Chương 9: Anh giúp em chạy trốn
Khâu Thu cố hết sức che giấu sự căng thẳng của mình, tìm một cái cớ để đưa Jonah về phòng riêng.
Lúc này đang giữa trưa, họ vừa bước vào phòng được một lát thì có hầu gái gõ cửa hỏi cơm trưa nên sắp xếp thế nào. Khâu Thu lo lắng nhìn Jonah, ra hiệu bảo anh ta nhanh chóng trốn ra ban công, rồi nói dối rằng mình không khỏe, yêu cầu hầu gái mang thức ăn trực tiếp lên phòng.
Có lẽ vì sống lâu với Hurst – một kẻ tính tình thất thường ,Khâu Thu cũng dần trở nên nhạy cảm, đa nghi và cẩn thận hơn. Đợi hầu gái đi khỏi, cậu còn áp tai vào cửa nghe ngóng một lúc, sau đó hé cửa nhìn qua khe, xác nhận hành lang không có ai mới gọi Jonah vào.
Dù vậy, Jonah không hề tức giận vì bị yêu cầu trốn tránh như một kẻ không thể lộ diện. Ngược lại, chính Khâu Thu lại hơi hoang mang vì sự xuất hiện bất ngờ của anh ta.
"Anh làm sao lại ở đây?" Khâu Thu giận dữ nói. "Anh có biết nếu bị Hurst phát hiện, cả hai chúng ta sẽ tiêu đời không?"
" Đương nhiên rồi, anh đến để cứu em"
trước ánh mắt kinh ngạc của Khâu Thu, Jonah kích động bước tới nắm lấy vai cậu.
"Khâu Thu, anh giúp em chạy trốn!"
"Chạy trốn" - từ này đối với Khâu Thu thực sự quá sốc. Cậu theo bản năng hất tay Jonah ra, lùi lại một bước.
Là một quý tộc, từ nhỏ Khâu Thu đã hiểu rằng vận mệnh của mình gắn liền với gia tộc. Được hưởng thụ cuộc sống giàu sang và vinh quang tột bậc nhờ thân phận, cậu đương nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm tương ứng. Cậu từng nghe qua chuyện trong giới thượng lưu có một Omega bị dân thường lừa gạt, từ bỏ thân phận, từ bỏ gia tộc, theo một Alpha lang thang đến tinh hệ xa xôi, rồi sau đó không còn tin tức gì nữa. Nhưng đó cũng chỉ là chuyện nghe qua loa sau bữa trà, cậu chẳng bao giờ để tâm đến đoạn sau của câu chuyện, bởi lẽ cả đời này cậu chưa từng nghĩ rằng "chạy trốn" lại có thể liên quan đến mình.
Tất nhiên, Khâu Thu cũng không ngờ Jonah lại là người có thể thốt ra lời như vậy. Dù sao trước đây khi gặp gỡ, anh ta trông cũng giống một quý tộc điển hình lấy gia tộc làm vinh dự, chẳng giống loại người bồng bột bất chấp hậu quả vì tình yêu. Nhưng nghĩ lại, Khâu Thu giờ cảm thấy khả năng nhìn người của mình thật sự không chuẩn lắm. Ví dụ như trước đây cậu thấy Jonah là một quý ông nho nhã, lịch sự, vậy mà giờ anh ta lại dám liều lĩnh xông vào dinh thự của một Omega như thế này, đúng là khiến người ta bất ngờ.
"Khâu Thu" ,Jonah chẳng để tâm việc bị cậu hất tay, thần sắc vẫn nhiệt tình như cũ. "Em không biết đâu, thật ra ngay lần đầu gặp ngươi, anh đã thích em sâu đậm rồi! Thời gian qua, anh nghe nói em bị... Anh luôn muốn đến cứu em!
Chỉ là Hurst giờ đang thăng tiến vượt bậc, cha và anh trai đều không muốn đắc tội hắn, nên nhốt tanh trong nhà. Mãi đến hôm nay anh mới tìm được cách trốn ra. Anh biết anh đến muộn, thời gian này em chắc chắn không dễ chịu, nhưng anh nhất định sẽ cứu em thoát ra ngoài! Chúng ta chạy trốn, cùng nhau chạy đến nơi mà họ không đuổi kịp!"
Khâu Thu nghiêng mặt đi, thầm nghĩ khả năng nhìn người của mình quả nhiên không chuẩn. Trước đây cậu hoàn toàn không nhận ra Jonah lại có suy nghĩ như vậy, còn tưởng mọi người đều ngầm hiểu đó là một cuộc hôn nhân liên kết giữa hai kẻ mạnh.
Tuy trước đây cậu gần như đã chấp nhận Jonah sẽ là chồng tương lai của mình, nhưng cậu không có tình cảm sâu đậm gì với Jonah. Cậu chỉ thấy nếu phải kết hôn, Jonah cũng khá phù hợp, nhưng hoàn toàn không đến mức thích, càng không nói đến chuyện muốn cùng anh ta bỏ trốn.
"Xin lỗi," Khâu Thu giữ vẻ giao tiếp lịch sự thường ngày, nhưng dưới sự kinh ngạc khó tránh khỏi pha chút giọng mỉa mai nhàn nhạt. "Tôi không có ý định bỏ trốn như vậy, chi bằng anh đi tìm người khác đi."
Jonah hơi khựng lại, nhưng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc. "Khâu Thu,anh biết đối với một Omega cao quý như em, chạy trốn là chuyện quá mất mặt. Anh không định cả đời dẫn em trốn tránh khắp nơi. Chỉ cần đợi một thời gian, khi người nhà anh nguôi giận, anh sẽ đưa em về kết hôn. Họ đều hài lòng với em, cuối cùng chắc chắn sẽ đồng ý."
Khâu Thu cảm thấy thật buồn cười, như thể cậu quan tâm đến việc gia đình Jonah nghĩ gì về mình vậy. Cậu vừa định thẳng thắn từ chối, nhưng Jonah đã nhận ra ý định của cậu, vội vàng làm ra vẻ đau lòng. " Anh nghe nói Hurst là một tướng quân lạnh lùng vô tình, thủ đoạn cứng rắn, vừa nhậm chức đã cách chức không ít người cũ. Gần đây em ở bên hắn, chắc chắn rất vất vả, đúng không?"
Khâu Thu nghe vậy thì ngẩn ra.
Cậu không biết bộ dạng háo sắc của Hurst có liên quan gì đến tướng quân lạnh lùng, nhưng nói về vất vả thì đúng là thật. Hurst rõ ràng là một Alpha tử tế, nhưng cảm xúc lúc nào cũng lên xuống thất thường. Không biết câu nói nào chọc hắn không vui là hắn lại lôi mình lên giường. Qua lại thường xuyên như vậy, Khâu Thu luôn phải dò đoán ý nghĩ của hắn. Với một tiểu thiếu gia trước giờ tùy ý như cậu, điều này không thể nói là không vất vả.
Thấy Khâu Thu do dự, Jonah tưởng mình đã chạm đúng điểm mấu chốt, liền làm ra vẻ quan tâm. "Em không cần nói anh cũng biết, một Alpha xuất thân thường dân như Hurst chắc chắn không hiểu thế nào là kiềm chế, hẳn đã bắt nạt em rất thậm tệ. Vừa nãy khi gặp em, anh đã thấy tâm trạng em rất tệ, có phải bị Hurst dạy dỗ không? Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Một Alpha thường dân sẽ không biết trân trọng bảo vật quý giá thế nào, sau này hắn chắc chắn càng ngày càng tệ hơn... Khâu Thu, đi với anh đi, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!"
Khâu Thu im lặng.
Jonah vô tình nói đúng một nửa. Thời gian qua, hắn thực sự rất khổ sở. Có lúc mỉm cười trước mặt quản gia và đám người hầu, cậu đều cảm thấy như đang đeo một chiếc mặt nạ, còn bản thân thật sự thì co ro trong một góc không ai biết, lo lắng và khóc thầm.
Cảm giác bản thân không còn giống chính mình. Nghĩ đến việc tiếp tục sống thế này, không biết khi nào sẽ hoàn toàn biến thành một món đồ chơi không có suy nghĩ, Khâu Thu không khỏi sinh ra khát khao mãnh liệt với tự do.
Nhưng Khâu Thu biết rõ điều gì thực sự đang giam cầm mình, nên cúi mặt xuống nói:
"Anh trai còn trong ngục, tôi không thể đi."
Jonah vừa nghe liền tức giận nói: "Anh biết ngay mà, Hurst dùng chuyện này để ép buộc em! Đồ khốn đáng ghét!"
Sau một tràng mắng chửi, Jonah đặt tay lên vai Khâu Thu, nghiêm túc nói: "Em yên tâm, anh đã hỏi thăm rồi. Hurst dù sao cũng là kẻ giữ chữ tín, lệnh thả anh trai ngươi đã được ban ra, chỉ là còn đang làm thủ tục nên chưa thả người. Nhưng lệnh đã ban thì không thể rút lại, em không cần lo việc chạy trốn làm hại Khâu Kỳ."
Nghe vậy, trái tim Khâu Thu vốn yên lặng bấy lâu bỗng đập thình thịch, nhưng cậu vẫn còn chút do dự.
Bỏ trốn không phải chuyện đơn giản. Làm sao tránh được bị truy lùng, làm sao kiếm tiền an toàn để sống, làm sao xử lý kỳ thành niên sắp tới... Từng việc một đều là vấn đề khó.
Khâu Thu đắn đo hồi lâu, cuối cùng vẫn xin Jonah cho hắn thêm thời gian suy nghĩ.
Jonah đồng ý, nhưng bảo phải nhanh lên. Anh ta đã dùng cách đặc biệt để lẻn vào trang viên, nhiều nhất chỉ đợi đến trưa mai, 12 giờ. Trễ hơn sẽ bị phát hiện.
Khâu Thu nhíu mày, gật đầu đồng ý, vừa định bảo Jonah tạm thời trà trộn vào đội vệ sĩ thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần.
Vệ sĩ trong nhà đều được huấn luyện tốt, biết cách giảm thiểu sự hiện diện để không làm phiền chủ nhân nghỉ ngơi. Tiếng bước chân rõ ràng như vậy chắc chắn chỉ có thể là Hurst!
Khâu Thu lập tức dựng tóc gáy, sợ đến ngây người. Theo bản năng, cậu định đẩy Jonah ra ban công, nhưng nhanh chóng nhận ra Hurst không giống hầu gái đưa cơm, chỉ đứng trong phòng một lát rồi đi. Nếu trốn ở ban công, chắc chắn sẽ bị người ở tầng trên hoặc tầng dưới nhìn thấy. Thế là cậu vội vã đẩy Jonah vào tủ quần áo, cảnh cáo anh ta tuyệt đối không được phát ra tiếng động.
Cửa tủ vừa khép lại, Hurst đã đẩy cửa bước vào. Nhưng Khâu Thu đang chột dạ, không như thường ngày trách hắn vào mà không gõ cửa, chỉ miễn cưỡng cười hỏi: "Sao hôm nay anh về sớm thế?"
"Công việc không nhiều, tôi về sớm để ở bên em ".
Hurst giờ đã không còn vứt áo ngoài lên giường nữa. Hắn cởi áo khoác quân phục, định mở tủ quần áo để treo vào. Khâu Thu sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội ngăn lại: "Này, áo khoác của anh hình như hơi bẩn, đừng treo vào tủ, mang đi giặt đi."
Cậu từ trước đến nay vốn thích sạch sẽ, Hurst cũng không nghi ngờ gì, chỉ đưa tay sờ mặt Khâu Thu, nói: "Sao em đổ nhiều mồ hôi thế?"
Cửa tủ quần áo có khe hở, Khâu Thu biết Jonah đang nhìn từ bên trong, lòng cực kỳ khó chịu. Theo bản năng, cậu gạt tay Hurst ra, sau đó bắt đầu thấy bất an.
Hurst khựng lại, nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Khâu Thu, lông mày hắn nhíu chặt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro