Chương 2: Em bị một tên thường dân đê tiện làm cho ướt rồi.
Loạng choạng chạy về phòng ngủ trên tầng hai, Khâu Thu cẩn thận khóa cửa lại, còn đặc biệt thêm hai lớp khóa nữa mới cảm thấy an toàn hơn một chút.
Dư âm từ pheromone cấp cao của Alpha vẫn chưa tan đi, làm cơ thể Khâu Thu mềm nhũn. Cậu chỉ cố gắng đi thêm vài bước rồi ngã xuống giường, nhưng ngay cả chút sức lực đó cũng không còn, cuối cùng đành ngồi bệt xuống sàn.
Trong phòng tất cả đều trải lông trắng mềm mại, dù có ngồi xuống cũng không bị lạnh. Nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình quý tộc, Khâu Thu luôn giữ nếp sống chuẩn mực. Dù khi còn bé có nghịch ngợm thế nào đi nữa, cậu cũng chưa bao giờ chật vật đến mức phải ngồi bệt xuống sàn như thế này. Nếu là ngày thường, chỉ cần nhìn thấy bản thân trong tình cảnh này, cậu chắc chắn sẽ không chịu nổi mà lập tức đứng dậy. Nhưng bây giờ, ngay cả sức để suy nghĩ về chuyện đó cậu cũng không có.
Tựa lưng vào cửa nghỉ ngơi một lát, cậu mới lấy lại được chút ít sức lực.
Đôi mắt mơ màng nhìn quanh căn phòng, Khâu Thu hơi ngẩng đầu, lập tức ngửi thấy trong không khí vẫn còn phảng phất hương pheromone mạnh mẽ của Alpha. Giữa mùi khói thuốc súng nồng đậm ấy, còn có chút hương đào ngọt dịu nhàn nhạt ,đó chính là pheromone của cậu bị kích thích mà tiết ra.
Không chút do dự ,Khâu Thu bật dậy vội vàng lao vào phòng tắm. Cậu nôn nóng muốn rửa sạch pheromone của tên Alpha đáng ghét kia khỏi cơ thể mình. Nhưng pheromone cấp 3S không chỉ có khả năng áp chế mạnh mẽ mà còn có tính bám dính cực kỳ cao. Khâu Thu kỳ cọ liên tục, chà xát đến mức da dẻ đỏ bừng, thậm chí có chỗ còn hơi bầm tím, vậy mà vẫn cảm thấy trên người tràn ngập mùi khói thuốc súng khó chịu kia.
Quả thực khiến người ta phát ghét!
Đáng ghét, Hurst!
Hắn dám bảo một Omega như mình dạy hắn thu lại tin tức tố? Hắn không biết làm vậy chẳng khác nào đang ve vãn sao? Thật là vô liêm sỉ!.
Càng nghĩ, trong lòng Khâu Thu càng tức giận. Cậu mặc áo choàng tắm, đẩy cửa phòng tắm bước ra, vừa đi vừa lẩm bẩm đầy oán hận:
"Đồ dân thường thấp kém!"
Nhưng ngay khi cửa phòng mở ra, cậu sững sờ đứng hình tại chỗ. Trên chiếc giường của cậu, Hurst đang ngồi một cách tùy tiện, thậm chí còn thảnh thơi cởi quân phục khoác ngoài, vắt nó lên mép giường.
Trong khoảnh khắc ấy, không hiểu sao Khâu Thu bật thốt lên:
"Anh làm sao có thể vứt áo khoác lên giường tôi? Anh có thấy bẩn không hả!?"
Nhưng vừa nói xong, cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn.
Hurst lại chỉ nhếch môi cười, lặp lại lời cậu bằng giọng điệu chế giễu:
"Dân thường thấp kém thì làm sao hiểu được phép tắc?".
Khâu Thu bặm môi, siết chặt vạt áo choàng tắm, hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững khí thế:
"Đây là phòng tôi , anh lập tức ra ngoài cho tôi!".
Nhưng Hurst vẫn ngồi im, không hề nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn cậu.
Hiện đang là mùa hè, áo ngủ của Khâu Thu đương nhiên là loại vải mỏng. Dù không đến mức xuyên thấu, nhưng đường nét cơ thể vẫn mơ hồ lộ ra. Hurst bất giác nhớ đến cảnh tượng vừa nãy trong nhà kính trồng hoa, nơi một giọt mồ hôi lăn từ cổ Khâu Thu xuống lơ đãng nghĩ .Bởi vì sợ nóng nên mới chọn bộ đồ ngủ ngắn như vậy sao? Chưa thấy ai mặc đồ ngủ mà còn không che đến đầu gối, định mặc cho ai xem đây?.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người đối phương, nhàn nhạt hỏi:
"Em cũng mặc loại áo ngủ ngắn như vậy trước mặt người khác sao?"
Khâu Thu lập tức bực tức:
"Anh đang nói linh tinh gì vậy!? Lập tức cút khỏi phòng tôi ngay, nếu không tôi sẽ gọi người!"
Hurst cười nhạt:
"Không phải em đã khóa cửa rồi sao? Vậy em không nghĩ xem là ai đã mở cửa cho tôi vào?"
Khâu Thu sững sờ, nhưng rồi lập tức hét lên:
"Còn cần phải nghĩ sao!? Nhất định là anh lấy trộm được chìa khóa từ bác quản gia !!. Đường đường là Thượng tướng Đế quốc mà lại hành xử vô liêm sỉ như vậy! Tôi cho anh ba phút, nếu không đi tôi sẽ gọi anh trai đến! Anh cũng không muốn chuyện này bị làm lớn chứ?"
Hurst nhướng mày, đứng dậy, từng bước từng bước tiến lại gần cậu:
"Không cần ba phút, bây giờ em có thể gọi thử xem."
Không hề chần chừ, Khâu Thu mở quang não, lập tức gọi cho Khâu Kỳ, anh trai cậu, người hiện đang là Nguyên soái Đế quốc. Nhưng sau một hồi chuông, cuộc gọi vẫn không có ai bắt máy.
Trong khi đó, Hurst càng tiến đến gần hơn.
Khâu Thu cảnh giác lùi về phía cửa, một tay nắm chặt tay nắm cửa để sẵn sàng thoát ra ngoài, rồi nhanh chóng tìm một số liên lạc khác. Lần này, cậu gọi cho Khâu Tinh, anh họ cậu. Nhưng còn chưa kịp đợi tiếng chuông reo lần thứ hai, cuộc gọi đã bị cắt đứt.
Hurst cười khẽ, giọng điệu mang theo chút ý vị sâu xa:
"Hửm?"
Dù có ngốc đến đâu, Khâu Thu cũng nhận ra có điều không ổn. Cậu lập tức vặn chốt cửa định chạy ra ngoài, nhưng cửa đã bị khóa từ bên ngoài!
Và ngay lúc này, Hurst đã đứng sát bên cạnh, như một bóng tối khổng lồ bao phủ lấy hắn.
Bàn tay rắn chắc của nam nhân đặt lên tường, chặn đứng lối thoát duy nhất của Khâu Thu, như thể tạo thành một chiếc lồng giam, nhốt hắn gọn gàng trong vòng tay.
"Anh... anh muốn làm gì!?"
Mùi khói thuốc súng tràn ngập khắp không gian, làm Khâu Thu cảm thấy khó thở.
"Tiểu thiếu gia, đây là phòng của em mà, chẳng lẽ em không rõ?" Hurst lạnh nhạt nói. "Cửa không mở được từ bên trong, chứng tỏ là bị khóa từ bên ngoài. Việc này thì có liên quan gì đến tôi?"
Khâu Thu nghiến răng:
"Anh ép bác quản gia đúng không!?"
Hurst cười khẩy:
"Em đúng là tin tưởng 'người nhà' của mình nhỉ."
Khâu Thu nghe ra trong giọng nói của hắn vài phần trào phúng, lập tức vươn tay định đẩy hắn ra:
"Tôi không tin người trong nhà, chẳng lẽ lại tin anh sao!?"
Hurst đương nhiên không hề nhúc nhích, sức lực của Khâu Thu đối với hắn mà nói chẳng khác nào gãi ngứa, không chỉ ngứa trên lớp da bị ngăn cách bởi quân phục, mà còn là một sự ngứa ngáy khó tả len lỏi trong lòng.
"Tôi không rảnh phí lời với em về chuyện này." Hurst lạnh nhạt nói.
"Anh ngay từ đầu đã.. A!!"
Hurst không còn kiềm chế được nữa, tự do phát tán tin tức tố cấp 3S tối cao của toàn đế quốc trong tất cả các phòng, lan tràn khắp nơi. Lúc này, Khâu Thu mới nhận ra rằng, trước đó tin tức tố quá mức nồng nhưng Hurst vẫn cố gắng kiềm chế, khi hoàn toàn giải phóng, mùi thuốc súng cơ bản đã khiến cậu không thể chịu đựng nổi, đến mức toàn thân không còn sức lực, cậu gần như ngã ngay lập tức. May mắn là Hurst đã vươn tay ra đỡ lấy , nếu không thì cậu đã trực tiếp ngã xuống đất.
Hurst không muốn lãng phí thời gian, liền ôm lấy đôi chân dài của Khâu Thu bước vài bước đến mép giường, ném cậu lên rồi đè xuống. Động tác thô bạo khiến Khâu Thu tỉnh táo phần nào. Cậu ngửi thấy mùi thuốc súng, máu tanh lẫn hơi ấm đàn ông trưởng thành tỏa ra từ kẻ đang đè lên mình. Đầu gối mềm mại cọ xát vào gối, từng luồng khát khao truyền đến khiến cậu nhận ra tình cảnh nguy hiểm, nhưng vẫn cố không chịu khuất phục, dù chỉ là mấy lời chua ngoa:
"Đồ hèn hạ! Thứ dân thường đáng ghét!"
"Alpha vô dụng! chỉ biết dựa vào Omega để tìm cảm giác tồn tại, thỏa mãn cái tôi, anh tự hào lắm sao?"
"Ngay cả áo khoác cũng tùy tiện vứt lên giường, đúng là không có giáo dục, nó cũng bẩn thỉu giống như con người anh vậy!"
Hurst dùng tay nhẹ nhàng giữ lấy đôi tay đang cố vùng vẫy của hắn: "Ai dạy em nói những lời thô tục này vậy?"
Tiếp xúc da thịt trực tiếp khiến Khâu Thu run rẩy, cậu không cam lòng yếu thế, lo lắng chính mình chỉ biết cậy mạnh mà mắng: "Trường Quân Đội Đế Quốc còn liệt anh vào danh sách 'Sĩ quan' mẫu mực? Ha, thật là buồn cười! Nếu bọn họ biết đằng sau vẻ ngoài đó anh lại có bộ mặt thấp kém này, liệu họ có thực sự hối hận vì lúc trước đã nhận anh vào không? A, tôi lại cùng học một trường với anh, đúng là khiến người ta cảm thấy xấu hổ!
"Anh..."
Đột nhiên, Khâu Thu đang hùng hùng hổ hổ lập tức im bặt.
Cả hai chân cậu bị Hurst dùng đầu gối đè chặt đến mức không thể cử động, trong khi bàn tay còn lại của người đàn ông kia trực tiếp bao phủ lên hạ thân của Khâu Thu. Bàn tay Hurst rất lớn, phía trước có thể chạm tới dương vật của Khâu Thu, phía sau lại càng hoàn toàn che phủ hậu huyệt của cậu.
Khâu Thu từ phòng tắm bước ra vốn dĩ không hề nghĩ tới việc Hurst sẽ có mặt, áo ngủ trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót lụa mỏng, mà giờ phút này, độ ấm từ bàn tay Hurst xuyên qua lớp vải dệt mỏng manh ấy truyền tới, khiến cả người Khâu Thu run rẩy.
Khâu Thu là một Omega xuất thân quý tộc, lớn lên lại xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn không thiếu người theo đuổi hắn, muốn đi theo làm tùy tùng bên cạnh cậu, chẳng có ai dám mạo phạm cậu. Chính vì thế, ngoại trừ anh trai và cha mẹ ra, Khâu Thu thậm chí còn chưa từng nắm tay người khác, huống chi là nghĩ rằng sẽ có một ngày, lần đầu tiên cùng người khác tiếp xúc thân mật lại xảy ra trong một cảnh tượng như thế này?
Dẫu cho trên lý trí cậu biết rõ mình nên cự tuyệt, rằng người nam nhân này không phải loại tốt lành gì, nhưng Khâu Thu chưa từng có kinh nghiệm, gần như theo bản năng cảm thấy hạ thân bổng nóng ran lên. Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, và loại cảm xúc ấy trực tiếp thể hiện qua lớp ửng hồng nổi lên trên cổ và trước ngực cậu.
Không... Đây không phải lỗi của mình... Là hắn ép buộc mình...
Cái tên thường dân đê tiện này, làm sao dám...
"Tiểu thiếu gia."
Hurst đột nhiên rút bàn tay lớn đang phủ trên hạ thân của cậu ra, đưa lên trước mặt Khâu Thu mà vung vẩy. Trong ánh mắt hắn lộ ra vài phần hung dữ, khiến Khâu Thu cảm thấy lạnh toát cả sống lưng.
Rèm cửa bên ban công không được kéo lên, ánh sáng chính ngọ hắt vào trong phòng, vài tia sáng ít ỏi vừa khéo dừng lại trên tay Hurst, giúp Khâu Thu có thể nhìn rõ ràng chất lỏng trong suốt, ướt át trên ngón trỏ của hắn.
"Em bị một tên thường dân đê tiện làm cho ướt rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro