Chương 50: Nói dối.
Chương 50: Nói dối.
Bọn họ hẹn nhau tại một công viên bình thường trong thành phố.
Lúc Nhậm Diên đến, từ xa đã thấy Sở Nguyên giống như đang hút thuốc, nhưng khi cô đi tới trước mặt hắn thì điếu thuốc đã bị dập tắt, thay bằng một điếu mới còn chưa châm. Hắn tùy ý ngậm trong miệng, sắc mặt vẫn là trắng đến mức vừa nhìn đã thấy không khỏe mạnh.
“Tiêu Vũ Thỏ nói với tôi rất nhiều chuyện về cậu."
Nhậm Diên đang muốn mở miệng, nhưng Sở Nguyên nhìn thấy cô đã cười cười giành nói trước, câu đầu tiên là thế này.
Vốn dĩ trong lòng cô tích lũy rất nhiều câu hỏi, nào ngờ bị câu nói bất ngờ của hắn làm nghẹn lại, cuối cùng cũng chẳng nói được gì.
“Tôi và cô ấy đã quen nhau...... Ừm, chắc là từ học kỳ đầu lớp 11, lúc đó đã xảy ra chuyện gì cậu còn nhớ không?”
.........Đương nhiên cô nhớ rõ, lúc ấy Tiêu Vũ Thỏ đột nhiên xin nghỉ mấy ngày, lúc gặp lại cô mới phát hiện chuyện Tiêu Vũ Thỏ bị Tần Triều đánh dấu.
Sau khi biết được cô tức muốn điên lên, bởi vì không có ai biết rõ hơn cô chuyện bạn tốt rất chán ghét giới tính Omega này, căn bản không muốn bị bất kỳ Alpha nào đánh dấu. Cô nổi giận muốn lập tức đi tìm Tần Triều tính sổ, nhưng lại bị Tiêu Vũ Thỏ ngăn lại, nói là cô ấy tự nguyện.
Nói thật, đến tận bây giờ cô vẫn không hiểu. Nhưng bạn tốt bị đánh dấu là sự thật không thể thay đổi mà cô chỉ có thể chấp nhận.
Nhưng mà chuyện Sở Nguyên muốn nói với cô cũng không phải chuyện này.
“Cô ấy nói, khoảng thời gian đó ngày nào cậu cũng bận rộn chăm sóc Nhậm Tình nên cũng không đến trường, xa cách cô ấy nhiều hơn.”
—— Vừa vặn thời gian đó Nhậm Tình xảy ra tai nạn xe cộ.
Nhậm Diên lập tức cảnh giác hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Nhưng đối phương không quan tâm đến câu hỏi của cô, nói tiếp: “Nói là hẹn cậu rất nhiều lần nhưng cậu không hề ra ngoài, hình như cô ấy cũng rất buồn, tình cờ thời gian đó tôi làm thêm ở tiệm trà sữa gần trường học của các cậu, thỉnh thoảng nghe cô ấy phàn nàn một chút, thời gian sau thì quen thuộc hơn.”
......... Khoảng thời gian đó chính là sau khi Nhậm Tình bị tai nạn xe cộ phát hiện chân bị thương rất nghiêm trọng, ảnh hưởng đến khả năng đi lại, cho dù là anh trai thì sau khi biết chuyện này cũng đã suy sụp tinh thần một thời gian rất dài, khi đó cô hoàn toàn không dám rời mắt khỏi anh, sợ anh đột nhiên luẩn quẩn trong lòng, tự nhiên không thể nào đi gặp Tiêu Vũ Thỏ.
Không nghĩ tới thế mà bị người này nhân lúc trống mà vào.
“Nhưng cậu cố ý tiếp cận cậu ấy.” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng vậy,” Sở Nguyên thừa nhận sảng khoái, “Bởi vì tôi đi khắp nơi cũng không tìm thấy Lạc Chiếu Ngân, cho nên chỉ có thể xuống tay từ cậu và Nhậm Tình.”
“Nhờ phúc của Tiêu Vũ Thỏ mà tôi biết được rất nhiệu chuyện của cậu. Không biết thì thôi, biết rõ rồi thì thật sự có chút kinh ngạc.”
“...... Cái gì?”
“Cậu cũng biết Lạc Chiếu Ngân rất thích thược dược đúng không?"
Nhậm Diên mím môi.
“Một năm bốn mùa trong bình hoa, vườn hoa đều là thược dược, chuyện này đối với fans của bà ta cũng không được xem là bí mật, nhưng chỉ có rất ít người biết, thật ra Hoa Thược Dược là một người. Mà tình cờ tôi là một trong số đó.”
"......"
Trong đầu vang lên giọng nói thành kính mà điên cuồng của Lạc Chiếu Ngân vào bảy năm trước “Cuối cùng mẹ cũng ngửi được hương vị của con."
“Vốn dĩ tôi cũng không nghĩ bà ta sẽ biến thái như vậy...... Vẫn là sau này nghe Tiêu Vũ Thỏ nói cậu là con gái nuôi của nhà họ Nhậm, lại kết hợp với thời gian cậu chuyển trường và thời gian bà ta mất tích trở về trước......” Hắn vừa nói vừa cười hai tiếng, “Nói thật, lúc đoán được khả năng này chính tôi cũng hoảng sợ.”
“......” Hô hấp dường như trở nên khó khăn hơn.
Sở Nguyên rõ ràng cũng đã nhìn ra, đưa ngón tay lạnh lẽo chạm vào gương mặt cô, ánh mắt giống như có chút thương hại: “Thật đáng thương, vì sao cậu lại bị bà ta thích chứ?”
......Nếu có thể, cô cũng muốn biết câu trả lời của câu hỏi này.
Lúc cô được nhận nuôi mới chỉ có năm tuổi, mỗi lần nghĩ đến có thể ngay từ đầu Lạc Chiếu Ngân đã có ý đồ bất chính với mình, mới có thể vừa bị bà ta chạm vào đã cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
Cô im lặng không nói. Sở Nguyên thấy thế, lấy điều thuốc trên miệng xuống bỏ lại vào trong hộp, dừng một chút rồi mới nói: “Trả lời câu hỏi của tôi trước đi, suy nghĩ nhiều ngày như vậy, cậu có nghĩ ra Lạc Chiếu Ngân ở đâu không?"
Nhậm Diên hít sâu một hơi mới nói bằng giọng khàn khàn: “......Tôi đã nói rồi, tôi không biết, cậu tìm bà ta thì tìm đi, tại sao lại phải hỏi tôi?”
“Vậy tại sao cậu lại đến đây gặp tôi?”
“Tất nhiên là bởi vì tòa nhà kia......!"
“Đúng là tôi có nói tôi tìm thấy được thứ thú vị trong tòa nhà đó, nhưng cậu nghĩ đó có thể là cái gì?"
"......Làm sao tôi biết được?"
“Vậy tôi đổi cách nói khác, sau khi bán nhà đi cậu lo lắng chuyện gì?”
"......"
.......Đúng vậy, cô đang lo lắng chuyện gì? Cùng lắm chỉ là ngôi nhà trước kia đã từng nhốt cô mà thôi, hiện tại cô bị anh trai đánh dấu, anh lại không biết chuyện xảy ra trong biệt thự lúc đó, cho dù là vì cuộc sống mới của hai người bọn họ, nghĩ như thế nào thì bán căn nhà đó đi cũng tốt hơn giữ lại trong tay.
Nhưng không biết vì sao, vừa nghĩ đến căn nhà kia, trong lòng cô vô cùng sợ hãi, đứng ngồi không yên.
Hắn thấy cô không nói gì thì đột nhiên thở dài, vẻ mặt nhạt nhòa khiến người khác không nhìn ra rốt cuộc hẳn đang suy nghĩ cái gì: “Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy, có một chuyện rõ ràng còn rất mâu thuẫn, nhưng không biết vì sao cô dường như vẫn luôn không chú ý tới.”
“...... Mâu thuẫn?” Lông mi Nhậm Diên run rẩy, ngước mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy chàng trai cũng đang rũ mắt nhìn cô, lần đầu tiên không có chút cảm xúc ngả ngớn và ác ý nào trong đôi mắt lạnh nhạt, tựa như trong nháy mắt đã cách bóng dáng “Lạc Chiếu Ngân" rất xa.
“Ừm, trước đó,” hắn vươn tay nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ hơn giúp cô vuốt tóc: “Nhậm Diên, nói cho tôi biết, vì sao cậu lại sợ bà ta như thế?"
“Sợ đến mức lần đầu tiên tôi đưa hoa cho cậu, cậu đã bắt đầu dao động, phải không?"
“Muốn nói vì sao tôi vẫn dây dưa với cậu...... Α, bởi vì ban đầu thật ra tôi cũng chỉ muốn thử cậu một chút, không ngờ phản ứng của cậu còn phối hợp hơn dự liệu của tôi nhiều, nếu đặt trong tiểu thuyết trinh thám, quả thực chính là tự viết trên mặt mình 'Tôi rất đáng nghi, trên người tôi có manh mối đấy."
"......."
Đột nhiên hắn đưa tay nắm lấy tay phải của cô, lần này nhẹ nhàng đến không ngờ, chỉ cần cô giãy giụa một chút là có thể thoát ra, nhưng không biết có phải bị ngón tay lạnh lẽo của hắn quấy nhiễu suy nghĩ hay không, cô không nhúc nhích.
Sở Nguyên nắm tay phải của cô, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, hắn cúi đầu đưa ngón tay của cô chạm vào sau gáy của mình.
Đầu ngón tay chạm vào làn da sau gáy, cuối cùng cũng có chút ấm áp, cô theo bản năng muốn rụt tay về, nhưng lại giật mình vì cảm xúc quỷ dị từ đầu ngón tay truyền đến.
—— Đầu ngón tay cảm nhận được trên làn da bóng loáng không tì vết sau gáy chàng trai đột nhiên lồi lên một đoạn thật dài gập ghềnh như núi non, gần như xuyên qua sau cổ hắn, không cần nhìn trong đầu cô cũng đã hiện lên rõ ràng càng giống như sét đánh ngang tai.
Sở Nguyên nâng mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô, trong con ngươi màu nâu nhạt như có ngọn lửa đang an tĩnh nhưng đốt cháy mãnh liệt, hắn nói, “Nhậm Diên, vốn dĩ tôi cũng là Omega, là bà ta hủy hoại tôi thành như vậy. Không phải cậu tò mò vì sao tôi lại tìm Lạc Chiếu Ngân sao? Đây là nguyên nhân, tôi muốn báo thù.”
“Nhưng mà không phải cậu đã nói bà ta là mẹ cậu......"
“Đúng vậy.” Hắn buông tay cô ra, nở nụ cười tự giễu: “Đúng vậy, thì đã sao? Không phải cô cũng gọi bà ta là “mẹ” nhiều năm như vậy sao, Lạc Chiếu Ngân chính là một kẻ điên.”
........Vết sẹo kia gần như xuyên qua tuyến thể của Omega.
Trong sách giáo khoa sinh học ở trường học lúc trước có viết rõ, khác với Alpha có thể đánh dấu nhiều đối tượng, Omega chỉ có thể bị đánh dấu một lần trong đời. Nếu sau khi bị đánh dấu hối hận muốn xóa hết pheromon của đối phương thì chỉ có một cách là phá hủy tuyến thể. Nhưng sau khi hủy diệt tuyến thể, Omega đó sẽ không thể bị đánh dấu nữa, ngược lại Omega đó sẽ sống chung với tàn tật và ốm đau suốt đời.
Khó trách vì sao cô luôn cảm thấy sắc mặt Sở Nguyên quá mức tái nhợt, trên người giống như không có xương cốt, đi đến đâu cũng phải dựa lưng vào cái gì đó, lúc trước khi hắn dẫn cô đi tìm Tiêu Vũ Thỏ cũng vậy, đi không được bao lâu đã thở hồng hộc, môi tím tái......
“...... Nhưng tại sao bây giờ cậu đột nhiên nói với tôi chuyện này?"
“Bởi vì sau khi tôi đến căn nhà đó, phát hiện tình hình đã thay đổi.”
“Tình hình thay đổi?”
“Ừm, sau này sẽ giải thích cho cậu, lúc này tôi chỉ muốn cho cậu biết......"
Hắn bất ngờ duỗi cánh tay dài ra ôm cô vào lòng, ngón tay vỗ lưng cô giống như trấn an, một cái ôm không nhuốm chút dục vọng nào.
Chàng trai có dáng người thon gầy, tháng mười một, không khí lạnh tràn về đã hai lần nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo hoodie hơi mỏng, nói thật, được hắn ôm trong ngực vẫn không cảm thấy chút ấm áp nào.
Nhưng hắn nói: “Trên thế giới này không có ai hiểu cậu hơn tôi, Nhậm Diên, hai chúng ta đều là người bị Lạc Chiếu Ngân hại.”
“Tuy rằng tôi có thể đoán được một chút, sau khi cô bị bà ta mang đến căn nhà kia cũng đã gặp chuyện rất đáng sợ phải không?”
“Nhưng đã cách bảy năm, bảy năm nay, bà ta không liên hệ với cô, cũng chưa từng xuất hiện. Tại sao đến bây giờ nhắc đến tên bà ta cô vẫn còn sợ hãi như thế?"
Bởi vì, bởi vì——
Cô run rẩy che đôi mắt lại, đoạn ký ức dù thế nào cũng không muốn nhớ lại kia như bất ngờ bị vết sẹo dữ tợn trên cố hẳn đánh thức.
Chuyện đó, cô không dám nói với Nhậm Tình, cũng không thể nào mở miệng với chú Lý, ở trước mặt Tiêu Vũ Thỏ càng không dám nhớ tới.
Nhưng mà......hắn nói bọn họ đều là người bị hại.
“...... Tôi nói dối.” Cổ họng giống như bị người ta bóp chặt, nhưng âm thanh lại giống như được giải thoát, mạnh mẽ chui ra từ khe hở hẹp: “Tôi nói dối, nói dối Lạc Chiếu Ngân......"
“Nói dối?"
.........Đúng vậy, cô nói dối.
—— “Hoặc là bà đi chết đi, dù sao chỉ cần hai chúng ta đều còn sống, tôi không bao giờ có thể yêu bà, tôi nhìn thấy bà liền ghê tởm muốn nôn."
Trong mùi hương của hoa Thược dược khiến cô ngộp muốn chết, cô nhìn thấy, người đàn bà dù cho đang điên cuồng khóc lóc cũng xinh đẹp vô cùng, sau khi nghe thấy lời nói ác độc của cô đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Mẹ biết rồi.” Bà ta nói, “Diên Diên không ngoan, vẫn phải được dạy dỗ thật tốt mới được.”
Thật ra sau đó vẫn còn một đoạn ký ức.
Lạc Chiếu Ngân dễ dàng túm lấy cô từ chiếc giường phủ đầy hoa Thược dược, hình như cô thật sự khiến Lạc Chiếu Ngân tức giận, sự dịu dàng được ngụy trang cẩn thận trước đó đã biến mất sau khi cô nói bà ta đi chết, cô gần như bị kéo từ phòng ngủ ở lầu hai tới phòng khách lầu một, sau đó dọc theo hành lang tới cầu thang, đi xuống tầng hầm.
Cô đã ở trong căn biệt thự đó nhiều ngày như vậy nhưng chưa bao giờ đến đó. Cầu thang sáng lên ánh sáng trắng lạnh lẽo, không có hệ thống sưởi, trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, cho dù là đang trong cơn sốt cũng lập tức bị lạnh đến phát run, Nhưng Lạc Chiếu Ngân giống như không hề cảm thấy gì, kéo cô một đường đi xuống, mở cửa tầng hầm và ném cô vào đó.
Trong tầng hầm tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng từ cầu thang chiếu vào, Lạc Chiếu Ngân đứng dưới chút ánh sáng đó nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng cao cao tại thượng đến cực điểm, trong giọng nói có sự điên cuồng không che giấu được:
"Ngoan ngoãn chờ mẹ quay về nhé, đợi khi mẹ quay về sẽ tự mình giúp con giải thoát, rất khó chịu phải không? Nhưng đừng lo lắng quá, ngoan ngoãn nhịn thêm một chút, chờ mẹ quay về...... Đến lúc đó, Diên Diên sẽ thực sự là của mẹ."
Sau đó bà ta đóng cửa, để lại cho cô cả căn phòng tối tăm không kẽ hở và cái rét lạnh thấu xương của mùa đông rồi rời đi.
Tầng hầm quá tối và quá lạnh, cô đã tìm rất lâu nhưng không thấy công tắc đèn điện.
Trong bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón, cô cũng không biết rốt cuộc mình bị nhốt ở nơi đó bao lâu, chỉ biết dài như không có điểm cuối, thậm chí cô đã vô số lần hoài nghi có phải Lạc Chiếu Ngân muốn để cô lạnh chết hoặc đói chết hay không. A, còn có những lần nóng sốt không ngừng ngược lại giúp cô bớt lạnh một chút. Nhưng không thể làm cô thỏa mãn, cũng không có thuốc giúp cô giảm bớt, cơn ngứa từ sâu trong thân thể chuyển thành những cơn đau âm ỉ giày vò thần kinh.
Nếu trước đó trong lúc tra tấn cô còn giữ lại được một chút tự tôn, thì ở trong tầng hầm đó, sợ hãi vô cùng và đau đớn sinh lý đã làm biến mất sạch sẽ.
Cô thật sự cảm thấy mình sẽ chết ở nơi đó.
Cho nên không biết qua bao lâu sau, lúc cửa tầng hầm được mở ra một lần nữa, ánh sáng lạnh lẽo bên ngoài hành lang chiếu vào khiến cô cảm thấy chói mắt vô cùng, mà cô khi nhìn thấy bóng người dưới ánh sáng trắng lạnh lùng đó liền suy sụp mà khóc lớn.
“Tôi biết rồi...... Tôi sẽ yêu bà...... Cầu xin bà......"
“Sau đó thì sao?"
“Sau đó thật sự tôi không biết......” Nhậm Diên bật khóc nức nở, “Lúc tôi tỉnh lại thì đã ở nhà, lúc ấy cũng đã không thấy Lạc Chiếu Ngân...... "
“Nhưng sau khi tôi nói dối là sẽ yêu bà ta thì bà ta mới mang tôi về nhà, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy một ngày nào đó bà ta sẽ quay về tìm tôi...... Hoa đó, hoa mà cậu đưa, cậu nói người đổi tấm thiệp có phải là bà ta hay không?"
Nhưng Sở Nguyên nghe cô nói xong thì chỉ tiếp tục vỗ lưng cô.
Bên tai truyền đến một tiếng thở dài, giường như hắn lẩm bẩm một câu: “Đôi khi tôi thật sự không biết tôi và cậu ai đáng thương hơn......”
Hắn không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Nhậm Diên, cậu có nhớ lúc nãy tôi nói tính huống có biến không?"
Cô nức nở gật đầu.
Bàn tay chàng trai vẫn như có như không vỗ lưng cô, giọng nói chậm rãi xa xôi.
Nhưng lời nói lại là: “Tình huống có biến, có nghĩa là...... Tôi biết Lạc Chiếu Ngân ở đâu.”
Tiếng khóc nghẹn lại.
Cô không dám tin, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy trên mặt Sở Nguyên khó có được nụ cười dịu dàng vạn phần, thương tiếc xoa đầu cô.
“Cậu muốn biết không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro