Chương 10: Nhịn đói không tốt, tôi đút em ăn thứ khác nhé?
Nếu là trước đây, bị Khâu Thu thẳng thừng hất tay như vậy, Hurst hẳn đã lập tức ném cậu lên giường, dạy dỗ một trận về cách đối xử đúng đắn với Alpha của mình. Nhưng thời gian gần đây, Khâu Thu tỏ ra khá ngoan ngoãn, như thể sẵn sàng sống hòa thuận, ổn thỏa với hắn. Hurst trân trọng mối quan hệ này, không muốn phá hỏng , nên chỉ nhìn Khâu Thu thật sâu rồi hít một hơi dài.
Khâu Thu đương nhiên không muốn chọc giận Hurst, nên gượng cười, chữa cháy cho phản ứng bản năng vừa rồi: "Mới từ quân bộ về, chắc chưa ăn gì đúng không? Đừng để đói bụng, dù sao cũng ăn chút gì trước đi."
Dù gần đây Khâu Thu có phần nhượng bộ, nhưng sự quan tâm và dịu dàng không che giấu thế này vẫn là lần đầu tiên. Hurst thích thú tận hưởng khoảnh khắc ấm áp ấy, chẳng buồn đào sâu lý do thật sự đằng sau động tác cứng nhắc và giọng nói bất thường của Khâu Thu.
"Được." Hurst nhẹ nhàng gật đầu, rồi cả hai ngồi xuống bên bàn ăn.
Nhà quyền quý có cái hay ở chỗ này: dù mang đồ ăn vào phòng, cũng không phải kiểu tùy tiện đặt vài đĩa lên bàn. Bàn ăn được bày biện đầy đủ, có giá nến, đèn rượu, mọi thứ không thiếu. Cô hầu chu đáo còn để lại khay giữ nhiệt, tránh để tiểu thiếu gia ăn chậm mà cơm canh nguội lạnh.
Nhưng với Khâu Thu, cách sắp xếp xa hoa mà người bình dân ao ước này lại chẳng sang trọng chút nào. Từ nhỏ, Khâu Thu đã quen chú trọng lễ nghi, giáo dưỡng, mà ăn trong phòng thường mang ý nghĩa tùy tiện, phóng túng. Đây là lần đầu tiên dùng bữa trong phòng, khiến cả người thấy không thoải mái. Ngay cả món cá chua ngọt ngày thường yêu thích cũng chẳng còn chút hấp dẫn.
Hurst nhận ra Khâu Thu mấy lần gắp đũa rồi lại buồn bã buông xuống, lòng quan tâm trỗi dậy. Hurst kéo ghế qua ngồi đối diện, sát bên Khâu Thu, ôm eo hỏi một cách thân mật: "Làm sao vậy? Không muốn ăn à?"
"Không có," Khâu Thu nghĩ đến Jonah còn trốn trong tủ quần áo, có thể đang nhìn mình và Hurst tương tác, liền thấy toàn thân khó chịu. Khâu Thu khéo léo tránh tay Hurst, cầm đũa lên miễn cưỡng gắp một miếng cơm, "Tôi ổn mà, anh cứ lo ăn phần mình đi, đừng để đói."
Chỉ là Khâu Thu vốn chẳng phải người ăn nhiều. Khi lòng rối bời và phiền muộn, lại càng không muốn động đũa. Dù cố ép mình ăn vài miếng, Khâu Thu vẫn thấy buồn nôn. Dẫu cố gắng kìm xuống, cảm giác khó chịu vẫn lộ rõ trên mặt.
Hurst nhẹ nhàng vỗ lưng Khâu Thu: "Ăn không nổi đúng không? Có muốn bảo nhà bếp làm lại món chua cay khai vị không?"
"Không cần." Khâu Thu tiếp tục chịu đựng cảm giác muốn nôn, đáp ngắn gọn.
Hurst lại hỏi: "Ngó sen chua cay thì sao? Tôi nhớ em thích món đó lắm."
"Tôi đã bảo không cần! Anh không hiểu tiếng người à?"
Khâu Thu lập tức mất kiểm soát cảm xúc.
Hôm nay vốn đã không vui, từ lúc thấy Jonah thì càng lo lắng vì chuyện trốn chạy. Khâu Thu sợ Hurst bất chợt nắm được điểm yếu, lấy cớ trừng phạt, đùa bỡn mình. Lòng như treo lơ lửng, chẳng yên chút nào.
Mà Hurst trước đây rõ ràng xấu xa là thế, vậy mà hôm nay lại giả vờ tinh tế, ra vẻ một Alpha chu đáo săn sóc. Jonah trong bóng tối nhìn thấy sẽ nghĩ gì về cậu Liệu Jonah có cho rằng trước đây cậu chỉ giả vờ, thật ra trong lòng thích bị Hurst giam cầm, hành hạ không? Jonah có nghĩ lời Khâu Thu nói về chuyện trốn chạy chỉ là đùa cợt, rồi vì xấu hổ mà nổi giận, dù có đồng ý giúp cũng chẳng cho cơ hội? Hay từ chối, Jonah lòng mang oán giận, quay về giới quý tộc nói xấu cậu lung tung?
Khâu Thu mang trong lòng bao nhiêu lo lắng và băn khoăn, mà kẻ đầu sỏ gây ra tất cả lại bình thản ngồi trước mặt, bày ra dáng vẻ ôn nhu săn sóc giả tạo, thật khiến người ta buồn nôn.
"Quản tốt chính anh đi," trong lúc cảm xúc kích động, Khâu Thu lại trở nên sắc bén, khắc nghiệt, "Đúng là thứ dân thường đê tiện, có hiểu lúc ăn lúc ngủ không được nói chuyện không?"
Hurst nghe vậy, buông đũa xuống, vẻ ôn nhu ban đầu hoàn toàn biến mất.
Là tôi sai rồi.
Đối với một con chim quen thói kiêu ngạo ,chút dịu dàng quả nhiên chẳng ích gì. Nó không khiến con chim mềm lòng, chỉ khiến nó trèo lên đầu ta tác oai tác phúc, không biết vị trí của mình.
Phải dạy dỗ lại cho tốt.
"Nếu đã ở bên nhau, ít nhất cũng nên hiểu nhau nhiều hơn mới phải." Hurst vừa nói vừa xắn tay áo lên.
"Anh, anh muốn làm gì?" Khâu Thu phát tiết xong lại thấy chột dạ, như con mèo bị giật mình, căng thẳng nhìn chằm chằm từng động tác của Hurst.
Giây tiếp theo, Hurst một tay bế Khâu Thu lên bàn ăn, giật mạnh xé toạc quần áo của cậu. Rồi trong ánh mắt khó tin của Khâu Thu, Hurst đổ cả đĩa bánh kem dung nham chocolate lên lồng ngực trắng hồng mềm mại của cậu.
"Tiểu thiếu gia, lễ nghi bàn ăn của quý tộc tôi đã thấy qua, sao bằng tôi cho em xem cách ăn của dân thường?"
Nói xong, Hurst cúi đầu xuống, há to miệng cắn. Nhưng miếng bánh chocolate chỉ bị cọ mất một góc – hóa ra Hurst cắn lệch sang ngực Khâu Thu. Hắn không vì thế mà nhả ra, ngược lại ngậm chặt hơn, kéo núm vú hồng hào ra ngoài. Khâu Thu đau đến xót, núm vú vốn phấn nộn giờ vì bị lôi kéo và đau đớn mà đỏ rực lên.
"Ai da," Hurst cuối cùng cũng "đại phát từ bi" nhả núm vú của Khâu Thu ra, "Không cẩn thận cắn trật."
"Anh cố ý!" Khâu Thu run rẩy lên án.
"Sao thế được? Oan cho tôi quá ." Hurst vừa phủ nhận xong lại tiếp tục trò cũ, cắn sang núm vú bên kia. Khâu Thu đau đến co người, eo bật lên, cố nghiêng người theo động tác của Hurst để núm vú đỏ rực đáng thương không bị kéo quá mạnh.
Mãi đến khi cả hai bên ngực đều bị cắn đỏ, cắn sưng, đống bánh chocolate dưới khe ngực mới chỉ như bị cọ vỡ chút vỏ, rơi vài mẩu vụn xuống bàn.
"Lại cắn trật, tôi thật không cố ý," Hurst thở dài, "Ai bảo tôi là dân thường chẳng có kiến thức, quên mất ăn bánh kem phải dùng dao."
Hắn cầm một chiếc dao nhỏ bằng bạc tinh xảo, rạch qua tâm bánh kem.
Khâu Thu trong lòng không ngừng tự nhủ đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, chỉ là dao ăn thôi, chẳng giết được ai. Nhưng khi cảm giác kim loại lạnh buốt chạm qua bánh kem, rơi xuống ngực mình, xúc cảm ấy thực sự quá đáng sợ. Khâu Thu mặt trắng bệch, cố kìm bản năng giãy giụa, sợ một cái run tay làm dao đâm vào da thịt.
Bánh kem bị cắt đôi, chocolate dung nham bên trong trào ra ào ạt. Vì được giữ ấm trong khay, dòng chocolate chảy từ tâm bánh vẫn nóng hổi, lan tràn trên ngực và bụng dưới, mang đến cảm giác rùng mình. Vài giọt chocolate lăn xuống eo, cảm giác ấm áp mềm mại như tơ khiến Khâu Thu ngứa ngáy, rất muốn đưa tay gãi. Nhưng nghĩ đó là chocolate dính bẩn, cậu lại đầy ghê tởm, lưỡng lự giữa lằn ranh, nghẹn đến mức hốc mắt đỏ hoe.
Hurst không tiếp tục trêu chọc núm vú của Khâu Thu, mà theo dòng chocolate lan ra, từng chút liếm láp. Từ cổ thon gầy và yết hầu khẽ động, đến lồng ngực sưng đỏ, rồi xuống dưới nữa... Hurst ngước nhìn gương mặt đầy dục tình của Khâu Thu, dùng răng cắn mép quần cậu, thong thả kéo xuống tận gốc đùi.
Không khí tràn ngập mùi tin tức tố mật đào nồng đậm, át cả hương chocolate ngọt ngào. Hurst cảm nhận được Khâu Thu đã động tình, như được khích lệ, há miệng định ngậm lấy cây gậy nhỏ nhếch lên của cậu.
"Đừng!" Khâu Thu cuối cùng không chịu nổi. Cậu thật sự không có sở thích bị người khác khẩu giao trước mặt kẻ thứ ba, chuyện này quá mất mặt. Cậu nức nở, nắm lấy vai Hurst, "Bỏ qua đi, đừng mà ...tôi xin anh !"
Nghe lời cầu xin, Hurst không chạm vào dương vật của Khâu Thu nữa, nhưng cũng chẳng dễ dàng buông tha. Hắn hiểu rằng quá nuông chiều chỉ khiến Khâu Thu càng hống hách, nên cắn một miếng bánh kem, miệng đối miệng đút cho cậu.
Khâu Thu ban đầu nghiến chặt hàm định chống cự, nhưng Hurst bóp cằm cậu, đầu lưỡi mang theo bánh kem lập tức đẩy vào cổ họng mềm mại. May mà Hurst đã cắn nhỏ miếng bánh trước, nếu không kiểu đút ép buộc này có thể làm cậu sặc chết. Dù vậy, Khâu Thu vẫn ho sặc sụa, miễn cưỡng nuốt xong, vừa được Hurst rút ra liền ho liên tục.
"Tiểu thiếu gia không chịu ăn cơm tử tế, vậy ăn thêm chút tráng miệng đi, giữ đủ năng lượng mới có sức làm mấy chuyện vui vẻ."
Đợi Khâu Thu thở lại bình thường, Hurst lại đút thêm một miếng bánh kem. Lần này cậu biết phản kháng chỉ thêm khổ, nên ngoan ngoãn nuốt xuống. Nhưng hành động gần như tự nguyện này lại khiến Hurst càng hứng khởi. Hắn tiếp tục đổ từng món trên bàn lên người cậu, rồi liếm sạch từng chút, thỉnh thoảng đút cậu một miếng.
Việc bị đút ăn khác hẳn tự mình ăn. Đôi khi Hurst đút nhanh hoặc nhiều, Khâu Thu không kịp nuốt, đành ngậm chặt. Nước miếng không nuốt được bình thường, thỉnh thoảng tràn ra khóe miệng.
Chẳng bao lâu, Khâu Thu nằm trên bàn, khóe môi chảy nước miếng, cả người rã rời, run rẩy, mang vẻ mê ly không chịu nổi, khiến máu trong người Hurst sôi trào.
"Em hôm nay nhạy cảm thật." Hurst vuốt ve mặt cậu, nói.
Ngày thường Khâu Thu vốn đã nhạy cảm, xoa mạnh chỗ trọng yếu là rên rỉ tím mặt, nhưng không đến mức như hôm nay – chỉ chạm nhẹ không đau không ngứa mà đã run rẩy không ngừng, như thể bị làm sao vậy. Khi bị liếm láp thì càng dữ dội, vật nhỏ dưới thân từ đầu đến cuối chẳng mềm xuống, thẳng tắp thể hiện dục vọng và động tình của chủ nhân.
Khâu Thu khổ mà không nói ra được. Hurst không biết trong phòng còn kẻ thứ ba, nhưng cậu thì rõ như ban ngày. Chính vì thế mà cậu không kìm được cảm giác xấu hổ, giận dữ, khiến cơ thể càng mẫn cảm hơn.
Ngay lúc Hurst cắn lên yết hầu không ngừng lăn lộn của Khâu Thu, cậu không nhịn nổi nữa, nức nở một tiếng mềm mại, khiến dương vật vốn đã cứng đau của Hurst càng căng hơn.
Hurst liếc nhìn giữa hai chân Khâu Thu – chỗ hôm qua bị ma sát vẫn còn sưng đỏ. Hôm nay hắn không thỏa mãn với việc chỉ hôn hít cọ xát như thường lệ, nên nắm tay Khâu Thu ấn lên vật cứng rắn rỉ nước của mình, liếm vành tai cậu, ám chỉ rõ ràng: "Tiểu thiếu gia vừa rồi chưa no đúng không? Nhịn đói không tốt, tôi đút em ăn thứ khác nhé, hử?"
Hơi thở nóng hổi của Hurst phả vào tai Khâu Thu khi nói. Nếu là ngày thường, mặt cậu hẳn đã nóng bừng, nhưng lúc này chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Không được!
Không thể!
Trong phòng còn có người!
Cùng lúc đó, từ góc tối trong tủ quần áo, Jonah xuyên qua khe hở nhìn chằm chằm cảnh tượng hương diễm trong phòng, dương vật dựng đứng chạm vào tấm ván cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro