Chương 61: Chỉ là cơn ác mộng.
Chương 61: Chỉ là cơn ác mộng.
“Không sao đâu...... Diên Diên...... Em chỉ gặp ác mộng thôi, ngủ một giấc...... Ngủ một giấc sẽ quên hết tất cả ......"
Trong bóng đêm mông lung, đột nhiên cô nghe được giọng nói quen thuộc.
.....Là ai ở đây?
Cô nghĩ không ra, có điều bất giác ý thức được trước mắt tối như vậy là bởi vì người đang nói kia ôm chặt cô trong ngực, chặn mất tầm mắt của cô.
Người ôm cô vẫn đang run rẩy, cô cảm nhận được từ bàn tay ấn chặt gáy mình.
.....Ừm. Mặc kệ là ai, cô sắp bị ngộp xỉu rồi.
Người nọ ôm cô thật chặt khiến cô không thở nổi, chỉ có thể giãy giụa nghiêng đầu một chút, cuối cùng không khí cũng chui vào phổi, cô hít sâu một hơi rồi lại nhanh chóng nhận ra không khí vừa chui vào xoang mũi của cô không chỉ có oxy mà còn xen lẫn mùi máu tanh nồng đậm không thể bỏ qua.
Là ai đang bị thương vậy? Có phải là chảy rất nhiều máu không? Người đàn ông bị thương hẳn là rất đau đớn, phải không?
Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng cô hoảng hốt, mở mắt ra, trước mắt vẫn là bộ vest màu đen của người đang ôm cô, từ khe hở nơi khuỷu tay của anh cuối cùng cô cũng nhìn thấy một chút mặt đất, mà trên đó là một hộp giấy nho nhỏ.
Hộp giấy đã bị mở ra, hoặc là nói bị hất ra bởi vì bánh kem đặt giữa hộp đã thay đổi hình dạng đến mức không còn nhìn thấy vẻ ngoài vốn tinh xảo đáng yêu của nó.
Cô nhìn chằm chằm quả dâu tây rơi từ trên chiếc bánh kem không rõ hình dạng kia thật lâu, cuối cùng mới nhớ ra.
Đây là trên đường chú Lý Hòa tới đón cô tan học đã mua cho cô. Lúc đó cô nhìn trong tủ kính chọn thật lâu mới lấy ra ổ bánh kem hình dâu tây đẹp nhất, muốn mang về nhà cùng......
...Ai? Cô muốn mang về nhà ăn cùng ai?
Kỳ lạ quá, hình như đầu càng ngày càng đau, hơn nữa cô không nhớ ra, cô muốn về nhà tìm ai?
Cô chịu đựng đau đớn, nôn nóng lục lọi trong trínhớ nhưng càng tìm đầu óc càng trống rỗng. Cùng lúc đó, một vết màu đỏ xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Đại não đột nhiên dừng lại.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, vết màu đỏ kia giống như sinh vật kỳ quái từ từ bò từ sàn nhà lại đây, bò lên trên chiếc, à không, phải nói là trên đống bánh kem kia, bao phủ lên cả quả dâu tây cô đã lựa chọn rất lâu.
Dâu tây không ăn được nữa rồi.
Chỉ là cô còn chưa kịp cảm thấy khổ sở đã phát hiện đám sền sệt màu đỏ kia sau khi nuốt trọn bánh kem lại thong thả nhưng không ngừng nghỉ bò về phía cô.
Cô lập tức nổi da gà, muốn chạy trốn theo bản năng nhưng người đang ôm cô lại giống như không thấy, còn ôm cô thật chặt vào trong ngực làm cô không thể chạy trốn.
Cô há miệng muốn gọi anh nhưng không thể phát ra tiếng, còn người đó vẫn đang lẩm bẩm nói mê:
“Chỉ là em gặp ác mộng thôi...... Diên Diên, tất cả chỉ là một cơn ác mộng......"
Cô thấy đám màu đỏ cách mình càng lúc càng gần, sợ đến mức nghĩ nếu đây là ác mộng thì hãy làm cô tỉnh lại đi.
Nhưng thực tế, cô chỉ có thể nhìn quái vật màu đỏ kia từng chút từng chút bò lên chân của mình, thấm đẫm giày của cô, cảm giác vừa ấm áp vừa lạnh lẽo không thể diễn tả thành lời khiến da đầu tê dại làm cô muốn nổi điên.
Càng đáng sợ là sau khi nó bao phủ chân cô, giống như sinh ra xúc tu men theo bắp chân cô bò lên trên váy, chỉ trong chớp mắt đã nhuộm chiếc váy thành màu đỏ tươi.
Cô sắp bị nuốt chửng sao, giống như thức ăn bị cá voi nuốt vào trong bụng rồi từ từ bị tiêu hóa, giống như đám bánh kem đã bị nó bao phủ không biết đang ở đâu?
Trong đầu thậm chí đã hiện ra hình ảnh mình bị chất lỏng màu đỏ này nuốt hết chỉ còn lại một cái đầu trôi nổi trên chất lỏng màu đỏ này. Mà hiện tại nó đã bò gần đến tay cô.
Trong lòng cô điên cuồng thét chói tai, cố hết sức nâng tay lên một chút nhưng không được.
Đầu ngón tay bị nó quấn lấy, cảm giác sền sệt, khi bò qua tay cô cũng để lại màu đỏ tươi nhớp nháp, mùi rỉ sắt nồng đậm khiến người ta buồn nôn.
Thì ra là máu. Bây giờ cô mới nhận ra.
Cổ họng tắc nghẽn đột nhiên thông suốt, cuối cùng cô cũng sụp đổ mà khóc thành tiếng.
Cô nhìn thấy những giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt của cô, đập vào tay cô, nhưng không cách nào làm trôi đi dòng máu ấy.
Bỗng dưng bên tai cô vang lên giọng nói của người khác, thì ra trong lúc cô vẫn nhìn chằm chằm tay mình khóc rống, người lúc trước vẫn đang ôm cô đã biến mất từ lúc nào.
Cô nhanh chóng nhận ra giọng nói của Nhậm Tình, anh nói:
“Không sao đâu Diên Diên, anh đang ở đây, anh sẽ bảo vệ em."
Cùng lúc đó, trong tầm mắt cô xuất hiện một đôi bàn tay to nắm lấy ngón tay cô. Trong nháy mắt khi ngón tay bọn họ chạm vào nhau, những vệt máu giống nhưng đang sống đó bò từ tay cô qua người anh.
Cô nghẹn ngào một chút, ngước mắt lên, lại thấy Nhậm Tình đang cười với cô.
Đôi mắt nhu hòa bởi vì cong lên mà hơi hơi nheo lại, điểm một nốt ruồi nhỏ, khóe môi vẫn đang giương lên dịu dàng như trước——
Nếu không nhìn đến máu tươi đầy trên mặt anh.
Mà ngay sau lưng anh không xa, cô nhìn thấy thân thể của Lạc Chiếu Ngân giống như búp bê vải bị kéo cắt hư.
Gương mặt bà ta nhìn về phía cô, trong lúc hoảng hốt, dường như cô thấy bà ta mở mắt, ánh mắt như mãi mãi dính trên người cô.
Những vết máu đỏ tươi giống như bông nhồi trong búp bê, từng dòng từng dòng lớn chảy ra từ những vết cắt trên người bà ta, thong thả nhưng không ngừng chảy về phía cô.
Mà Nhậm Tình trước mặt vẫn đang cười nói chuyện với cô:
“Anh đã xử lý những thứ vướng bận, Diên Diên, về sau chỉ có hai người chúng ta thôi.”
Anh nói, ngón tay vuốt ve gương mặt cô, sau đó giống như rất vui vẻ vươn tay ôm cô vào trong ngực.
Nhưng ngay khi trán cô dựa vào ngực anh, trong nháy mắt, trước mặt đột nhiên lại biến thành bộ âu phục màu đen.
“Không sao đâu...... Diên Diên...... Em chỉ gặp ác mộng thôi, ngủ một giấc...... Ngủ một giấc sẽ quên hết tất cả ......"
—— Cô nghe anh nói như vậy.
*
Trên người nóng quá, cổ họng khô khốc giống như nước trên người bị bốc hơi hết, chỉ nuốt một chút trong cổ họng liền cảm thấy đau đớn mãnh liệt.
Đầu cũng đau quá, óc giống như bị xé làm hai.
Cô giãy giụa muốn mở mắt ra, nhưng giống như bị bóng đè, thế nào cũng không mở ra được.
Trong hoảng hốt, có cái gì đó mềm mại chạm vào môi, sau đó là đôi mắt, trán.
Thật lạnh lẽo, giống như mưa rơi trên sa mạc, rơi vào trên mặt cô, hóa thành mưa nhỏ dịu dàng mang theo hương thơm say lòng người làm cơn đau đầu giảm đi hai phần, cô không không tự giác mà cọ cọ, theo bản năng muốn nhiều hơn.
Chỉ là trời không chiều lòng người, dù đó là cái gì, không bao lâu cũng nhanh chóng rời đi.
Vì thế cô hơi sốt ruột, càng cố gắng giãy giụa muốn mở mắt, cũng may lúc này cô cũng mở được dù tầm mắt còn có chút mơ hồ.
Trong anh sáng mờ mờ, cô sững sờ một hồi lâu, đầu tiên cô nhìn thấy trần nhà quen thuộc và đèn chùm.
Là ở nhà, hoặc là phòng ngủ của cô.
Ngay sau đó, tay bị nắm lấy, cô sửng sốt một chút mới nhìn thấy anh trai vẫn luôn ngồi ở mép giường.
Tầm mắt chạm nhau, cô nhìn thấy anh cong đôi mắt nở nụ cười.
Lòng bàn tay mềm mại áp trên mặt cô, cô nghe anh nói, “Cục cưng, lần này là anh sai, về sau anh sẽ kiềm chế một chút, không làm em phát sốt, đừng giận anh được không?"
Lòng bàn tay hơi lạnh làm trên người bớt nóng, vì thế cô cọ cọ vào tay anh, làm mặt mình áp vào lòng bàn tay anh nhiều hơn.
Thì ra là cô bị sốt...... Thảo nào cô thấy khó chịu như vậy.
.....Chỉ là, ừm, là ảo giác sao? Cứ cảm thấy anh trai không quá giống mọi khi.
Hơn nữa nói thật, không biết là bởi vì sau khi phát sốt đầu óc không hoạt động hay do tiếng ong ong ồn ào bên tai làm cô không thể suy nghĩ, cô phát hiện cô có chút không hiểu lời anh nói.
Nhưng dù thế nào đi nữa, làm sao cô có thể giận anh? Cổ họng còn rất đau, dường như không thể nói chuyện, được lắm, vì thế cô tiếp tục cọ cọ vào tay anh, nhìn vào mắt anh rồi nghiêm túc lắc đầu.
Thấy dường như nụ cười anh càng tươi hơn một chút.
Tuy rằng cơ thể còn không thoải mái, nhưng nhìn anh cười, tâm trạng cô cũng bắt đầu tốt hơn, đang muốn làm nũng với anh, dụi dụi vào tay anh một hồi thì thấy anh đột nhiên cúi người, sát lại gần hơn.
Màu môi nhạt càng gần trong tầm nhìn, cách đôi mắt cô càng ngày càng gần, trái tim cô đột nhiên nhảy dựng rồi đập dồn dập, máu cả người như dồn hết lên mặt.
—— Này, đây là muốn hôn cô sao?
Thấy đôi môi sắp rơi vào mắt mình, cô căng thẳng, cuối cùng vẫn không nhịn được, dùng giọng khàn khàn nhỏ nhẹ gọi:
"Anh, anh trai?"
Động tác của Nhậm Tình dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro