Chương 69: "Tự mình quỳ xuống đi."

Chương 69: "Tự mình quỳ xuống đi."

Giống như cái hồ nước cô từng thấy khi đi công viên lúc nhỏ, một nắm thức ăn được ném xuống, cả đàn cá chép chen chúc lao tới, há to miệng, hình thành từng cái từng cái lỗ đen chi chít.

Có điều thứ bị ném xuống, không phải thức ăn nuôi cá, mà là cơ thể của cô.

Môi cá hút lên cánh tay, đùi, cổ, ngón chân, muốn ăn tươi nuốt sống cô không sót cái gì, nhưng lại không có răng, không cắn được, chỉ có thể khiến cả người cô vừa ngứa vừa đau.

Cô khó chịu mở mắt ra.

Lại phát hiện cá chép vây quanh cơ thể dại ra, đột nhiên bắt đầu vặn vẹo biến hình, vẩy cá mờ dần, màu da lộ ra.

Cuối cùng biến thành từng gương mặt xa lạ mà cô chưa từng gặp qua.

.....!

Nhậm Diên bị doạ tỉnh.

Mở mắt ra, tầm nhìn tối đen.

Toàn thân đổ mồ hôi lạnh vì bị cơn ác mộng vừa rồi dọa, đầu óc dừng hoạt động một lúc lâu mới lại chậm chạp khôi phục.

Cùng với đó còn có cơn nóng vô tận bốc cháy từ bên trong cơ thể.

Hôm nay là ngày thứ tư.

Ngày thứ tư bị anh trai nhốt trong nhà.

Tay bị còng treo lên, treo cao lên đỉnh đầu, hai cổ chân cũng bị một cây gậy cố định không thể động đậy, cô chỉ có thể ngồi quỳ ở trên giường.

Bên trong thân thể, bị kẹt món đồ chơi, không thô nhưng rất dài, chạm tới tận cùng bên trong hoa huyệt, chặn tất cả * dịch sáng hôm nay anh bắn vào.

Lòng bàn chân của cô kề vào chăn mềm mại, đáy của thứ kia chống lên giường, vẫn luôn hơi hoạt động, gây ra cảm giác liên miên không dứt, nhưng lại không cho cô cao trào.

Nóng quá.

Rõ ràng trên người chỉ mặc một cái váy lụa mỏng manh nhưng cơ thể cô lại xuất hiện khínóng, làn da nóng đến mức phiếm hồng, chảy ra giọt mồ hôi mịn, tích lũy nhiều rồi cùng nhau chảy xuống theo đường cong cơ thể của cô, rơi xuống chăn dưới thân, cùng với đó là chất lỏng giữa hai chân cuồn cuộn không ngừng phun ra.

Ngứa quá, khó chịu quá.

núm * đã dựng thẳng đứng không rụt lại được, làm mỗi lần cô thở dốc ngực cọ vào lớp vải bóng láng mang đến cảm giác sung sướng nhè nhẹ, nhưng hơn cả là cảm giác ngứa ngáy từ tận xương cốt, giống như uống rượu giải khát.

Đôi mắt bị bịt kín nên không nhìn thấy gì, cô không có cách nào để đoán thời gian, nhưng buổi sáng sau anh hai cho cô ăn bánh mì và uống sữa bò ngọt thì vẫn chưa trở về, có nghĩa là chưa đến buổi trưa, buổi trưa anh sẽ về đút cho cô.

Ba ngày trước, ngày nào cũng như vậy.

Chờ đợi trong vô tận, sau khi anh trai về, cô sẽ bị anh làm không ngừng.

Cho dù lúc đầu còn sụp đổ sợ hãi, nhưng mấy chục, gần trăm tiếng đồng hồ sau đó, những cảm xúc đó đều bị cơn thèm tình dục nhưng không được thỏa mãn ăn mòn đến mức không còn gì.

......A, mau trở lại đi, cô nhớ anh sắp điên rồi.

Mỗi tế bào trên dưới cơ thể đều ở trạng thái điên cuồng thèm khát cơ thể anh.

Như đáp lại sự chờ mong của cô, âm thanh mở cửa truyền đến.

Cơ thể nháy mắt trở lên hưng phấn hơn, hoa huyệt bị căng ra hơi hơi run rẩy, chăn dưới thân càng thêm ướt, là nước mà cô nghe được tiếng mở cửa lập tức trào ra.

Nhậm Diên nghe được tiếng bước chân của anh trai đang tới gần, mùi hương thủy tiên bao trùm cô, trộn với mùi hương của mùa đông giá rét bên ngoài.

Dường như có bàn tay chạm vào chăn ở giữa hai chân cô.

Có tiếng vuốt ve vải dệt.

Qua vài giây cô mới nghe được giọng Nhậm Tình.

“...... Chăn ướt quá, không phải trước khi đi anh bảo em phải chịu đựng thật tốt sao?"

Miệng bị chặn lại, cô không nói được lời nào, chỉ có thể liều mạng lắc đầu.

“Không có?” Tay người đàn ông từ trước người cô vòng đến sau lưng, nắm lấy đồ vật sau mông cô rồi kéo ra, cơ thể Nhậm Diên đột nhiên run lên, “Đuôi đã ướt hết rồi, còn nói không sao?"

"Um...... Ô ô......”

Không phải lỗi của cô, hôm nay anh nhét cái đuôi rất thô vào trong, còn nhét vào tận bên trong khoang sinh sản, cả những sợi lông mềm mại chọc vào cửa huyệt đằng sau, giống như cô bị những con kiến cắn, ngứa không chịu được, động đậy cô cũng không dám, sợ bản thân không cẩn thận, chờ đến khi anh về nhà sẽ bị trừng phạt.

Cái đuôi cũng vừa dài vừa to, lông tơ dài bao quanh bên cạnh mông thì sao có thể không bị dính nước.

Cô có chút nóng nảy, nước mắt từ hốc mắt tràn ra, chảy xuống giữa khe hở của tấm vải và da mặt, hình như Nhậm Tình thấy được, lúc này anh mới giơ tay giúp cô gỡ bịt mắt và miệng xuống.

Cuối cùng anh sáng cũng tiến vào đôi mắt, cô chớp mắt vài cái, mãi mới thấy rõ Nhậm Tình trước mặt.

Anh đang rũ mắt nhìn cô cười.

Ngón tay nhặt những sợ tóc rơi trước ngực cô, động tác nhẹ nhàng vén chúng ra sau tai.

Giọng nói cũng như đang dỗ dành trẻ con: "Ngoan, anh biết, anh nói đùa thôi, em rất ngoan đúng không?"

Mấy ngày nay đây là lần đầu tiên anh hai dịu dàng như vậy.

Hai ngày trước đều rất cứng rắn, chưa từng cười, thậm chí còn hơi thô bạo, đêm qua lúc ở phòng tắm bị anh ấn trước gương cắm vào, cô nhìn thấy trên cơ thể mình rải rác dấu vết đậm nhạt, hôn, cắn, còn có vết bầm tím do ngón tay dùng quá sức để lại.

Không tìm thấy một chỗ da thịt nào nguyên vẹn.

Thời gian nghỉ ngơi anh cũng không cho, hoa huyệt cũng bị anh chơi nát rồi, ngày hôm qua ở trong phòng tắm bị anh vừa nắn vừa bóp, chơi rất lâu, cũng không biết phun bao nhiêu lần nước, khóc cạn cả nước mắt, mãi cho đến khi cô không nhịn được và mất khống chế mới dừng lại, đến hôm nay vẫn sưng đỏ, núm * cũng dựng lên không co lại được, không cẩn thận cọ tới sẽ chịu không nổi, cô ngồi ở trên giường rất cẩn thận.

Cô nhất thời có chút ngây ngốc, nhìn khuôn mặt anh trai dịu dàng mang theo ý cười, cô ngơ ngác gật đầu.

Vì thế ý cười trong mắt Nhậm Tình càng thêm sâu, tay phải nâng lên, ngón tay nắm lấy cà vạt thong thả ung dung kéo xuống. Tầm mắt cô theo động tác của anh nhìn thấy yết hầu của người đàn ông ẩn hiện dưới cổ áo, nuốt một cái.

Anh thật xinh đẹp, giống như yêu tinh vậy.

Muốn được anh hôn môi, muốn được anh vuốt ve, muốn anh tiến vào chỗ sâu nhất thân thể, ở trong thân thể cũng muốn triền miên hôn môi, cô biết chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu cơn đau và ngứa dung nhập vào trong máu thịt mình.

Cô không nhịn được mà muốn tiến lại gần, nhưng vừa mới động, “Rầm rầm”, là âm thanh xiềng xích cô vang lên.

“A, xin lỗi, anh quên mất chỗ này.”

Lúc này tay anh mới đến gần, giúp cô cởi bỏ lớp trói buộc trên tay và chân, lòng bàn tay thỉnh thoảng chạm vào ngón tay cùng làn da ở mắt cá chân, khiến cô như mầm non bị nước mưa tưới ướt, run rẩy không ngừng.

Xiềng xích được tháo ra, còng tay vẫn còn, chân tay cứng đờ vì thời gian dài bị giam cầm còn chưa kịp thả lỏng cô đã vội vàng không chờ được chống xuống giường, môi để sát vào, cuối cùng hôn cổ người đàn ông.

Lạnh quá, còn tỏa ra mùi hương của tuyến thể, âm thầm câu dẫn, quyến rũ cô.

"A....."

Máu sôi trào lên, đốt cháy cô, hai mắt vốn không rõ lắm càng thêm vài phần mê ly.

"Anh...... Anh ơi em đau ...... Xin anh...... Bé cưng của anh đau ......"

Giống như nhóc sắc quỷ, vừa hút vừa liếm, từ cổ xuống xương quai xanh, lại đến trước ngực, ngón tay run rẩy cởi cúc áo sơ mi, môi lưỡi dán vào làn da tái nhợt của người đàn ông, một đường hôn xuống bụng dưới của anh.

Sau đó anh nhìn thấy quần tây hơi phồng lên, “ực” một tiếng, là tiếng cô nuốt nước bọt.

“Được rồi.” Ngón tay Nhậm Tình dừng ở trên tóc cô, từ tóc trượt đến sau cổ cô, nhẹ nhàng vuốt ve một chút.

Cô nức nở một tiếng, run rẩy, suýt nữa vì cái vuốt ve này mà cao trào.

Nhưng tay người đàn ông vừa chạm liền rời đi ngay, rõ ràng không muốn cho cô cao trào dễ dàng như vậy.

Anh thu tay về, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài như ngọc, giống như thước phim quay chậm, thong dong lại ưu nhã cởi thắt lưng.

Nhậm Diên nghe thấy trái tim “thịch thịch” nhảy rất nhanh, bản thân cảm nhận lại có nước trào ra từ trong cơ thể, cửa huyệt mấp máy, điên cuồng chờ mong bị xâm phạm.

Đỉnh đầu vang lên giọng nói chứa ý cười của anh hai.

"Ngoan, bé cưng, quay lại, tự mình quỳ xuống đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro