Chương 35: Quyết Định

Quý An Lê nhìn Lận Cảnh từng bước tiến lại gần, cảm xúc bồn chồn vốn dĩ bao trùm nay được xoa dịu. Trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng, sợ rằng trong thời gian không có mình, Lận Cảnh có thể xảy ra chuyện gì.

Bây giờ thấy anh trở về bình an, cậu hoàn toàn yên tâm:
"Bọn họ không làm khó anh chứ?"

Quý An Lê cố gắng giữ giọng điệu bình thản, nhưng Lận Cảnh vẫn nhận ra ánh mắt cậu thoáng qua một tia lo lắng ngay khi anh vừa xuất hiện. Đó là cảm giác như thể cuối cùng cũng buông được một gánh nặng lớn trong lòng.

Lòng Lận Cảnh khẽ rung lên bởi sự quan tâm mà cậu dành cho anh, một cảm giác xa lạ nhưng ấm áp len lỏi vào tim, khiến anh nhất thời không thể thốt nên lời.

Sau khi ngồi xuống bên cạnh Quý An Lê, Lận Cảnh mới cảm nhận được đây là sự thật. Anh cúi đầu, tránh ánh mắt của cậu:
"Không có, lần này lão Công tước được em cứu, họ không nghi ngờ anh."

Quý An Lê nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Nhưng không thể phủ nhận rằng, ai mà không lo lắng khi biết bạn đời của mình vừa thoát chết trong gang tấc? May mà Lận Cảnh đã trở về an toàn. Cậu thả lỏng người, tựa vào lưng ghế, cảm thán:
"Nếu không nghi ngờ, sao không để anh về luôn?"

Lận Cảnh biết cậu lo lắng, ánh mắt thoáng hiện lên ý cười, nhìn cậu với vẻ nghiêm túc:
"Lần này, tất cả nhờ có em..."

Nếu không nhờ Quý An Lê cảm nhận trước được nguy cơ tử vong, e rằng họ thực sự đã đi vào nơi mai phục theo kế hoạch ban đầu và...

Quý An Lê xua tay không quan tâm:
"Cũng là do anh tin tưởng em, nếu anh không tin thì em có nói gì cũng vô dụng. Vụ này tra ra được gì chưa? Ai muốn giết anh và lão Công tước?"

Lận Cảnh lắc đầu, rồi lại gật đầu:
"Người được phái đến A tinh quả thực đã gặp người chịu trách nhiệm ở tòa thành, nhưng khi tới nơi, người này đã tự sát. Hắn để lại một bức thư nhận tội, nói rằng tất cả là do hắn đứng sau giật dây."

Quý An Lê thấy khó tin:
"Lý do là gì? Ít nhất cũng phải có một lý do chứ?"

Cậu cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy. Chắc chắn còn có kẻ đứng sau màn. Nhưng kẻ chịu trách nhiệm đã chết, việc điều tra tiếp chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Lận Cảnh tiếp lời:
"Trong thư nhận tội, hắn nói nguyên nhân là do trận chiến năm xưa giữa lão Công tước và phản tướng đã khiến nhiều người vô tội thiệt mạng, trong đó có anh trai của hắn. Vì vậy, hắn luôn ôm hận, muốn giết lão Công tước để trả thù. Người của chúng ta cũng tra được rằng trong số các binh sĩ hy sinh năm đó, quả thực có người nhà của hắn."

" Quốc vương và lão Công tước tin lý do này sao?"

Quý An Lê nhíu mày. Dù muốn trả thù, thủ phạm chính là phản tướng, mà phản tướng đã chết. Lý do này nghe nửa thật nửa giả, chỉ như một cái cớ để che giấu kẻ đứng sau thực sự muốn hại lão Công tước.

Lận Cảnh lắc đầu:
"Lý do này không thuyết phục lắm, nhưng khi kẻ chịu trách nhiệm đã chết, mọi đầu mối đều đứt đoạn. Sau nhiều ngày điều tra mà không ra thêm manh mối nào khác, tạm thời chỉ có thể kết luận như vậy. Ngoại trừ những người có liên quan đến hắn, tất cả đã được thả."

Quý An Lê nhìn thấy nét mệt mỏi trên mặt Lận Cảnh, cũng không hỏi thêm. Đưa một kế hoạch như vậy vào hành động tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều. Những kẻ liên quan phía sau có lẽ cũng đã che đậy rất kỹ, muốn tra ra từ A tinh xa xôi là điều không dễ dàng.

Sau hai, ba ngày không ngủ, khi Lận Cảnh rửa mặt xong, anh cứ nghĩ mình sẽ buồn ngủ lắm. Nhưng khi thấy Quý An Lê nằm đó nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì, cảm giác buồn ngủ của anh bỗng chốc tan biến.

Quý An Lê không phải đang ngẩn người, mà đang đọc sách. Vì quá tập trung cộng thêm việc Lận Cảnh đi lại rất nhẹ nhàng, cậu không hề nhận ra cho đến khi anh kéo chăn mỏng nằm xuống bên cạnh.

Bộ đồ ngủ Lận Cảnh mặc là loại vải màu sáng nhạt, rất giống màu lông khi anh ở dạng sói tuyết, với các họa tiết chìm tinh tế, trông như sờ vào sẽ mát lạnh, mềm mịn vô cùng.

Ánh mắt thẳng thừng của Quý An Lê khiến Lận Cảnh vừa nằm xuống liền không biết nên nhắm mắt hay không. Trong đầu lại bất giác nhớ đến lời hứa về "món quà cảm ơn". Anh vốn định hỏi Quý An Lê đã nghĩ ra chưa, bởi lúc rời khỏi tòa thành, lão Công tước đã cố tình nhắc anh.

Nhưng trong tình cảnh hiện tại, cả hai người nằm cạnh nhau như thế này, nếu anh mở miệng hỏi, chẳng khác nào nhắc Quý An Lê đến việc sinh "tiểu bảo bảo".

Quý An Lê ho nhẹ một tiếng, rồi chủ động lên tiếng:
"Anh không có gì muốn nói với em sao?"

Lận Cảnh ngập ngừng, không biết nghĩ gì, rồi như thể đã đưa ra quyết định, đột ngột ngồi dậy, tay chống xuống giường, hơi nghiêng người về phía Quý An Lê, ánh mắt hạ xuống, nhìn cậu với vẻ đầy mơ hồ:
"Em thật sự đã nghĩ kỹ rồi chứ?"

Quý An Lê lúc này thực sự ngơ ngẩn: "?????" Nghĩ kỹ về chuyện gì?

Lận Cảnh nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của Quý An Lê, không nói gì thêm, chỉ coi như là sự mặc định của cậu. Ánh mắt anh ngày càng sâu, giọng nói càng trở nên nhẹ nhàng, mang theo một thứ cảm giác khó diễn tả:
"Vậy nếu em đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta tốt nhất nên từ từ, trước hết em phải chắc chắn rằng em thật sự không ghét sự đụng chạm của anh... và sự thân mật của anh."

Nói xong, anh lại gần hơn một chút, gần đến mức mùa hè mùa thu như mùa xuân. Cảm giác được hơi thở cố gắng kìm chế của anh lướt qua khuôn mặt khiến đầu óc lúc trước của Quý An Lê đang tỉnh táo bỗng nhiên cảm thấy hơi choáng váng, huống chi lúc này xung quanh hai người bỗng nhiên lan tỏa một mùi hoa thoang thoảng rất nhẹ, nhẹ đến mức trong lúc căng thẳng ai cũng không nhận ra.

Quý An Lê vốn có thể bình tĩnh nhìn lên trên, nhìn vào gương mặt của Lận Cảnh, nhưng lúc này cũng cảm thấy hơi nóng, tim đập nhanh hơn một chút. Chỉ nghe Lận Cảnh nói những lời ấy, lúc này cậu quên sạch những gì định nói, vô thức đáp lại:
"Sao... hôn...gần..."

Ai ngờ lưỡi bị rối, chữ cuối cùng còn chưa nói ra, chỉ cảm thấy ánh mắt khó hiểu từ trên đỉnh đầu càng lúc càng sâu, rõ ràng là ngạc nhiên vì cậu quá thẳng thắn, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói:
"Anh dạy em."

Quý An Lê cảm thấy đầu mình càng choáng váng, dạy? Dạy cái gì? Không lẽ là cái ý mà cậu nghĩ?

Lận Cảnh thật sự muốn dạy cậu hôn sao? Anh nghĩ thế nào?

Nhưng không hiểu vì sao, không biết có phải do ánh sáng mờ ảo và bầu không khí mập mờ này khiến Quý An Lê cảm thấy hơi lâng lâng, tim đập loạn nhịp, mà không hề từ chối, mắt sáng lên, thậm chí còn có chút mong đợi.

Trước đó, người này còn nói là không thể có sói con, vậy mà giờ lại dạy cậu hôn. Anh ấy sẽ dạy như thế nào? Liệu có phải đang làm nhiệm vụ gì không? Nếu không thì lần đầu gần gũi thế này, chẳng phải sẽ lãng phí nhiều điểm chạm sao?

Mới vừa nghĩ tới đây, Quý An Lê đã tưởng tượng rất nhiều, chỉ thấy Lận Cảnh thực sự cúi xuống gần cậu, rồi... hôn nhẹ lên trán cậu.

Quý An Lê: "???????"

Quý An Lê: "............"

Quý An Lê chớp mắt rồi lại chớp mắt, cảm thấy đây có lẽ chỉ là món khai vị, đối phương có vẻ như đang muốn cho cậu một chút thời gian làm quen. Cứ chờ đến tận ba giây sau, Lận Cảnh vẫn không có động tác tiếp theo, thậm chí còn lùi ra một chút. Cuối cùng cậu mới ngơ ngác mở miệng:
"Vậy là xong rồi?"

Lận Cảnh vì ở quá gần, đèn trên đầu chiếu vào làm khuôn mặt hơi không rõ, giọng nói lại có chút khàn:
"... Ừ, từ từ mà làm."

Quý An Lê im lặng, nghĩ với tốc độ này thì không biết bao giờ mới có thể có sói con. Nghĩ ngợi một chút, cậu bình tĩnh nói:
"Cách này của anh không đúng."

Lần này Lận Cảnh hơi sững lại:
"Cái gì?"

Quý An Lê mỉm cười, nhẹ nhàng ngửi xung quanh một chút, rồi nói:
"Anh dạy không đúng, để em dạy anh." Nói xong, cậu bất ngờ giơ tay ôm lấy cổ Lận Cảnh và kéo anh xuống.

Lận Cảnh chỉ cảm thấy môi mình lạnh, đối phương dừng lại trong hai giây rồi mới rời đi, có vẻ đã bị vẻ mặt cứng đờ của anh làm buồn cười, lại áp sát một chút, lần này hôn nặng tay hơn. Trước khi Lận Cảnh kịp phản ứng, cậu trong tâm trạng vui vẻ bỗng nhiên nói:
"Anh đến kỳ mẫn cảm rồi."

Lận Cảnh cảm thấy đầu óc trống rỗng trong giây lát:
"Cái... cái gì?"

Quý An Lê đẩy anh một cái, nhìn Lận Cảnh lùi lại một chút, rồi nói:

"Anh đến kỳ mẫn cảm mà không phát hiện ra sao?"

May mắn là cậu ngửi thấy mùi pheromone của cả hai người, mặc dù rất nhẹ nhưng rõ ràng là có. Không ngờ giai đoạn kỳ mẫn cảm anh lại như vậy. Cậu suýt nữa cũng bị pheromone của đối phương kích thích đến mức muốn phát tình rồi.

Lận Cảnh cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì, gần như ngay lập tức nhảy ra xa, chân đạp xuống sàn nhà, nghiêm túc ngửi thử, đúng là có mùi hoa rất nhẹ thoảng qua. Sợ nếu thực sự mất kiểm soát sẽ làm tổn thương Quý An Lê, vội vàng nói:
"Xin lỗi, anh đi tiêm thuốc ức chế, tối nay anh sẽ ngủ ở dưới lầu, em nghỉ sớm đi."

Nói xong không cho Quý An Lê cơ hội phản ứng, như bị chó đuổi bước vội ra ngoài.

Mùi hoa trong phòng ngay lập tức trở nên nhạt hơn, Quý An Lê người lúc trước bị ảnh hưởng đã lấy lại lý trí. Nghĩ về cảnh Lận Cảnh vội vàng bỏ chạy lúc nãy, cậu vô thức sờ môi mình, tâm trạng tốt lên. Có vẻ như cách tiếp cận từ từ của Lận Cảnh không tệ, ít nhất điều đó chứng tỏ anh thực sự không phản đối sự tiếp xúc của đối phương, thậm chí còn thấy thoải mái.

Ban đầu, Quý An Lê còn lo lắng về điểm chạm vào trong tương lai, lão Công tước còn cần hai viên thuốc, và độc của Lận Cảnh cũng cần phải giải quyết nhanh chóng, điều này đòi hỏi rất nhiều điểm chạm, cùng với cốt truyện. Mặc dù Lận Cảnh đã vượt qua kiếp nạn trong sách, nhưng không thể chắc chắn rằng những kẻ đứng sau sẽ không tiếp tục ra tay.

Vì vậy, cậu cũng cần điểm để đổi lấy cốt truyện.

Tuy nhiên, nhiệm vụ của hệ thống chủ yếu là điểm chạm từ bạn đời, và bây giờ Lận Cảnh đã nghĩ ra một cách hay như vậy. Quý An Lê có thể vừa lợi dụng bệnh tật để khiến Lận Cảnh chuyển sang hình thái thứ hai, kiếm thêm một đợt điểm chạm.

Sau đó, cậu có thể dùng tiếp xúc quen thuộc để chuẩn bị cho việc sinh sói con trong tương lai, hoàn thành một số nhiệm vụ về bạn đời, và lại kiếm thêm điểm chạm.

Vậy là một người có thể thu được điểm chạm hai lần, và khi thuốc giải độc của Lận Cảnh có hiệu quả, có thể sẽ đủ tình cảm để chuẩn bị sinh sói con.

Khi sói con thực sự ra đời, cậu còn có thể liên kết điểm hậu duệ... Trời ạ, liệu cậu có phải là thiên tài không đây?

Cậu ban đầu định nói gì với Lận Cảnh nhỉ? À đúng rồi, ban đầu chỉ định hỏi Lận Cảnh rằng vào thời điểm này, anh không phải hỏi xem bệnh tình của cậu có tái phát không, có cần tự chuyển sang hình thái thứ hai không sao? Nhưng không ngờ... Lận Cảnh lại muốn dạy ngay tại chỗ, mặc dù dạy không giỏi bằng cậu.

Trong khi Quý An Lê lúc này đang kích động, háo hức thử nghiệm, ở một nơi khác, Lận Cảnh trong phòng tắm dưới lầu lại có chút ngẩn người, nhìn vào lọ thuốc ức chế trên tay mà không thể phản ứng ngay.

Khi nghe Quý An Lê nói anh đang ở trong giai đoạn mẫn cảm, Lận Cảnh cảm thấy bất an, sợ rằng nếu mình phát tác mất kiểm soát sẽ làm tổn thương Quý An Lê, vì vậy anh vội vàng rời khỏi phòng.

Anh không nghi ngờ gì về lời của Quý An Lê, vì đúng là có mùi hương nhẹ thoang thoảng phát ra từ pheromone của cả hai. Khi tìm thấy thuốc ức chế, anh mới nhận ra rằng đây không phải là thời gian kỳ mẫn cảm hàng tháng của anh.

Khi ngửi thử mùi trên thuốc ức chế, nồng độ của mùi này qua không khí không đạt đến mức của giai đoạn phát tình điều đó chứng tỏ không phải vậy.

Tuy nhiên, anh đã vô thức phát tán pheromone... Nếu không phải giai đoạn mẫn cảm, thì có một khả năng khác, đó là cảm xúc của anh tự phát, là bản năng chứ không phải do một thời kỳ đặc biệt nào.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro