41: Chiếc Cốc Lửa (2)
Bản edit được đăng tại: hometranche.wordpress và quát pát Phù Thỉ 56317
Trans: Venice. Beta: Chè
"Anh không hiểu việc sử dụng Lằn tuổi này thì có tác dụng gì." Draco nói. "Nếu cảm thấy những học sinh nhỏ tuổi không đủ năng lực, chắc chắn Chiếc Cốc Lửa sẽ loại bỏ họ, không phải sao?"
Harry nhún vai, không bình luận gì, nhưng Blaise đồng ý với lời nói của Draco và bày tỏ quan điểm của mình một cách sôi nổi.
Lúc này, bọn học sinh bắt đầu lần lượt rời khỏi khán phòng. Harry nhìn thấy Karkaroff đang vội vã đi về phía bàn Slytherin để tìm học sinh của mình.
"Được rồi, chúng ta quay lại tàu thôi." Ông ta rảo bước đến bên cạnh Krum, quan tâm hỏi han "Victor, con cảm thấy thế nào? Đã ăn đủ no chưa? Có cần thầy cử người đến phòng bếp trên thuyền để lấy chút rượu nho không?"
Harry quay đầu lại, không muốn chạm mặt ông ta – năm người bọn họ vẫn đang ngồi ở trên bàn dài, định lảng tránh đám đông và quay trở lại ký túc xá sau.
"Thưa giáo sư, con muốn uống một ít rượu nho." Harry nghe thấy giọng nói đầy hy vọng của một nam sinh Durmstrang phát ra từ phía sau, và ngay giây tiếp theo, cậu cảm thấy gáy mình bị đánh một cái.
"Ái!" Cậu kêu lên một tiếng vì đau.
"Xin lỗi! Tôi không cố ý, tôi thực sự xin lỗi!"
Chàng trai muốn uống rượu kia có lẽ hơi phấn khích nên đã không cẩn thận đánh trúng Harry.
Draco trừng mắt tỏ vẻ không hài lòng, còn Harry nhanh chóng xua tay ra hiệu rằng không sao.
Karkaroff đứng chết trân khi nhìn thấy Harry, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên trán cậu như không thể tin vào mắt mình. Các học sinh Durmstrang đi cùng ông ta cũng lần lượt dừng bước nhìn Harry, rất nhanh đã lộ vẻ mặt như đã hiểu ra điều gì đó.
"Thưa ngài?" Harry tỏ ra ngờ nghệch một cách vừa phải. Cậu không thích bị người ta vây quanh nhìn chằm chằm như một con khỉ trong sở thú.
Karkaroff hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt u ám ẩn chứa cảm xúc khó đoán, nhưng ông ta không nói một lời nào và nhanh chóng rời đi cùng các học sinh Durmstrang.
"Harry, chuyện gì đã xảy ra vậy?" Giáo sư Moody chen lấn qua đám đông. Thầy đã nhìn thấy sự hỗn loạn ở đây từ xa.
"Không có gì đâu, thưa giáo sư, chỉ là một tai nạn nhỏ thôi." Harry nói.
Moody gật đầu và tiếp tục nhìn chằm chằm vào Karkaroff bằng con mắt giả mãi cho đến khi ông ta biến mất sau cánh cửa. Harry cẩn thận quan sát khuôn mặt đáng sợ của giáo sư Moody và không nhìn thấy biểu hiện ghê tởm mà Barty Crouch Con từng để lộ.
"Giáo sư, không phải thầy đang đi cùng ông Bagman và ông Crouch sao ạ?" Harry vờ như vô tình hỏi, "Họ sẽ ở lại cho đến khi Chiếc Cốc Lửa chọn ra quán quân vào tối mai phải không ạ?"
Đây cũng không phải bí mật gì, và Moody không giấu cậu: "Bagman sẽ ở lại, nhưng Crouch phải quay lại Bộ Pháp thuật và sẽ quay lại vào ngày mai."
"Ồ, vâng." Harry không hỏi thêm gì nữa để tránh nghi ngờ.
Một vài người chúc giáo sư Moody ngủ ngon rồi cùng nhau rời khỏi sảnh đường.
Hôm sau là thứ bảy, vốn dĩ mọi người sẽ dậy muộn hơn chút, nhưng vì Chiếc Cốc Lửa trong Đại sảnh đường nên nhiều học sinh đã lật đật dậy sớm đi đến đó.
"Harry, nhanh lên nào!" Blaise thúc giục.
"Tối nay mới có kết quả mà." Harry ngáp dài nói, "Nó đâu có chạy đi đâu được, sao chúng ta phải đến đó sớm như thế?"
Cậu đã biết sẵn kết quả rồi, vậy nên thay vì đi xem sự náo nhiệt ở đó, cậu muốn ngủ thêm một lát.
"Harry, cậu không muốn xem những ai đã bỏ tên mình vào đó à?" Blaise kinh ngạc hỏi, "Cậu nên tò mò một chút đi chứ!"
"Chỉ có Gryffindor mới tò mò thôi, và bây giờ tôi không muốn quan tâm đến nó một chút nào...." Harry ngã người nằm xuống gối và không có ý rời xa chiếc giường, "Bất kể ai ném tên vào Chiếc Cốc Lửa, thì chỉ có một quán quân duy nhất và kết quả sẽ được biết vào buổi tối...."
"Nếu cậu muốn làm một kẻ ngốc thích đi xem náo nhiệt thì cứ tự nhiên." Draco dường như cũng không muốn đi đến đại sảnh sớm như vậy – Hồ Đen bên ngoài cửa sổ thậm chí mới chỉ thấy được vài tia sáng ít ỏi – Draco mở cửa ký túc xá, lịch sự ra dấu "mời", ra hiệu cho Blaise cút nhanh khỏi đây.
Gregory cùng Vincent đã quay người tiếp tục ngủ. Harry nheo mắt nhìn họ, đưa tay về phía Draco và nói, "Draco, đuổi cậu ta ra ngoài nhanh đi rồi đến đây với em."
Thanh niên tóc vàng không chút nương tay ném Blaise ra ngoài, rồi quay người chui vào trong rèm của Harry.
Harry chui tọt vào trong chăn, dựa vào người bạn trai có mùi thơm dễ chịu của mình, tận hưởng những giây phút âu yếm hiếm hoi ở trường. Họ ngủ đến khoảng tám giờ thì bốn người mới chậm rãi bước đến sảnh đường.
"Ở đây!" Blaise nhìn thấy họ và ngay lập tức vẫy tay chào, háo hức kể về những gì cậu ta đã thấy và nghe suốt buổi sáng nay.
Khi cậu ta nhắc đến cặp song sinh nhà Weasley không sử dụng được dược lão hóa, một số học sinh Slytherin ngồi cạnh cũng được chứng kiến khung cảnh này đã cười khúc khích với nhau.
Tim Harry hẫng một nhịp.
Có lẽ đây là lần duy nhất ở kiếp trước mà cặp song sinh nhìn thấy bộ dạng già nua của nhau, Harry thề rằng kiếp này họ sẽ không bao giờ phải có nỗi tiếc nuối như vậy nữa.
Bọn họ dành cả buổi sáng ở Đại sảnh đường, nhìn các học sinh của Beauxbatons và Durmstrang xếp hàng để ném tên mình vào Chiếc Cốc Lửa, học sinh Hogwarts thì bình phẩm về từng người muốn đăng ký tham gia và đoán xem ai sẽ trở thành nhà vô địch được chọn.
"Tôi nghĩ cô gái Beauxbatons xinh đẹp đó – chính là cô ấy – xinh đẹp hơn Tiên nữ sẽ trở thành một quán quân." Blaise nhìn chằm chằm vào Fleur một lúc rồi nói.
Cậu đoán đúng rồi đấy. Harry lén nhăn mặt
"Chiếc Cốc Lửa không chọn quán quân chỉ dựa trên vẻ ngoài của họ." Draco nói với vẻ khinh khỉnh thường thấy. Suốt cả buổi sáng Draco đều nhăn nhó không vui vì không thể tham gia thể hiện bản thân do Lằn tuổi.
"Không phải chỉ vì vẻ ngoài của cô ấy." Blaise vặn lại, "Cô ấy có một khí chất đặc biệt khiến tôi nghĩ cô ấy sẽ nổi bật trong tất cả. Trực giác của tôi luôn đúng mà."
Draco khịt mũi coi thường điều này.
Blaise quay sang Harry và hỏi: "Harry, cậu nghĩ ai sẽ trở thành quán quân của Durmstrang?"
"Krum." Harry trả lời không chút do dự, "Anh ta vốn đã là ngôi sao Quidditch rồi, và hiệu trưởng Karkaroff cũng rất coi trọng anh ta. Tôi đoán chắc hẳn đã đặt nhiều kỳ vọng vào anh ta."
Draco trông càng không vui, thiếu kiên nhẫn nói "Chúng ta sẽ ngồi ở đây tới tối à?"
Harry cũng cảm thấy hơi nhàm chán nên cậu đã đề nghị đi dạo bên Hồ Đen. Tuy rằng cậu muốn ngồi trong căn chòi của bác Hagrid, nhưng người bạn to lớn lúc này có lẽ đang nghĩ tới bà Maxime, không có tâm trí tiếp đãi bọn họ, hơn nữa cậu không muốn ngửi thấy mùi nước hoa của bác Hagrid, nó không dễ ngửi chút nào.
Bầu trời u ám, nhưng không ngăn cản được sự hào hứng của đám học sinh ở bên ngoài. Rất nhiều người tụ tập ở Hồ Đen, ngắm nhìn con thuyền Durmstrang đang cập bến bờ. Không cần đoán cũng biết bọn họ muốn gặp ai.
Lúc này, Krum bước ra khỏi khoang thuyền và đi đến bên hồ. Đám đông bắt đầu trở nên náo loạn, Harry hết lần này đến lần khác phải nghe tiếng la hét đến chói tai.
Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.
Ron bị mấy học sinh Gryffindor đẩy ra – trong đó, ngoài hai người bạn cùng phòng còn có em gái ruột của cậu ta – đi về phía Krum.
Cậu ta đang cầm giấy da và bút lông trên tay, vẻ mặt trông bối rối, đôi má đỏ bừng tưởng chừng hòa vào làm một với mái tóc.
"Cố lên, Ron! Cậu có thể làm được!" Seamus cổ vũ hết mình, "Chữ ký của Krum phụ thuộc vào cậu hết!"
"Tại sao lại là tôi?" Ron lo lắng đến mức run giọng, như thể chỉ ngay giây tiếp theo cậu ta sẽ chạy trối chết vào lâu đài.
"Bởi vì anh trông có vẻ thật thà vô hại nhất đấy, anh trai yêu quý của em." Ginny vừa nói vừa đẩy mạnh Ron một cái, khiến cậu ta loạng choạng vài bước và suýt ngã xuống bãi cỏ ngay trước mặt Krum.
"Ừm... xin chào...haha... tên tôi là Ron, Ron Weasley." Ron bị buộc phải đối mặt với thần tượng của mình, đầu óc cậu ta trở nên trống rỗng trong giây lát, và bắt đầu nói năng lộn xộn, "Anh thật tuyệt vời! Ý tôi là Quidditch...chà...tôi đã xem trận đấu của anh trong suốt mùa hè...Nó thật sự tuyệt vời..."
"Ký tên! Ký tên!" Harry nghe được Parvati nhỏ giọng nhắc nhở, nhưng Ron có vẻ không nghe thấy.
Ron nói nhiều lời vô nghĩa, Krum vẫn ủ rũ, không nói gì nhưng ánh mắt lại rơi vào tờ giấy da trên tay. Anh ta cầm lấy không nói một lời, ký tên trong nháy mắt rồi quay trở lại khoang thuyền. Có vẻ như anh ta không hài lòng với hành vi đuổi theo ngôi sao quá khích như này, nhưng Ron đã đến chỗ anh ta, và vì lịch sự, anh ta phải ký tên cho Ron.
Ron đứng ngơ ngác ở đó, vẻ mặt như đang mơ ngủ, trong khi những người bạn của cậu ta nhanh chóng tụ tập xung quanh và truyền tay nhau tờ giấy da có chữ ký của Krum.
Đây là điều chưa từng xảy ra ở kiếp trước, Harry cảm thấy khá thú vị, nhưng không biết Ron sẽ cảm thấy thế nào khi nhớ lại cảnh tượng này khi phát hiện ra Krum chính là tình địch của mình.
Vào khoảng ba, bốn giờ, trời bắt đầu có mưa nhỏ, họ vội vã trở về lâu đài để chuẩn bị cho bữa tiệc Halloween tối nay.
Sau hai ngày tiệc liên tiếp, những món ăn hảo hạng đã không còn hấp dẫn nữa, chưa kể bản thân bữa tiệc cũng không phải là điều Harry mong đợi.
Khi chiếc đĩa vàng quay trở lại hình dáng ban đầu, mọi người trong đại sảnh đều nín thở chờ đợi Chiếc Cốc Lửa công bố các quán quân.
Cái tên đầu tiên được phun ra là Krum. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Cái thứ hai là Fleur. Blaise ở bên cạnh nhỏ giọng nói, "Thấy chưa, trực giác của tôi rất chuẩn mà."
Cái tên thứ ba được phun ra là Cedric. Hy vọng kiếp này anh ấy có thể sống tốt, Harry thầm nghĩ.
Tại thời điểm này, cả ba quán quân đều được chọn ra và việc lựa chọn đáng lẽ sẽ kết thúc tại đây.
Tuy nhiên, ở Hogwarts lại xuất hiện vị quán quân thứ tư.
Harry thở dài trong lòng.
Đây là số phận định sẵn cậu không thể trốn thoát, nhưng điều khiến cậu vô cùng bối rối đó là đêm qua cậu đã xem bản đồ đạo tặc cả đêm, và thậm chí không ngủ cho đến khi những học sinh dậy sớm bước chân vào sảnh đường. Vậy tên của cậu được bỏ vào khi nào, là kẻ nào đã bỏ vào chiếc cốc ấy?
"Harry Potter!"
Giáo sư Dumbledore lại gọi to lần nữa.
Blaise, Gregory cùng Vincent đều kinh ngạc nhìn cậu. Draco nhíu mày chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
Tiếng bàn tán xôn xao vây quanh Harry, mỗi khuôn mặt trong đại sảnh đều chăm chú nhìn cậu. Không có tiếng vỗ tay, không có tiếng reo hò, tất cả những gì cậu nhận lại chỉ là sự nghi ngờ.
"Harry! Con hãy lên đây!" Giáo sư Dumbledore nói.
"Đi đi, Harry." Blaise thúc giục, đẩy cậu đi.
Harry miễn cưỡng đứng dậy nhưng nhìn chằm chằm vào Draco. Vẻ mặt của chàng trai tóc vàng khiến trái tim cậu chùng xuống. Nếu đối tượng của cuộc chiến tranh lạnh với cậu được đổi từ Ron thành Draco, Harry sẽ càng cảm thấy khó chấp nhận hơn, và nỗi buồn của cậu sẽ tăng gấp hai mươi lần, nhưng giờ cậu không có thời gian để nói dù chỉ một lời với Draco, bởi vì có nhiều bàn tay từ nhà Slytherin đẩy cậu từng bước về phía giáo sư Dumbledore.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro