn ba lô sau lưng hắn: “Ngôi nhà ở trên đỉnh núi, đi lên rất mệt, cơ thể cậu không tốt thì đừng tự giày vò.”

“......” Biểu cảm Sở Nguyên nhạt đi, thuận thế liên ném balo cho ông, đi theo lên xe, trào phúng nói: “Nhiều năm như vậy chú cũng không thay đổi gì.”

Lúc này trên mặt người đàn ông mới lộ ra một chút ý cười: “Người lớn là như vậy, tiểu Sở.”

Sở Nguyên không dao động, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Cho nên vì sao chú lại đi theo đến đây?"

“Ở mức độ nào đó có lẽ cùng mục đích với cậu,” Lý Hòa khởi động ô tô, tầm mắt đặt trở lại mặt đường, cảm xúc vốn không rõ ràng được thu lại nơi đáy mắt: “Tôi muốn biết Nhậm...... Thiếu gia muốn làm gì.”

“Mắc cười ghê, ngày nào chú cũng đi theo bên cạnh hắn cũng không biết, chạy tới chỗ tôi thì biết được gì?"

“......” Lý Hòa lại liếc mắt nhìn hắn qua kính chiếu hậu, nói: “Cậu biết mà, mặc kệ cậu muốn làm gì."

“Nếu cậu tới đây tìm Chiếu Ngân tiểu thư, tôi khuyên cậu nên từ bỏ đi.”

"Vì sao?"

Lý Hòa không trả lời, ngược lại còn hỏi: “Đã qua nhiều năm như vậy, cậu tìm được bà ấy thì có thể như thế nào?”

Sở Nguyên nheo mắt, dựa vào ghế sau, tầm mắt vẫn xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở ghế lái.

“Chú cũng biết bà ta đã làm gì với tôi, hiện tại tôi đã trưởng thành, muốn trả thù bà ta, không được à?”

Nhưng Lý Hòa chỉ thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào mắt hắn: “Cậu không phải đứa trẻ như thế, tiểu Sở.”

“Trẻ con là như thế,” hắn lại cười nhạo một tiếng, trả lại câu nói lúc nãy cho đối phương: “Sẽ luôn thay đổi trong quá trình trưởng thành, chú a."

“Cho nên bà ta có ở bên trong căn nhà kia không?"

“Không.”

“Nhưng lúc ấy đúng là đã xảy ra chuyện gì trong căn nhà kia mới làm cho bà ta đột nhiên ở ẩn, còn biến mất lâu như vậy.”

"....."

Sở Nguyên vẫn luôn quan sát biểu cảm của người đàn ông từ gương chiếu hậu, thấy lông mày ông nhíu lại rất nhẹ, hắn dừng một chút, lại nói: “Nếu không muốn tôi tới đó thì có thể nói cho tôi biết hiện tại bà ta ở đâu, không chừng tôi còn có thể kịp mua vé tàu quay về."

"....."

Người đàn ông tắt động cơ vừa khởi động, trầm mặc lúc lâu, dường như mới hạ quyết tâm nói, “Cậu thật sự chỉ muốn biết tiểu thư ở đâu sao?"

“Giả.” Ngược lại rất nhanh Sở Nguyên vô cảm phủ nhận, “Đã nói tôi muốn trả thù bà ta. Hơn nữa, tôi không tin chú."

Lý Hòa rũ mắt, lại trầm mặc trong chốc lát.

“Tôi cho rằng quan hệ của chúng ta trước kia rất tốt."

Sở Nguyên nghe vậy, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Bên kia, một đôi mẹ con đang nắm tay nhau qua đường, đứa trẻ tuổi rất nhỏ, hiển nhiên vừa mới đi học không lâu, lúc hai người họ đi đến giữa vạch kẻ đường, đèn xanh bắt đầu bật lên, người mẹ tựa như có chút sốt ruột, tuy có hơi quá hết sức nhưng cuối cũng vẫn bế đứa nhỏ lên chạy vài bước tới phần đường còn lại ở phía đối diện.

Hắn nhìn bóng dáng mẹ con họ càng lúc càng xa, nhàn nhạt nói: “Chú cũng nói, đó là trước kia."

"......"

“Nhưng cũng quen biết lâu rồi, tôi có thể cho chú một lời khuyên.”

"......Cái gì?"

“Chú không thể cái gì cũng bảo vệ được đâu, chú ạ.” Sở Nguyên vẫn bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa số, cảm nhận được ánh mắt từ kính chiếu hậu truyền đến, mới chậm rãi dời tầm mắt trở về, hai người nhìn nhau qua tấm gương. Một lát sau, hắn đột nhiên cười xán lạn với người đàn ông: “Chờ đến khi tôi tìm được, nhất định tôi sẽ giết bà ta, nếu chú muốn ngăn cản tôi thì tốt nhất bây giờ nên giết tôi đi.”

“Nói thật, mặc dù là vấn đề rất cũ, nhưng tôi đã sớm biết, nếu tôi và hai người kia cùng rơi xuống nước, chắc chắn tôi là người đầu tiên bị bỏ rơi."

“Chỉ là tôi vẫn cảm thấy, nếu như chết ở trên tay chú, tôi đây cũng sẽ không có oán hận gì.”

"......"

“Đừng nói những lời nói ngu xuẩn như vậy.”

Cuối cùng, chiếc xe chở hai người vẫn vững vàng chạy về phía ngọn núi bên rìa huyện kia.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro