Chương 57: Mẩu truyện nhỏ của Lý Hòa.

P/s nho nhỏ: Vì team không đọc trước convert nên không viết gì về cốt truyện và các nhân vật. Cho nên nhân vật mà Lạc Chiếu Ngân “yêu từ cái nhìn đầu tiên” là nữ, không phải là nam, ở chương 42 có một chút sai sót về xưng hô giữa hai nhân vật này.

Thêm một chi tiết nữa đó là nhân vật này là Lạc Nhật- mẹ nữ chính, là Alpha nữ. Ba mẹ nữ chính là Loạn Luân hàng thật giá thật, ai dị ứng thì nên né nha.

Rất xin lỗi mọi người về sự sai sót này x2.

Chương 57: Mẩu truyện nhỏ của Lý Hòa.

Có lẽ hắn hiểu rõ người kia hơn tiểu thư.

Người đó họ Lạc, tên chỉ độc một chữ Nhật.

Sau đó, rất nhiều lần Lý Hòa tự hỏi, có phải vì tên cô đồng âm với “Hoàng hôn” nên cuộc sống của cô cũng mờ ảo và ngắn ngủi như ánh chiều tà lúc mặt trời lặn không.

Tiểu thư cho rằng cô là đỉnh núi cao cao tại thượng không nhiễm thế tục trần gian, có lẽ cô thật sự có một mặt như vậy, nhưng trong mắt hắn, người đó không phải như vậy.

“Anh đi theo tôi làm gì?”

Đây là ở trong nhà khách nhỏ tại nơi nửa thành thị nửa nông thôn kia, sau khi cô lấy chìa khóa mở cửa phòng mình thì quay đầu nói chuyện với hắn đi theo phía sau cô.

Nói xong, tầm mắt còn liếc cái chìa khóa hắn cầm trong tay, chìa khóa của một căn phòng khác.

—— Ngụ ý rất rõ ràng, cô cho hắn một phòng riêng rồi, hắn nên về phòng của mình đi.

Ánh mắt cũng rất lạnh lùng, rõ ràng cũng không có ý muốn lạt mềm buộc chặt.

Nhưng khi đó hắn ngây ngẩn cả người.

Cái chìa khóa đó, hắn cho rằng cô đang muốn giữ thể diện ở trước mặt những người khác, dù sao cô từng nói với tiểu thư rằng cô cảm thấy hắn đáng yêu, muốn có hắn, cứ như vậy hắn cũng lý giải được ý tứ ám chỉ tình dục, từ khi biết được việc này, đến cả lúc đi theo cô, dọc đường hẳn đã mất một khoảng thời gian dài mới chuẩn bị tốt tâm lý nương thân với người nào khác không phải tiểu thư.

Cũng không trách hắn nghĩ nhiều, gần đây tiểu thư quen biết những người bạn kia, lúc tụ tập càng lúc càng hoang đường, Omega bị Alpha đánh dấu thì sao? Cho nên hắn cũng bắt đầu dùng thành kiến này đi đo đạc mỗi người bên cạnh tiểu thư, tất nhiên cũng có Lạc Nhật chủ động đòi hẳn từ cô.

Người phụ nữ trước mặt thấy hắn trầm mặc không nói lời nào, cũng im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mà thở dài, mở cửa phòng hướng về hắn, đôi mắt liếc hẳn một cái, ngoắc ngón tay: “Đến đây tâm sự nào, cún con."

"....."

Nói thật, khi nghe được hai chữ “Cún con”, hình tượng cao không chạm nổi của của người phụ nữ trước mặt này đã âm thầm nứt vỡ.

Sau khi vào nhà, cô để hắn ngồi xuống bên giường, còn bản thân cầm một chai nước đứng bên cạnh cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là bầu trời xanh lam, từ góc nhìn của hắn còn có thể thấy một ngọn núi xanh biếc ở xa xa, người phụ nữ đứng ngược nắng, tay tùy ý vặn nắp chai, nước trong chai gợn sóng lấp lánh dưới ánh mặt trời ngày hè.

Mà không thể nghi ngờ đúng là cô rất đẹp, cho dù hiện tại vì tiểu thư thích cô ấy mà hắn chán ghét cô, nhưng cũng không thể không thừa nhận, cô đứng bên cửa sổ, núi xanh trời đẹp bên ngoài đều trở thành phông nền cho nhan sắc của cô.

—— Sau đó, giây tiếp theo, bức tranh ở cửa sổ đã bị động tác uống rượu của cô phá hỏng, có lẽ vì bực bội mà động tác uống nước có vẻ có chút thô kệch, một tiếng “Rầm” vang dội phá hỏng đến mức không còn một mảnh.

Lý Hòa: "......"

Từ nhỏ hắn lớn lên bên cạnh tiểu thư, xung quanh toàn là người tốt hơn người, chưa bao giờ gặp loại người thô kệch như này.

Cổ họng như bị nghẹt lại trong chốc lát, không nói nên lời.

Sau khi uống xong, cô dường như lại đau đầu mà than một tiếng, nói: “Tôi mời cậu đến đây, chỉ là vì Alpha của cậu quá phiền, nếu không xửlý tốt một chút thì bé yêu nhà tôi sẽ tức giận.”

“Chẳng biết nghe ai nói linh tinh mà cô ta đi làm phẫu thuật phá hỏng tuyến thể chứ? Cậu cũng mặc kệ cô ta sao?"

........ Ngay cả lão gia cũng không thể ngăn cản, hắn có lập trường gì để quản tiểu thư chứ? Hơn nữa, mặc kệ là ai châm ngòi thổi gió, nguyên nhân tiểu thư biến thành dáng vẻ hiện giờ không phải là do người phụ nữ trước mặt sao?

Có lẽ từ ánh mắt âm u mà cô biết được suy nghĩ trong lòng của hắn, cô thu lại biểu cảm, có lẽ trời sinh ngũ quan của cô đã lạnh nhạt xa cách, chỉ là trong nháy mắt liền từ một người phụ nữ thô kệch biến thành bộ dạng tuyết trắng trên đỉnh núi làm tiểu thư say mê.

Đáy lòng hắn cảm thấy buồn cười, cho rằng cô hai mặt, lúc trước chẳng qua là chỉ để dụ dỗ mà thôi.

Nhưng cô nói:

“Trong lòng cậu cũng rõ đó không phải là lỗi của tôi mà. Dù lúc đầu tôi đồng ý xằng bậy với cô ta, nhưng cuối cùng tôi vẫn biến thành món đồ chơi bị cô ta ném đi. Còn sau tôi thì sao? Sẽ có một 'Lạc Nhật khác, trị ngọn không trị gốc thì sớm hay muộn cô ta cũng sẽ biến thành như bây giờ."

Điều sợ hãi nhất trong lòng bị cô khơi dậy dễ như trở bàn tay.

Hắn không phản bác được, chỉ có thể cúi đầu, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

“Từ trước đến nay mấu chốt của cô ta không phải trên người tôi, mà là ở trên người cô ta, hoặc là ......"

Cô đột nhiên tiến lên hai bước, hơi khom lưng, vươn ngón trỏ chỉ vào giữa lông mày của hắn.

“Ở trên người của cậu.”

“...... Trên người tôi?” Hắn giật mình, ngước ánh mắt phức tạp lên.

Chỉ thấy người phụ nữ mặt không biểu cảm gật đầu, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra chút thất vọng, giống như sau khi thi, giáo viên cầm phiếu điểm nhìn về phía học sinh đội số.

Gần như là trong tiềm thức, tuy rằng trong lòng cảm thấy lời cô nói không tin được, dù sao hắn chỉ là người hầu của nhà họ Nhậm mà thôi, không có quyền lợi, cũng chẳng có tư cách gì can thiệp vào bất cứ chuyện gì của tiểu thư, nhưng dưới nhìn chăm chú của cô, dù không tình nguyện hắn vẫn phải ngồi thẳng một chút.

Tuy nhiên, lời nói của cô không phù hợp với khuôn mặt nghiêm túc chút nào:

“Alpha của cậu là chòm sao Bảo Bình đúng không?"

"......"

"...... Hả?"

Cô đeo một cặp kính gọng vàng, mái tóc dài buộc đơn giản thành kiểu đuôi ngựa thấp, trên người mặc áo sơmi cùng quần jean kín đáo, hợp với bộ mặt lạnh lùng vốn có của cô, dù có nhan sắc trời ban nhưng vẫn giống một học giả không gần gũi mọi người.

Hắn vốn cho rằng cô sẽ nói về triết lý đời người hoặc là lý luận tâm lý xã hội nào đó, kết quả... lại là chòm sao mà Omega cấp 2 cấp 3 hay nói?

Tuy nhiên đối phương bỏ qua gương mặt không nói nên lời của hắn, bản thân tiếp tục nói: “Chòm Bảo Bình là chòm sao thuộc cung khí, thích theo đuổi mới lạ, thích tự do, các mối quan hệ bên cạnh cũng không muốn bị trói buộc, có một câu nói hình dung về chòm Bảo Bình, “Tôi không cần đuổi theo ánh trăng, tôi muốn ánh trăng chạy đến bên tôi. Nhưng nếu ánh trăng chạy đến bên tôi thì còn gì là ánh trăng nữa."

“Alpha của cậu lại càng là nhân tài kiệt xuất đúng không? Hơn nữa cô ta là người tự luyến luôn theo chủ nghĩa hoàn mỹ, bình thường muốn cái gì đều lấy được một cách dễ dàng, bởi vậy đột nhiên gặp phải thứ gì đó không chiếm được liền bắt đầu nổi điên.”

“Thật ra tôi muốn nói,” cô nói, dường như nhớ tới cái gì đó, khóe miệng nhếch lên cười như không cười, xòe hai bàn tay, nhàn nhạt tổng kết một câu, “Rẻ mạt."

“......” Lúc hắn nghe đến đó, cả người đã tê dại.

“Cậu là Omega của cô ta, nhưng cứ vội vàng tâng bốc cô ta như bây giờ, cô ta sẽ chỉ cảm thấy tình cảm của cậu quá rẻ mạt.”

“Cho nên, tôi giúp cậu quyến rũ cô ta một chút."

...... Hắn nghe hiểu.

Nhưng vì sao......

Đôi mắt của cô dường như có chức năng nhìn thấu mọi vật, chỉ liếc hẳn một cái, liền nói: “Trên thế giới này không tồn tại chân lý, cho nên tất nhiên lý luận nào dùng tốt là được.”

....... Dù vậy nhưng một người nghiên cứu xã hội học như cô lại nghiêm túc nghiên cứu về mấy chòm sao cũng thật là kỳ quái!

Biểu cảm trên mặt Lý Hòa có chút căng thẳng.

“Ai, không có cách nào khác, hồi bé Omega của tôi thích cái này, trí nhớ của tôi trời sinh lại tương đối tốt.”

Cô nói xong còn thở dài như bất đắc dĩ, ánh mắt khi nói về Omega của mình bất giác dịu dàng hơi vài phần, làm hắn giật mình.

Không biết là vì nói chuyện về chòm sao vớ vẩn, hay vì lời cuối cùng cô ấy có đề cập đến người mình yêu cùng ánh mắt dịu dàng, mà lúc sau, quan hệ căng thẳng của Lý Hòa và cô ấy, hay nói là hẳn đơn phương ghét đã hòa hoãn rất nhiều.

Ban ngày Lạc Nhật cùng các nghiên cứu viên khác và học sinh ra ngoài điều tra công việc, không có thời gian quan tâm hắn, đúng như ban đầu cô nói, chỉ muốn đem hắn đến đây câu dẫn tiểu thư, còn sau này hắn muốn làm gì, cô ấy hoàn toàn không can thiệp vào.

Có lẽ thấy hắn một mình quá nhàm chán, thỉnh thoảng cô rảnh rỗi cũng sẽ chủ động tới tìm hẳn nói chuyện. Nhưng bất kể bọn họ đang nói về điều gì, thì cuối cùng vẫn hướng về “Bé yêu nhà tôi".

.....Không giống tiểu thư, cô ấy rất yêu Omega của mình.

Từ trong miệng của cô, hắn biết được Omega của cô ấy là một người đàn ông, lúc trước là giáo viên mỹ thuật, sau này sinh con cho cô thì vẫn luôn ở nhà chăm sóc đứa nhỏ.

Nghe cô nói, Omega đó là một người rất dịu dàng, trên mặt luôn mang nụ cười, hòa đồng với tất cả mọi người, tính cách mềm mại lại nhạy cảm, có lẽ là bản chất của Omega nên rất dễ bị cô làm khóc, nhưng cũng rất dễ dỗ dành.

Nghe miêu tả của cô, trong đầu hắn hiện ra hình ảnh một gia đình hạnh phúc.

Vì thế chút oán hận dưới đáy lòng đối với cô cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn sự ghen ghét vô tận và trống rỗng.

——Vì sao trên thế giới này, lại có người dễ dàng có tất cả những thứ mình muốn như vậy?

Mà có người như hẳn, khom lưng quỳ gối, dù có quỳ trên mặt đất khẩn cầu, muốn được chút tình yêu của tiểu thư lại khó đến như vậy?

Hẳn không còn oán hận người phụ nữ này, cũng không hận nổi người tiểu thư đã đánh dấu hắn kia, nên chỉ có thể chìm trong việc tự chán ghét bản thân.

Mãi đến khi vô tình thấy cô đang cùng người trong nhà gọi video trên điện thoại.

—— Hắn nhìn thấy, hình ảnh người bên kia, diện mạo với cô, ít nhất có tám phần tương tự.

“Hắn...... Hắn và cô......”

Điện thoại bị ngắt, nhưng sự kinh ngạc của hắn thì không.

“À, là em trai tôi.”

Đối phương buông di động, trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.

—— Mãi sau này hắn mới biết được, bọn họ là chạy trốn khỏi gia tộc, mà người đàn ông kia không chỉ là em trai cùng huyết thống, mà còn là đứa trẻ do người mẹ Beta ngoại tình với người ngoài sinh ra.

Nhưng khi đó hắn hoàn toàn chỉ khiếp sợ cho mối quan hệ “Vượt rào” của họ, cũng là lần đầu tiên biết, bản chất người này trời sinh lạnh nhạt, trên mặt luôn có vài phần lạnh lùng xen lẫn với lười nhác, trong xương cốt thậm chí còn lệch lạc và phóng túng hơn nhiều so với tiểu thư của hắn.

“Hai người đây là......"

Đây là loạn luân. Nhưng hai chữ cuối cùng đó, trước ánh mắt lãnh đạm của cô lại như nghẹn trong cổ họng.

Nhưng cô lại nói, “Thế giới tự nhiên vốn không có đạo đức luân lý, loại quy tắc do xã hội loài người xây dựng nên chỉ có thể trói buộc những người nguyện ý bị trói buộc.”

“Mà tôi chỉ biết, tôi nuôi lớn bé yêu rất vất vả, không thể cho người khác được hời.”

—— Vì thế ở cái đêm người nhà quyết định muốn đưa em trai liên hôn trao đổi lợi ích, cô liền giành trước một bước đánh dấu em trai, sau đó đoạt lấy Omega thuộc về cô, vứt bỏ tất cả trừ người đàn ông đó, một đường phiêu bạc từ bắc vào nam.

Muốn nói trong một khắc đó hẳn đã suy nghĩ về điều gì.

Đại khái là, cuối cùng hắn cũng ý thức được, người trước mặt chính xác là “Món đồ chơi” mà cả đời tiểu thư cô ấy không thể có được.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Cô nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn nhận điện thoại ngay trước mặt hắn.

Màn hình lại sáng lên, chiếm đầy màn hình là một cô bé với khuôn mặt hồng hào.

Điện thoại truyền đến một tiếng “Mẹ ơi!” giòn giã, ngay sau đó, là giọng nói bất đắc dĩ kèm theo chút áy náy của người đàn ông: “Vừa rồi không cẩn thận đánh thức Diên Diên, con ầm ĩ muốn gặp em."

Cô không hề quan tâm hắn mà dỗ dành đứa trẻ.

Xa xa, hắn còn nghe giọng cô mang theo ý cười dịu dàng nói một câu: “Ghen tị thì nói thẳng không được sao, sao phải lấy con ra làm cái cớ.”

Đứa trẻ mà Omega của cô hạ sinh, hắn vừa liếc qua màn hình một cái, là một bé gái hai ba tuổi, cô nhóc lớn lên giống cô.

Trẻ con tuổi này nhận được rất nhiều yêu thương nhất, mềm mại, cô bé liếc mặt một cái liền làm cho trái tim người khác tan chảy.

Sau đó, khi hắn nói chuyện với cô, cô hiếm khi mỉm cười, nói rằng mặc dù cô bé lớn lên giống cô, nhưng may mắn tính cách lại giống ba của nó.

“...... Cô không hy vọng đứa trẻ giống cô sao?" Hắn hỏi.

“Giống tôi có gì tốt? Giống ba nó mới tốt, sau này trong nhà có hai bé yêu, tôi có thể thay phiên làm bọn họ khóc."

"......."

“Đúng rồi, lại nói tiếp, cậu có con không?"

——————

Khao khát sống mạnh mẽ nói một câu: Các quan điểm được đề cập trong chương này chỉ thể hiện quan điểm của cô ấy chứ không phải của tác giả.

Bài viết này đến đây là sắp xong rồi (đáng lẽ ra), khi tôi nghĩ về tình tiết của chính văn trong đầu và khiến bản thân chán nản, tôi thường nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ của nữ chính không chết, và nếu có thể tôi sẽ dựa trên căn cứ này để viết một ngoại truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro