#14
Kim Đình Hựu để ý rằng cả buổi La Tại Dân không hề tập trung vào công việc chút nào. Ánh mắt cậu cứ đờ đẫn nhìn xa xăm, tai nghe tuột khỏi tai cũng không thèm để ý. Vào giờ phút này, Kim Đình Hựu biết rằng đứa em này của mình xong đời rồi. Không phải là La Tại Dân chưa từng kể về Lý Đế Nỗ, chỉ là cậu nói có một người hàng xóm tốt bụng rất yêu quý La Chí Thành, chăm sóc cho bé lúc La Tại Dân bận rộn. Kim Đình Hựu nghe cũng không quá để tâm, lúc đó anh cũng mải mê đọc tài liệu nên không nhìn thấy đôi mắt sáng rực của của La Tại Dân khi nhắc tới Lý Đế Nỗ.
Hai người kia cũng không nói chuyện quá lâu, đầu giờ chiều là đã xong việc. La Tại Dân và Kim Đình Hựu đói meo cả người, tính toán ra bên ngoài ăn vì một bữa ăn trong này cũng đã ngốn nửa tháng lương của cả hai người rồi. Hai anh em đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra. Phục vụ đem theo xe đẩy đồ ăn tiến vào, chưa kịp để hai người ngạc nhiên đã nhanh nhẹn bày đồ ăn lên bàn rồi nói.
- Giám đốc dặn chúng tôi mang đồ ăn vào cho hai vị.
- Này... Chúng tôi làm gì có tiền mà ăn.
La Tại Dân ngại ngùng lên tiếng, giât giật tay áo Kim Đình Hựu muốn nhanh chóng rời đi nhưng có lẽ đã muộn. Trong tổ cậu đang công tác mà không, có lẽ là thậm chí cả đài truyền hình không ai có sức ăn khủng khiếp như Kim Đình Hựu. Anh bỏ túi đồ qua một bên, nhanh chóng lau đũa cho cả mình và La Tại Dân. La Tại Dân hít một ngụm khí lạnh, anh xác định rằng anh trả nổi không vậy Kim Đình Hựu?
- Mau ngồi xuống đi. Em nghĩ cậu ta muốn lấy tiền của em hả?
- Người ta cũng đâu có nói là muốn mời chúng ta. - La Tại Dân lầm bầm, bàn tay cầm lấy khuỷu tay của Kim Đình Hựu ngăn cản, lại quay sang hỏi người phục vụ đang bận rộn bày biện. - Lý Đế Nỗ đang ở đâu vậy?
Nhân viên phục vụ là một nữ beta nhỏ nhắn, nhanh nhẹn. Có lẽ đã được trải qua một lớp huấn luyện nghiệp vụ chuyên nghiệp, cung kính trả lời câu hỏi của La Tại Dân.
- Dạ, giám đốc đang ở trong phòng. Nếu quý khách có việc gấp, tôi có thể chuyển lời tới giám đốc.
- Thôi không cần phiền phức tới cô như vậy. Tôi gọi điện thoại cho anh ấy là được.
La Tại Dân thở dài, biết mình không ngăn nổi Kim Đình Hựu, muốn gọi điện thoại thương lượng với Lý Đế Nỗ về việc trả góp bữa ăn này. Không phải cậu không thể trả nổi một lần, nhưng mà cậu còn phải nuôi con, không dám vung tay một lần với số tiền lớn như vậy. Cậu bước ra ngoài, hít một hơi lấy dũng khí bấm gọi cho Lý Đế Nỗ. Bên kia rất nhanh đã bắt máy, một tiếng "Tôi đây" trầm thấp khiến La Tại Dân cảm thấy mình không ổn, tim bỗng nhiên đập nhanh liên hồi. Câu hỏi về việc trả góp bữa ăn này liền ngay lập tức biến thành một câu nói khác, chưa từng xuất hiện trong đầu La Tại Dân.
- Anh có muốn ăn cùng chúng tôi bữa cơm này không?
Bữa cơm diễn ra cũng không có quá mức lúng túng như La Tại Dân nghĩ. Bởi vì Kim Đình Hựu chỉ mải ăn còn Lý Đế Nỗ cũng mải gắp đồ ăn vào bát của cậu. La Tại Dân không biết Lý Đế Nỗ đã hết giận chưa, vì tay thì cứ gắp đồ ăn cho cậu nhưng cũng không nói gì quá nhiều. Quả nhiên là nhà hàng cao cấp, đồ ăn khác hẳn mấy quán ăn văn phòng cậu thường ăn. La Tại Dân bỗng nhiên muốn khóc, đồ ăn nhà hàng mình ngon như vậy mà sao Lý Đế Nỗ năm lần bảy lượt muốn ăn cơm cậu nấu vậy? Giống như gián tiếp múa rìu qua mắt thợ vậy.
Kim Đình Hựu thoả mãn xoa bụng đã là chuyện của một tiếng đồng hồ sau. Thái độ anh dành cho Lý Đế Nỗ bỗng dưng thay đổi một trăm tám mươi độ. Vốn dĩ sau khi lấy lại được máy nghe lén thì cả hai phải quay lại đài truyền hình tiếp tục làm việc. Nhưng Kim Đình Hựu cảm thấy vụ này cứ từ từ cũng được, án chính trị thường cần phải cẩn thận hơn những vụ án hình sự, bị phát hiện một cái thôi thì tin chưa kịp đưa đi có khi cũng mất việc như chơi. Lúc nãy trong bữa ăn, nhìn thì tưởng rằng Kim Đình Hựu không để ý nhưng thật ra những hành động của Lý Đế Nỗ chăm sóc La Tại Dân đều lọt vào trong mắt anh. Toàn bộ rau mùi trên bàn ăn đều yên vị trong bát của La Tại Dân. Vậy nên anh cảm thấy trách nhiệm của một người đồng nghiệp kiêm bạn thân đã đồng hành cùng La Tại Dân từ những ngày chập chững bước đầu tiên ở cơ sở chi nhánh, Kim Đình Hựu cảm thấy hạnh phúc của La Tại Dân quan trọng hơn cái vụ tham nhũng chết tiệt kia cùng sự chất vấn chết người của tổ trường. Trong lúc đợi Lý Đế Nỗ lấy xe, anh vỗ vai La Tại Dân một cái, ánh mắt tràn đầy chân thành.
- Tại Dân, lúc nãy là anh có mắt như mù. Tên họ Lý kia đối xử với em rất tốt, suy nghĩ kĩ một chút. Anh về trước đây.
Nói rồi anh lên chiếc xa taxi đã đậu sẵn, vẫy vẫy tay với La Tại Dân đang đứng ngây ngốc ở cửa nhà hàng. Hay quá, Lý Đế Nỗ cao tay thật, một bữa cơm thôi cũng có thể khiến Kim Đình Hựu bán em trai đồng nghiệp thân thiết của mình đi nhanh tới vậy. Cậu thở dài, đá đá mũi chân. Nghĩ tới Lý Đế Nỗ lúc nãy không ngừng dùng đôi đũa anh đã dùng qua gắp thức ăn cho cậu, trong đầu lại hiện lên hình ảnh về nụ hôn cuồng nhiệt ngày hôm ấy. La Tại Dân lại đỏ mặt. Lý Đế Nỗ cuối cùng cũng xuất hiện, lịch thiệp mở cửa xe cho cậu nhưng vẫn không nói lời nào. La Tại Dân thắt dây an toàn rồi len lén nhìn biểu cảm trên gương mặt anh, hình như là vẫn giận. Môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt lạnh lùng chú tâm lái xe. La Tại Dân thử bắt chuyện với anh, nhưng đáp lại cậu cũng chỉ là mấy câu "ừ", "vậy à". Cậu có cảm giác hơi bất lực, xụ mặt xuống nghịch điện thoại. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, La Tại Dân nói với Lý Đế Nỗ rằng mình muốn đi siêu thị mua ít đồ. Đôi mắt long lanh nhìn Lý Đế Nỗ khiến anh không thể từ chối nổi. Hắng giọng một cái, anh đáp ứng cậu rồi lại trở về với gương mặt liệt như vừa rồi. Người ta vẫn còn đang giận lắm đấy!
La Tại Dân nói Lý Đế Nỗ không cần đỗ xe hẳn vào bên trong, cậu chỉ mua một thứ rồi chạy ù ra ngay. Anh không nói gì, đỗ xe phía lề đường rồi nhìn theo bóng lưng bé nhỏ kia rồi thở hắt ra một hơi. Suýt chút nữa đã bị đôi mắt kia hạ gục, buông bỏ vũ khí đầu hàng rồi. Sao La Tại Dân lại đáng yêu như vậy cơ chứ? Lý Đế Nỗ xoa xoa lồng ngực, tim không ngừng nhảy loạn lên. Điện thoại anh đột nhiên có thông báo tin nhắn, mẹ anh gửi tới. Nội dung tin nhắn là thông tin cá nhân của một omega cùng địa chỉ một quán cà phê. Lý Đế Nỗ thở dài, mẹ anh vẫn chưa từ bỏ ý định mang anh đi xem mắt. Lại nghĩ tới La Tại Dân, rốt cuộc bao giờ em ấy mới nói đồng ý đây? Lý Đế Nỗ nhắn lại cho mẹ, nói rằng đã có người trong lòng rồi nhanh chóng tắt nguồn điện thoại trước khi bị mẹ anh gọi điện khủng bố. La Tại Dân rất nhanh đã quay trở lại, trên tay cầm một túi giấy to đùng. Cậu ngượng ngùng nói với Lý Đế Nỗ rằng có thể tiếp tục về nhà rồi.
Từ siêu thị trở về chung cư cũng không quá xa, hơn nữa bây giờ đang là nửa buổi chiều, đường cũng không bị tắc. Lý Đế Nỗ lái xe xuống hầm, tắt máy, đang định cởi dây an toàn thì bị La Tại Dân túm lấy cánh tay. Anh thắc mắc nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy mặt cậu cứ đỏ bừng lên, lôi đồ trong túi giấy cứ ôm khư khư trong lòng từ nãy ra. Là ba túi mứt đào chunky. La Tại Dân tưởng rằng Lý Đế Nỗ rất thích ăn, liền mua ba gói để tạ lỗi.
- Cái này tôi thấy anh có vẻ thích ăn, mua cho anh coi như quà xin lỗi.
Lý Đế Nỗ chưa kịp đáp lời lại miếng dán ức chế sau lưng La Tại Dân tình cờ thế nào đột nhiên rơi xuống. Mùi hương từ ba túi mứt đào vô cùng phối hợp với tin tức tố của La Tại Dân mà nhanh chóng lan toả ra toàn bộ trong xe. Cậu bối rối dùng tay bịt gáy mình lại, nhưng lại không tự chủ phóng ra nhiều tin tức tố hơn. Ánh mắt Lý Đế Nỗ đột nhiên tối sầm, hương thơm ngọt ngào tràn ngập khiến anh cảm thấy hô hấp rất khó khăn. Anh dùng ngón tay nâng cằm La Tại Dân đang loay hoay tìm miếng dán ức chế, giọng nói trầm khàn vang lên.
- La Tại Dân, em biết mình đang làm gì hay không?
- T-tôi...
- Tại Dân, lần đầu tiên của em là muốn ở trong xe à?
Trong đầu La Tại Dân nổ oành một tiếng, bây giờ mới phát hiện mình ngu ngốc tới mức nào. Lý Đế Nỗ không cho cậu thời gian chống cự, trực tiếp ném lấy túi giấy vướng víu trong lòng La Tại Dân ra, đè cậu xuống ghế, hôn sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro