Chương 29: Ghen Tuông
Lận Cảnh nghe câu nói của Quý An Lê thì ngẩn người, rõ ràng không nghĩ rằng cậu sẽ đề nghị cùng đi.
Mặc dù nhiệm vụ này không nguy hiểm, chỉ là đi cùng và bảo vệ an toàn cho lão Công tước, thời gian cũng không dài.
Nhưng nghĩ đến một việc, Lận Cảnh do dự một lát, rồi mới lên tiếng:
"Em lo lắng về việc rối loạn kỳ phát tình đúng không? Anh đã hỏi bác sĩ rồi. Sau khi đánh dấu tạm thời, hiệu quả là mạnh nhất trong vài ngày đầu. Trong khoảng thời gian này sẽ không có vấn đề gì, cũng không xảy ra tình trạng rối loạn hay phát tình liên tục."
Nghĩ đến việc bác sĩ từng nói về sự bám dính và phụ thuộc sau khi đánh dấu, Lận Cảnh cố ý hạ giọng, nói thật nhẹ nhàng và chậm rãi, lo rằng Quý An Lê sẽ hiểu lầm là anh không muốn đưa cậu ấy theo.
Quý An Lê không nhận ra sự khác lạ trong lời nói của Lận Cảnh. Cậu chỉ nghĩ đến việc chuyến đi này có thể khiến Lận Cảnh nguy hiểm đến tính mạng, kiên quyết nói:
"Em muốn đi cùng anh."
Rồi cúi đầu, khẽ thở dài:
"Hơn nữa, em là trị liệu sư cấp 3S nếu có bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra, em sẽ là người hỗ trợ tốt nhất cho nhiệm vụ lần này của các anh."
Trị liệu sư vốn đã rất hiếm, mà trị liệu sư cấp 3S lại càng như "lông phượng sừng lân". Dù nhiệm vụ lần này có lão Công tước, cũng chưa chắc có trị liệu sư cấp bậc này hỗ trợ.
Nhưng cậu thì khác. Là bạn đời của Lận Cảnh lại đang trong thời kỳ tân hôn, việc đi cùng là hợp lý và không ai có thể phản đối.
Lận Cảnh do dự suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng hỏi lại:
"Em chắc chắn muốn đi chứ? Nhiệm vụ lần này chủ yếu là hộ tống lão Công tước, em sẽ phải ở bên ông ấy vài ngày đấy."
Anh không chắc Quý An Lê có được cha mẹ kể cho nghe về chuyện năm xưa không. Nhưng qua việc Quý An Lê thậm chí không biết đế quốc có mấy vị Công tước, có lẽ cậu hoàn toàn không biết gì cả.
Quả nhiên, Quý An Lê lần này nhận ra sự bất thường, cảm thấy kỳ lạ khi Lận Cảnh cứ nhấn mạnh về lão Công tước, liền nghi hoặc nhìn anh:
"Em biết rồi, anh vừa mới nói đó thôi, nhiệm vụ của anh là hộ tống lão Công tước. Có vấn đề gì sao?"
Qua vài ngày chung sống, Lận Cảnh cũng phần nào hiểu được Quý An Lê. Một khi đối phương đã quyết định, e rằng có kéo cũng không được, cuối cùng cậu ấy sẽ tìm cách để biết sự thật. Vì vậy, anh quyết định không giấu giếm nữa:
"Thực ra, lão Công tước là dượng của em."
"Cái gì?"
Quý An Lê ngây người. Danh xưng xa lạ này hoàn toàn xa lạ với cậu, cậu chưa từng nghe qua từ cha mẹ, chứ đừng nói đến việc đối phương là "dượng" của mình
Suốt mười tám năm qua, cuộc sống của Quý An Lê rất đơn giản, gần như chỉ đi lại giữa ba điểm: nhà họ Quý, trường học, và nhà họ Văn. Vì vậy, trên tinh võng, rất ít người biết đến sự tồn tại của cậu, thậm chí còn chú ý đến Quý Thần Hạo nhiều hơn.
Thêm nữa, cậu sinh ra lại không có tinh thần lực, sớm được định hôn ước. Cha mẹ làm việc trong lĩnh vực nghiên cứu bí mật, nên cậu sống rất kín đáo, ít giao tiếp, cũng không tham dự các buổi tiệc. Đây cũng là lý do mà ở kiếp trước, sau khi cha mẹ gặp chuyện không may cậu không chút nghi ngờ tin lời gia đình Bác cả.
Nhưng giờ đây, Lận Cảnh nói rằng lão Công tước là dượng của cậu?
"Vậy còn dì của em?"
Quý An Lê có một linh cảm mơ hồ. Nhiều năm qua, cha mẹ chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Điều đó chỉ có thể có nghĩa là hai gia đình đã cắt đứt quan hệ, thậm chí có liên quan đến người dì này.
Lận Cảnh không giấu giếm Quý An Lê. Nếu cậu đã quyết tâm tham gia chuyến đi, thì tốt hơn hết là giải thích rõ ràng ân oán giữa hai gia đình trước:
"Công tước phu nhân đã qua đời nhiều năm trước. Đây cũng là lý do khiến hai gia đình không qua lại với nhau."
Quý An Lê nhíu mày: "Là vì lão Công tước sao?"
Cậu hiểu rất rõ tính cách của cha mẹ mình. Nếu không phải lỗi của đối phương, họ sẽ không dễ dàng oán trách người khác.
Lận Cảnh gật đầu rồi lại lắc đầu:
"Không hẳn, nhưng cái chết của Công tước phu nhân quả thực có liên quan đến ông ấy. Hoặc nói đúng hơn, chuyện năm đó liên quan đến quá nhiều người và kết cục lại quá thảm khốc. Không lâu sau, Quốc vương đã cho áp chế mọi tin tức về vụ việc. Trên Tinh võng hầu như không còn ai nhắc đến hoặc không dám nhắc. Sau sự việc, lão Công tước cũng lâm bệnh nặng, những năm qua đều ở bên ngoài tìm kiếm đứa con trai bị thất lạc. Chỉ trong hai năm gần đây, bệnh tình của ông ấy trở nặng mới về dưỡng bệnh tại lâu đài ở Thủ tinh."
Nói đến đây, ánh mắt Lận Cảnh trầm xuống. Đúng lúc này, anh mới chợt nhận ra duyên phận giữa anh và Quý An Lê không chỉ bắt đầu từ lần anh được cứu trong con hẻm nhỏ mà dường như đã bắt nguồn từ rất nhiều năm trước.
Quý An Lê có hàng loạt nghi vấn trong đầu. Những điều này cậu thực sự không hề biết hoặc nói cách khác cha mẹ và cả gia đình họ Quý chưa từng nhắc đến. Vì chưa từng nghe qua, cậu cũng không hỏi:
"Đứa con trai thất lạc của lão Công tước? Đến giờ vẫn chưa tìm được sao?"
Vậy thì vị tân Công tước mà Quý Thần Hạo từng nhắc tới là chuyện thế nào? Có phải lần này là cuộc giao dịch "hai đổi một", mạng sống của Lận Cảnh và lão Công tước để đổi lấy người này?
Lận Cảnh nghĩ tới nhiệm vụ lần này vốn không phải là nhiệm vụ bí mật. Trọng trách của họ chủ yếu là bảo vệ an toàn cho lão Công tước. Vì thế, anh cũng không giấu diếm:
"Vài ngày trước có tin tức rằng đã tìm được con trai của lão Công tước. Nhiệm vụ lần này của anh là hộ tống ông ấy an toàn đến đó."
Quý An Lê hỏi tiếp:
"Chuyện năm đó... anh có thể kể cho em nghe không?"
Nếu thực sự liên quan đến người dì mà cậu chưa từng gặp mặt, thì lần này... cậu thực sự không biết liệu có nên làm trái ý cha mẹ để tiếp xúc với lão Công tước hay không.
Lận Cảnh đã mở lời, nên cũng không giấu giếm kể lại toàn bộ câu chuyện năm xưa.
Câu chuyện phải bắt đầu từ hơn hai mươi năm trước, khi anh em Lận Cảnh còn chưa ra đời. Lúc đó, mẹ của Lận Cảnh, mẹ của Quý An Lê, và Công tước phu nhân có mối quan hệ rất thân thiết. Mẹ của Lận Cảnh mang thai song sinh, ba người còn đùa rằng sau này nếu mẹ của Quý An Lê và Công tước phu nhân cũng sinh con, thì ba gia đình có thể tạo thành hai đôi. Nếu không được, ít nhất các con họ cũng có thể là anh em khác họ thân thiết.
Nhưng những lời đùa vui ấy cuối cùng không còn ai nhắc tới nữa. Khi mẹ của Lận Cảnh mang thai được bảy tháng, lão Nguyên soái và lão Công tước tham gia một trận chiến sống còn với tướng phản loạn ngoài Tinh cầu. Không ngờ hậu phương bị kẻ thù lợi dụng, mẹ của Lận Cảnh – Nuyên soái phu nhân bị bắt cóc.
Sau đó, điều gì đã xảy ra Lận Cảnh cũng không rõ. Anh chỉ biết trong trận chiến cuối cùng, phe họ giành chiến thắng, nhưng tướng phản loạn đã trốn thoát trong tình trạng trọng thương.
Mẹ của Lận Cảnh sau đó sinh non đôi song sinh nhưng do chịu nhiều tổn thương, không lâu sau thì qua đời.
Lận Dự mang bệnh nặng từ trong bụng mẹ, còn Lận Cảnh thì mang gen khiếm khuyết. Tuy nhiên, từ nhỏ đến lớn, Lận Cảnh chỉ biết rằng Lận Dư có bệnh nhưng cụ thể là bệnh gì thì lão Nguyên soái luôn giấu kín.
Tưởng rằng mọi chuyện dừng lại ở đây, năm năm sau tướng phản loạn quay trở lại trả thù. Thuộc hạ của hắn bắt cóc Công tước phu nhân đang mang thai.
"Khi đó, lão Công tước biết rằng nếu thả tướng phản loạn, sẽ gây ra hậu quả không thể khắc phục cho toàn bộ Đế quốc. Vì vậy, ông ấy buộc phải đuổi giết tên phản loạn trước. Đợi khi ông tiêu diệt được hắn và quay lại giải cứu phu nhân thì đã muộn. Thuộc hạ của tên phản loạn đã trốn thoát khỏi Thủ tinh cùng với bà ấy. Khi tìm thấy, Công tước phu nhân chỉ còn một hơi thở mong manh, bà chỉ kịp nói rằng đã sinh ra một bé trai Omega nhưng đứa trẻ bị cướp đi rồi tắt thở.
Lúc đó, tướng phản loạn mang theo vũ khí sát thương cực lớn. Nếu liều mạng cùng chết, hàng chục ngàn người sẽ mất mạng. Vì vậy, lão Công tước đã quyết định đặt tính mạng mình lên bàn cược, giao nhiệm vụ cứu Công tước phu nhân cho cha anh. Cuối cùng, ông thành công tiêu diệt tướng phản loạn nhưng cũng bị trọng thương nặng mất hết tinh thần lực, trở thành một phế nhân. Đồng thời, nhị hoàng tử của Hoàng thượng cũng mất mạng trong sự việc này.
Sau đó, lão Công tước không kịp dưỡng thương đã lao vào tìm kiếm vợ con. Thương tổn nặng nề về thể xác cộng thêm mất mát người thân, khiến ông suy sụp hoàn toàn từ đó..."
Kể đến đây, Lận Cảnh cũng không biết nên nói gì thêm. Anh có thể hiểu được sự lựa chọn của lão Công tước năm đó, và cũng hiểu được hành động của cha mẹ Quý An Lê. Dù sao, sự việc xuất phát từ lão Công tước, nhưng cuối cùng lại khiến chị họ của mẹ Quý An Lê thiệt mạng, cháu ngoại cũng mất tích. Việc cha mẹ cậu trách cứ ông cũng là điều dễ hiểu.
Chưa kể, mẹ Quý An Lê khi đó cùng tham gia tìm kiếm, tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của chị mình, nỗi đau này khiến bà sinh non. Phải dưỡng bệnh suốt nhiều tháng trời mới hồi phục được. Có lẽ vì vậy mà bà bảo vệ Quý An Lê kỹ càng đến mức không để lọt giọt nước, đồng thời cắt đứt quan hệ với gia đình Lận Cảnh, thậm chí sớm định hôn ước cho cậu.
Quý An Lê im lặng hồi lâu sau khi nghe xong không nói một lời. Dì không phải do lão Công tước hại chết, nhưng cái chết của bà lại bắt nguồn từ ông. Mẹ cậu hẳn rất rõ rằng đây chỉ là sự giận lây, nhưng mất mát người thân là điều không thể chấp nhận. Chỉ e rằng mỗi lần nhìn thấy lão Công tước, mẹ cậu sẽ nhớ lại cái chết thảm của chị họ mình.
Không trách được những năm qua, cậu chưa từng nghe nhắc tới sự tồn tại của người dượng này.
Nghĩ đến đây, Quý An Lê thấy lòng nặng trĩu. Nếu vậy, vị tân Công tước mà Quý Thần Hạo từng nhắc đến có phải chính là anh họ cùng huyết thống của cậu?
May mắn thay, vị anh họ này vẫn chưa được tìm thấy. Anh ta cũng không quen biết Quý Thần Hạo, chưa từng giúp đỡ cậu ta. Như vậy, giữa cậu và vị anh họ này không tồn tại thù oán.
Quý An Lê nghĩ đến việc chuyến đi này có thể khiến Lận Cảnh và lão Công tước mất mạng, cậu cân nhắc một lúc rồi quyết định gác lại ân oán năm xưa, trước hết phải cứu người:
"Em vẫn quyết định đi cùng anh."
Lận Cảnh đã đoán trước điều này:
"Được rồi, anh sẽ báo cáo lên cấp trên. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta sẽ đi cùng nhau. Nhưng trường của em thì sao? Có cần xin nghỉ không?"
Quý An Lê lắc đầu:
"Chiều nay em sẽ hoàn thành tiết học cuối cùng, sau đó định nộp đơn xin chuyển ngành vào học kỳ sau."
Dù không đi theo Lận Cảnh, cậu cũng không định tiếp tục ngành học hiện tại.
Hiện tại, ngành học của cậu là ngành công nghệ thông tin cơ bản, lựa chọn tối ưu khi cậu chưa có tinh thần lực. Nhưng bây giờ cậu đã tiến hóa lần hai thành một trị liệu sư 3S, ngành này rõ ràng không còn phù hợp. Dù không tự chuyển, sớm muộn gì Hội trưởng An cũng sẽ đề xuất cậu chuyển sang chuyên ngành y tế đặc biệt.
Nhưng Quý An Lê không muốn vào ngành đó, bởi vì hiện tại Quý Thần Hạo cũng đang ở đó, và cậu không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với sự khó chịu.
Những ngày qua, mặc dù ngoài miệng nói rằng không hứng thú với những cuốn sách y học cổ đại của Hệ thống cậu vẫn tranh thủ đọc qua. Tất cả đều là sách quý, cộng thêm việc phải chữa trị độc cho Lận Cảnh, cậu thấy không có lý do gì để lãng phí số điểm chạm đã tích lũy, tốt nhất nên sử dụng một cách hợp lý.
Vì vậy, cậu quyết định chuyển sang chuyên ngành Đông y cổ đại của Cổ Lam tinh.
Lận Cảnh không hỏi nhiều, chỉ nghĩ rằng đây là ý của Hội trưởng An liền gật đầu đồng ý. Anh nhanh chóng ra ngoài và báo cáo lên cấp trên việc Quý An Lê muốn tham gia nhiệm vụ cùng.
Không lâu sau, Quý An Lê nhận được tin nhắn từ Hội trưởng An, người đã xác nhận và hỏi lại rằng cậu có thực sự muốn đi không. Hội trưởng cũng căn dặn:
"Hiện tại cậu ở trong tình huống đặc biệt, lại đang trong kỳ tân hôn, thực sự không thích hợp để xa thượng tướng quá lâu. Nhiệm vụ lần này tôi đã hỏi cấp trên, không nguy hiểm, họ đã tìm thấy người cần tìm, chỉ cần xác nhận huyết thống là đủ, vài ngày là có thể quay về. Sức khỏe của lão Công tước cũng không tốt, có lẽ... cũng chỉ còn được một, hai năm nữa thôi. Nếu có thể, bạn học Quý, hãy chăm sóc ông ấy nhiều hơn một chút."
Hội trưởng An hiển nhiên biết về sự kiện năm xưa, nhưng không ép buộc Quý An Lê phải chữa trị cho lão Công tước, mà chỉ đề nghị tùy vào tình hình. Dù sao thì đi cùng cũng đã có một trị liệu sư cấp S, ít nhất tính mạng của lão Công tước sẽ không gặp nguy hiểm.
Quý An Lê đồng ý, không nói thêm gì. Thực tế, nhiệm vụ lần này không hề an toàn như vậy. Nếu có thể khiến một Thượng tướng và lão Công tước đều mất mạng, thì đoàn người đi theo cũng khó mà toàn vẹn.
Vấn đề này, cậu không thể giải thích với bất kỳ ai. Làm sao cậu có thể nói với Lận Cảnh rằng: "Em cược anh sẽ chết trong chuyến này"? Đừng nói Lận Cảnh không tin, chính cậu cũng khó mà tin được. Vì thế, cậu chỉ có thể chuẩn bị tinh thần ứng phó, đồng thời tích lũy thêm điểm chạm.
Buổi chiều, sau khi hoàn thành tiết học cuối cùng, Quý An Lê nộp đơn xin chuyển ngành. Khi biết điều này, hiệu trưởng không khỏi sững sờ:
"Chuyển sang Đông y cổ đại? bạn học Quý, em có chắc không? Đó là ngành học... cực kỳ hiếm người theo học!"
Hiệu trưởng không thể kiềm chế mà liên tục nhấn mạnh, đủ để thấy ngành này hiếm hoi đến mức nào.
Nhưng một ngôi sao sáng của học viện lại muốn học ngành này? Điều đó hoàn toàn không hợp lý!
Quý An Lê bình tĩnh trả lời:
"Em rất hứng thú với ngành này. Hơn nữa, với tư cách là một trị liệu sư 3S, ngành y tế đặc biệt cũng không phù hợp với em."
Với tình hình đặc biệt của mình, hiện tại không có chương trình đào tạo nào phù hợp cho một trị liệu sư 3S. Nếu cậu tham gia, cũng chẳng học được gì nhiều.
Hiệu trưởng đồng ý cho cậu chuyển ngành nhưng chưa quyết định cụ thể sẽ chuyển sang ngành nào, yêu cầu anh nghỉ vài ngày để cân nhắc thêm và chờ ý kiến từ cấp trên.
Quý An Lê không vội vàng, đồng ý ngay lập tức.
Trong hai ngày tiếp theo, Quý An Lê không ngồi yên, lấy cớ căn bệnh để thực hiện thêm các nhiệm vụ và tích lũy được gần 2.000 điểm chạm.
Sáng hôm sau, cậu chuẩn bị đầy đủ, mặc quần đen và áo sơ mi trắng đơn giản, đeo một chiếc ba lô nhỏ, và cùng Lận Cảnh đến căn cứ phi thuyền.
Nhiệm vụ lần này có Thượng tướng Lận dẫn theo hơn mười binh lính, nên hai trợ lý Giải Liệt không đi cùng.
Khi đến gần phi thuyền, cả đoàn đã sẵn sàng chờ đợi. Họ đã nhận được thông báo từ cấp trên, nên không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Quý An Lê, chỉ nghĩ rằng cậu tham gia để hỗ trợ sức khỏe cho lão công tước.
Quý An Lê cùng Lận Cảnh bước lên tàu. Lão Công tước đã ngồi ở đó, nghe tiếng động liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy Quý An Lê, ông ngây người, sau đó nụ cười dịu dàng xuất hiện trên gương mặt nhợt nhạt đầy nếp nhăn:
"Là Tiểu Lê phải không? Lại đây ngồi đi. Lần cuối gặp con còn là một đứa trẻ. Giờ đã trưởng thành, còn kết hôn rồi nữa."
Quý An Lê nhìn mái tóc trắng xóa của lão Công tước. Dù chỉ mới ngoài 50, nhưng trông ông như đã 70, 80 tuổi. Trong lòng cậu thầm thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, khẽ đáp:
"Công tước đại nhân."
Ánh mắt lão Công tước thoáng hiện lên chút buồn bã. Ông muốn bảo cậu gọi mình là dượng, nhưng nghĩ đến việc hai gia đình hiện tại đã cắt đứt quan hệ, ông đành giấu đi nỗi thất vọng, mỉm cười gật đầu, bảo họ ngồi xuống.
Lời còn chưa dứt, ông đột nhiên ho dữ dội, ngay lập tức các trị liệu sư vội vàng tiến lên hỗ trợ.
Quý An Lê ban đầu đã liếc nhìn qua, thấy có hai trị liệu sư đi cùng thì yên tâm ngồi xuống lại. Cậu chọn vị trí ngồi cách xa lão Công tước để tránh gây khó xử. Lận Cảnh nhận ra sự không thoải mái của cậu, bèn bước tới nói nhỏ vài câu với lão Công tước, sau đó quay lại ngồi bên cạnh Quý An Lê.
"Lão Công tước chỉ bị tái phát bệnh cũ. Hai người đi cùng ông ấy đều là trị liệu sư cấp S rất giàu kinh nghiệm và quen thuộc với tình trạng của ông. Sẽ không có vấn đề lớn đâu"
Lận Cảnh giải thích, thấy Quý An Lê gật đầu và không biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt thì mới an tâm.
Lão Công tước dù là dượng của cậu, nhưng Quý An Lê chưa từng gặp ông, về cơ bản chỉ là một người xa lạ. Đối với Quý An Lê, lão Công tước chỉ là một bệnh nhân có thể cần cứu chữa. Dù chỉ là người xa lạ, nếu thấy ai đó sắp mất mạng cậu vẫn sẽ cứu. Trong mắt Quý An Lê, lão Công tước cũng không khác gì người khác.
Hiểu rõ điều này, Lận Cảnh không còn lo lắng về việc Quý An Lê sẽ cảm thấy không thoải mái khi phải đồng hành cùng lão Công tước trong chuyến đi này.
Quý An Lê rất tự nhiên, nhưng lão Công tước lại có vẻ như tâm trí không đặt ở đây. Tình trạng sức khỏe của ông đúng là bệnh cũ, và ông cũng hiểu mình không còn sống được bao lâu. Nhưng nếu không tận mắt tìm được đứa con trai thất lạc, ông sẽ không thể an lòng nhắm mắt.
Những năm qua, lão Công tước thường ở bên ngoài, ít khi nắm rõ tình hình của Thủ tinh. Dù đã trở về hai năm nay, phần lớn thời gian ông đều hôn mê để dưỡng bệnh, nên rất ít biết về chuyện của Quý An Lê.
Ông chỉ vừa mới biết rằng người cháu họ mình chưa từng gặp mặt này cũng sẽ đi cùng chuyến hành trình, và cũng mới biết Quý An Lê vừa kết hôn. Cảm giác tự trách lẫn đau lòng khiến lão Công tước không biết phải mở lời thế nào.
Vì vậy, suốt một ngày một đêm trên tàu vũ trụ, bầu không khí cứ gượng gạo như vậy. Khi tàu hạ cánh xuống hành A tinh, Quý An Lê mới thực sự nhận ra rằng lão Công tước có lẽ không sống được lâu nữa.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, cậu đã chứng kiến lão công tước được chữa trị hơn mười lần.
Liệu cậu đã đoán sai? Chuyến đi này thực sự không nguy hiểm, mà chỉ là lão Công tước đang cạn kiệt thời gian sống? Phải chăng, việc tìm thấy con trai đã khiến ông quá xúc động, dẫn đến bệnh tái phát sớm hơn?
Suốt một ngày một đêm trên tàu, Quý An Lê không có việc gì làm nên lướt Tinh võng tìm hiểu thông tin. Mặc dù chuyện năm xưa đã bị che đậy kỹ lưỡng, nhưng vẫn có những người tò mò giống như cậu, và cậu đã tìm được một diễn đàn thảo luận với nhiều thông tin chi tiết.
Những gì cậu đọc được tương tự như Lận Cảnh đã kể, nhưng cụ thể hơn. Ví dụ, năm xưa lão Công tước từng là một người sở hữu sức mạnh tinh thần cấp 3S, cùng với lão Nguyên soái được gọi là "song hùng của Đế quốc". Nhưng cuối cùng cả hai đều rời bỏ vị trí.
Năm đó, Tiên đế vốn định để lão Công tước kế vị, vì ông rất được trọng vọng. Nhưng sau khi bị trọng thương và trở thành người tàn phế, lại mất cả vợ lẫn con, ông đã từ bỏ ngai vàng. Quốc vương khi đó cũng mất đi một người con trai. Vì quá đau lòng và cảm thấy mình có lỗi, lão Công tước nhường ngôi cho anh trai, rồi mang theo cơ thể bệnh tật đi tìm con trai thất lạc của mình.
Khi tàu đáp xuống A tinh Quý An Lê mới gấp vòng tay lại. Cậu đợi lão Công tước và đoàn tùy tùng rời tàu trước, rồi mới thong thả đội mũ cúi thấp đầu đi theo sau.
Lận Cảnh đã sắp xếp hai vệ sĩ đi cùng Quý An Lê, trong đó có một người quen mặt – chính là Ander.
Tinh thần của Ander từng bị rối loạn, nhưng đã được Quý An Lê chữa trị trước đó. Giờ hắn hoàn toàn đủ sức thực hiện nhiệm vụ. Do Lận Cảnh không có nhiều người đáng tin cậy, nên mang theo Ander khiến anh yên tâm hơn.
Thấy người quen, Quý An Lê cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Một lát sau, đội vệ sĩ từ A tinh được cử đến bảo vệ lão Công tước cũng tới. Tổng cộng có 50 người, tất cả đều mặc đồng phục bảo vệ giống như kiểu của Giải Liệt, chỉ để lộ mắt và miệng trang phục kín đáo nghiêm ngặt.
Quý An Lê đứng bên ngoài liếc mắt nhìn thoáng qua. Người đứng đầu đội bảo vệ rất cao lớn, mặc đồng phục chỉn chu, dáng đứng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén. Nhưng không hiểu sao, cậu cảm thấy người này có chút quen thuộc, dù không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Ander cũng nhìn theo ánh mắt Quý An Lê, rồi nhẹ giọng giới thiệu:
"Người đó là Thiếu tướng Giang của quân đội A tinh. Nghe nói hai năm gần đây hắn ta rất nổi bật, thăng chức nhanh chóng, là một cường giả có sức mạnh tinh thần cấp 2S. Có hắn ta hỗ trợ, kết hợp với sếp, tôi nghĩ chuyến đi này sẽ ổn thỏa."
Quý An Lê chỉ khẽ đáp lại, sau đó quay mặt đi nơi khác không để ý thêm.
Không lâu sau hai nhóm người hội tụ. Lận Cảnh trở lại bên cạnh Quý An Lê, phía sau anh là Thiếu tướng Giang, còn phía trước là lão Công tước.
Lận Cảnh hạ giọng nói:
"Tiếp theo, chúng ta sẽ hộ tống lão Công tước đến lâu đài. Sau khi đến đó, em hãy nghỉ ngơi một chút."
Một ngày một đêm trên tàu dù có thể ngủ nhưng chắc chắn không thoải mái. Lận Cảnh biết mấy ngày tới sẽ chỉ là xác minh danh tính rồi chuẩn bị trở về, nhưng lo rằng lão Công tước khi gặp lại con trai có thể quá xúc động, bệnh tình lại trầm trọng hơn, nên sẽ cần ở lại lâu đài vài ngày.
Quý An Lê vừa định nói gì đó thì bất ngờ nhíu mày, ánh mắt hướng về phía một góc. Quả nhiên, cậu chạm phải ánh nhìn từ phía sau bên phải – chính là ánh mắt của Thiếu tướng Giang.
Thiếu tướng Giang nhận ra mình bị phát hiện nhưng không hề lúng túng, thậm chí còn tự nhiên tiếp tục nhìn chằm chằm Quý An Lê, nở một nụ cười tươi rói để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn. Thái độ tự nhiên cùng nụ cười ấy khiến sự khó chịu ban đầu của Quý An Lê tan biến.
Quý An Lê ngây người nhìn hai chiếc răng nanh ấy, như có điều gì đó lóe lên trong đầu. Cuối cùng, anh cũng hiểu tại sao cảm thấy người này quen thuộc:
"Cậu... cậu là..." Nhưng làm sao có thể?
Thiếu tướng Giang gỡ mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt điển trai với nụ cười ngày càng rạng rỡ, hoàn toàn khác biệt với vẻ nghiêm túc ban đầu. Cất tiếng chào với vẻ thân thiết:
"Lâu rồi không gặp, An Lê."
Cách gọi này mang chút thân mật, khiến Lận Cảnh – người vừa nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của Quý An Lê – liền cau mày.
Quý An Lê nhìn khuôn mặt quen thuộc nhưng cũng xa lạ trước mắt, cảm xúc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ đan xen:
"Cậu... sao lại ở đây?"
Thiếu tướng Giang - tức Giang Tuấn, nhìn vẻ mặt khó tin của Quý An Lê cũng tỏ ra bất ngờ:
"Cậu không biết sao? Hai năm trước tôi đã gửi thư báo với cậu rằng tôi đổi nghề, và nói nếu cậu không ngại thì chúng ta có thể tiếp tục liên lạc. Nhưng cậu không trả lời, tôi cứ nghĩ cậu từ chối, hồi đó tôi buồn lắm đấy."
Quý An Lê lắc đầu:
"Cậu gửi thư cho tôi? Tôi không nhận được. Tôi còn nghĩ cậu dọn nhà xong là cắt đứt liên lạc với tôi rồi."
Giang Tuấn ánh mắt lóe lên điều gì đó, nhưng chỉ mỉm cười:
"Để sau rồi tôi nói cho cậu nghe."
Quý An Lê khẽ gật đầu. Hiện tại vẫn đang ở ngoài, không tiện nói nhiều cậu tiếp tục bước theo Lận Cảnh và nhóm người đi về phía lâu đài.
Trên đường đi, Quý An Lê không khỏi nghĩ về Giang Tuấn. Cậu không chỉ ngạc nhiên vì gặp lại bạn thân, mà còn bất ngờ khi người bạn này thay đổi hoàn toàn so với trước.
Hai năm trước, Giang Tuấn vẫn còn là một Omega mềm mại và dễ gần, vậy mà giờ đây cậu ta đã trở thành một Alpha cao lớn mạnh mẽ, còn là một Thiếu tướng uy phong lẫm liệt.
Lần gặp cuối cùng của họ là khi Giang Tuấn cùng gia đình chuyển khỏi Thủ tinh. Ngày chia tay, cả hai đều khóc đỏ cả mắt. Giang Tuấn khi ấy còn hứa sẽ viết thư cho Quý An Lê, nhưng từ đó đến nay, cậu chưa từng nhận được lá thư nào.
Giờ đây, mọi chuyện dần trở nên rõ ràng. Có lẽ thư từ mà Giang Tuấn nhắc đến đã bị Văn Trăn – vị hôn phu cũ của Quý An Lê giấu đi.
Quý An Lê vốn không giỏi giao tiếp ngoài Văn Trăn, người bạn thân duy nhất cậu có chính là Giang Tuấn. Việc Giang Tuấn chuyển đi đã khiến cậu buồn rất lâu.
Không ngờ hôm nay gặp lại, người bạn Omega năm xưa đã phân hóa thành Alpha, thậm chí còn thăng chức nhanh chóng trong quân đội.
Cảm xúc ngỡ ngàng của Quý An Lê quá mạnh mẽ, khiến cậu hoàn toàn không nhận ra sự trầm mặc khác thường của Lận Cảnh. Ngay cả ánh mắt ra hiệu liên tục từ Ander cậu cũng bỏ lỡ.
Ander đứng sau, bất lực ngước nhìn trời:
"Trời ơi, Tiểu Quý tiên sinh cậu quay lại nhìn sếp một cái đi! Tôi nghĩ sếp sắp bị cơn ghen ăn mòn đến tận xương tủy rồi!"
Nhưng Quý An Lê vẫn không hay biết gì. Khi đến lâu đài và Lận Cảnh phải đi chào hỏi đội bảo vệ, Quý An Lê chỉ khẽ vẫy tay với anh, thậm chí không thèm nhìn.
Ander nhỏ giọng đề nghị:
"Hay để thuộc hạ đi thay?"
Lận Cảnh liếc hắn một cái:
"Ở đây bảo vệ tốt em ấy. Tôi sẽ thay phiên với Giang Tuấn."
Nói xong, anh quay lại nhìn Quý An Lê thật sâu, nhưng đối phương vẫn đang đăm chiêu nghĩ ngợi, không để ý gì đến mình. Lận Cảnh chỉ đành rảo bước rời đi, dáng vẻ có chút u ám.
Ander rụt cổ:
"Sao có cảm giác sếp giống một người chồng bị bỏ quên vậy trời?"
Khi Quý An Lê cuối cùng cũng thoát khỏi dòng suy nghĩ về Giang Tuấn, cậu mới nhận ra mình đang ở trong một căn phòng. Cậu ngạc nhiên thốt lên:
"Ủa? Lận Cảnh đâu rồi?"
Ander ho nhẹ một tiếng:
"Thượng tướng đã thay Giang Thiếu tướng nhận nhiệm vụ bảo vệ lão Công tước rồi. Chắc phải tối mới quay lại."
Vừa nói xong, Ander thầm kêu không ổn. Nếu Lận Cảnh thay ca Giang Tuấn, vậy chẳng phải Giang Tuấn sẽ có thời gian đến tìm Quý An Lê sao?
"Trời ơi, sếp mà biết thì chắc ghen sôi máu mất!"
Ander quyết định sẽ không rời khỏi phòng nửa bước. Hắn thề hôm nay dù có chuyện gì cũng phải bảo vệ Quý An Lê cẩn thận, tránh để xảy ra chuyện gì khiến Lận Cảnh phát điên thêm.
Ander đoán không sai, chưa đầy mười phút sau bên ngoài phòng vang lên một giọng nói trầm ổn, pha chút thân quen:
"An Lê, cậu có ở trong đó không? Là tôi Giang Tuấn đây."
Ander lập tức dựng thẳng tinh thần, đứng nghiêm trang cung kính hỏi:
"Tiểu Quý tiên sinh, có cho cậu ấy vào không?"
Quý An Lê gật đầu, sau đó không đợi Ander kịp phản ứng, cậu đã tự mình đi mở cửa mời Giang Tuấn vào phòng.
Nhìn thấy người xuất hiện trước mắt, Ander như tối sầm mặt mày. Xong rồi! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Giang Tuấn đã thay một bộ đồ mới – quần đen, áo sơ mi trắng, vẻ ngoài bảnh bao đến mức... ai không biết chắc sẽ nghĩ đây mới là bạn đời của tiểu Quý tiên sinh.
Giang Tuấn đứng tựa vào khung cửa, nhoẻn miệng cười để lộ răng nanh:
"Thế nào? Có tìm lại được chút hình ảnh quen thuộc của tôi không?"
Quý An Lê nhìn Giang Tuấn một lúc rồi lắc đầu:
"Nếu không nhờ đường nét khuôn mặt, tôi thật sự không nhận ra. Người ta nói con trai đến 18 tuổi thay đổi lớn, nhưng rõ ràng là cậu thay đổi. Tôi thì chẳng khác gì."
Đây đúng là sự khác biệt giữa việc đã phân hóa và chưa phân hóa.
Giang Tuấn cũng lắc đầu:
"Thật sao? Nếu nói ai thay đổi nhiều hơn, chắc phải là cậu chứ. Mới hơn mười ngày mà cậu đã hoàn thành xong các bước từ hủy hôn, xem mắt, đính hôn cho đến kết hôn. Khi tôi đọc được tin trên Tinh võng, phải nói là sốc đến rớt cằm. Ban đầu tôi còn nghĩ cậu quên mất tôi, không dám liên lạc nữa. Ai ngờ... có phải là do Văn Trăn không?"
Quý An Lê để Giang Tuấn vào phòng, gật đầu:
"Đúng vậy. Tôi còn tưởng cậu không muốn giữ liên lạc với bạn cũ nữa..."
Đợi Giang Tuấn đứng yên, cậu giới thiệu với Ander:
"Đây là bạn thời thơ ấu của tôi."
Giang Tuấn cười tươi, nháy mắt với Ander:
"Tôi và An Lê đã quen biết hơn mười năm, ngày xưa còn nắm tay nhau đi học đấy."
Ander ngơ ngác, đầu óc như muốn nổ tung: "Cái gì? Nắm tay nhau? Đi học?"
Sếp ơi, đây thực sự là một người đến để giành người của ngài rồi!
Khoan đã, không phải vị hôn phu trước đây của tiểu Quý tiên sinh là Văn Trăn sao? Người đó chịu được chuyện này à?
Nhìn thấy biểu cảm của Ander, Quý An Lê bật cười:
"Thôi nào, đừng để cậu ấy nói nửa vời nữa. Tôi có thể nói không?"
Cậu không nói rõ mình muốn nói gì, nhưng sự ăn ý hơn mười năm khiến Giang Tuấn nhún vai, ra hiệu không vấn đề gì.
Quý An Lê chính thức giới thiệu Giang Tuấn:
"Chúng tôi quen biết hơn mười năm, ngày xưa đúng là có nắm tay đi học. Nhưng đó là hồi mẫu giáo, nắm tay nhau là chuyện bình thường thôi."
Ander như muốn ngất: "Tiêu rồi!"
Quý An Lê nói tiếp:
"Hai năm trước, cậu ấy chuyển đi nên chúng tôi mới không liên lạc nữa. Nhưng hôm nay tôi mới biết, hai năm trước cậu ấy từ một Omega đã phân hóa thành Alpha."
Ander sững sờ như bị sét đánh trúng. Hắn từng nghe nói về Thiếu tướng Giang nổi tiếng trên A tinh trong hai năm qua, nhưng hắn chỉ biết đến từ lúc cậu ta gia nhập quân đội với tư cách một Alpha. Ai ngờ trước đây lại là một Omega?
Tất cả những lo lắng của Ander biến mất ngay lập tức. Được rồi, giờ thì hắn hiểu tại sao tiểu Quý tiên sinh lại sốc như vậy khi gặp Giang Tuấn. Nếu hắn cũng có một người bạn thân biến hóa lớn như thế sau hai năm không gặp, chắc hắn cũng ngỡ ngàng không kém.
Giống như tưởng tượng cảnh Manfred, một Alpha thô ráp bỗng biến thành một Omega. Chà, chỉ nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Nhận ra Giang Tuấn không đến để "giành người", Ander nhẹ nhõm rời khỏi phòng để hai người bạn cũ thoải mái trò chuyện.
Khi cửa phòng đóng lại, Giang Tuấn vẫn gọi Quý An Lê là "Tiểu An Lê", khiến cậu không khỏi phàn nàn:
"Cậu gọi tôi là Quý An Lê hoặc An Lê thôi cũng được. Cái biệt danh hồi nhỏ đó, đừng gọi nữa."
Giang Tuấn cười khúc khích:
"Được thôi, trẻ con lớn rồi bắt đầu biết sĩ diện. Tôi còn có thể làm gì đây?"
Quý An Lê cũng cảm thấy có chút xúc động:
"Lúc đó... nhà cậu sao lại quyết định chuyển đi vậy?"
Cậu thực sự không rõ chi tiết, chỉ biết gia đình Giang Tuấn đột ngột quyết định, thậm chí không cho họ cơ hội chào tạm biệt tử tế.
Giang Tuấn cúi đầu, giọng điệu phức tạp:
"Cũng không có gì to tát. Thực ra, tôi có khiếm khuyết gen bố mẹ tôi không muốn ai biết để lợi dụng hay bắt nạt tôi, nên họ giữ bí mật. Nhưng năm đó, chuyện bị lộ ra, tôi bị người trong gia tộc ức hiếp, bố mẹ sợ tôi tổn thương tâm lý nên quyết định cắt đứt quan hệ với gia tộc, chuyển đến A tinh. Vì sự việc xảy ra quá nhanh, tôi lại lo cậu biết tôi có khiếm khuyết gen sẽ không nhận tôi làm bạn nữa, nên nghĩ rằng đợi khi ổn định rồi mới liên lạc lại."
Bên ngoài, Ander đột nhiên nhận ra điều gì đó không ổn. Dù là bạn cũ, nhưng bây giờ Giang Tuấn đã là Alpha. Để tiểu Quý tiên sinh và Giang Tuấn ở chung một phòng liệu có hợp lý không?
Suy nghĩ một lúc, hắn lại tự an ủi rằng bản thân cũng từng ở chung với tiểu Quý tiên sinh, nên chắc cũng không có gì. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, hắn thấy Lận Cảnh bước nhanh về phía mình. Ander lập tức đứng nghiêm, căng thẳng đến mức lắp bắp:
"Thưa... thưa Thượng tướng!"
Lận Cảnh nhíu mày, thắc mắc nhìn hắn:
"Sao cậu đứng đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro