Chương 8: Gặp Lại
Giải Liệt hiện đang làm việc tại Cục An ninh, nhưng mệnh lệnh từ quân đội hắn vẫn phải thi hành ngay lập tức, hơn nữa miễn là không tự mở khoang xe bay này thì sẽ an toàn hơn cả việc hắn ở đây.
Thời gian không còn nhiều, Giải Liệt lấy bộ đàm ra và nhanh chóng nhắc nhở Quý An Lê:
"Quý tiên sinh, tôi phải đưa hai người đến hiện trường để kiểm tra và ngăn chặn. Trước khi nhân viên an ninh mới đến, xin Quý tiên sinh nhất định không được mở cửa khoang."
Quý An Lê nghe ra quyết tâm liều chết trong lời dặn dò của hắn và nhíu mày, lập tức đưa ra quyết định:
"Tôi sẽ cùng các anh đến hiện trường trên xe bay này."
Không đợi Giải Liệt từ chối cậu nhanh chóng phân tích:
"Nếu anh yên tâm để tôi lại đây, thì chiếc xe bay này chắc chắn có thể chống lại vụ bạo loạn lần này, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi có thể mở cửa khoang và các anh có thể vào trong trú ẩn."
Chiếc xe bay đặc biệt này tương đương với một tấm chắn bảo vệ. Nếu thực sự không thể ngăn chặn được thì không cần phải hy sinh thêm vô ích.
Giải Liệt không ngờ rằng Quý An Lê lại chọn cách mạo hiểm trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, nhưng thời gian không chờ đợi ai hắn quay lại nhìn về phía xa, nút cảnh báo đã chuyển từ màu cam sang màu đỏ, bên tai lại vang lên giọng của Quý An Lê:
"Hơn nữa, tôi là một trị liệu sư có thể lúc đó cần đến tôi để trấn áp vụ bạo loạn."
Đã chọn tham gia Liên minh trị liệu sư thì đây cũng là trách nhiệm của cậu. Giải Liệt nén lại sự xúc động lập tức ra lệnh:
"Tất cả các đội bảo an nghe lệnh ở nguyên vị trí, chỉ có hai người đi cùng chúng tôi, những người khác không được rời vị trí."
Hai cặp đội bảo vệ khác chỉ có tinh thần lực cấp S dù có đi cũng chỉ là hy sinh vô ích không cần mang theo, còn hai người hắn chỉ định là những người có tinh thần lực cấp 2S.
Giải Liệt cùng ba người và chiếc xe bay chở Quý An Lê nhanh chóng hướng đến hiện trường. Mặc dù khoảng cách gần nhưng nơi đó rất hẻo lánh, xe bay phải lượn vài vòng cuối cùng dừng lại ở đầu một con hẻm nhỏ, vì hẻm quá hẹp nên xe bay không thể vào được.
May mắn thay, tinh thần lực mạnh mẽ từ phía trước và âm thanh hỗn loạn của trận đánh vẫn có thể nghe và nhìn thấy rõ ràng. Giải Liệt bảo Quý An Lê ở lại trong xe bay còn hắn cùng hai người khác nhanh chóng tham gia trận chiến.
Trong con hẻm tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ tinh thần lực mới có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Mười mấy người mặc đồ đen đang vây quanh một bóng trắng, tốc độ nhanh đến mức gần như những tia sáng lướt qua, tấn công tinh thần khiến những người đến gần cảm thấy đau đầu muốn nổ tung.
"Gầm!" Đột nhiên, một tiếng gầm của thú dữ vang lên từ sâu trong con hẻm, kèm theo là tinh thần lực mạnh mẽ bộc phát làm cho những người mặc đồ đen đứng gần đó bị ảnh hưởng, động tác chậm lại.
Cùng lúc đó, những móng vuốt sắc nhọn như tia chớp nhanh chóng quét qua những người gần nhất, ngay lập tức xuất hiện vài vết cào đẫm máu. Cũng vào lúc này, Quý An Lê nghe thấy âm thanh này ngồi bật dậy áp mặt vào cửa sổ khoang xe.
Đây là phản ứng theo bản năng, cậu thực sự rất tò mò không biết người có tinh thần lực khiếm khuyết gen liệu có phải nửa người nửa thú không?
Khi Quý An Lê nhìn về phía trước vừa lúc một bóng trắng lóe lên nhảy vọt ra từ sâu trong con hẻm như tia chớp, tứ chi trước lao về phía trước trong không trung chậm rãi hiện ra trong ánh sáng giữa màn đêm lộ rõ hình dáng thật, và thân hình trắng như tuyết dính đầy máu lao về phía Quý An Lê.
Thân hình to lớn đôi mắt đỏ như máu cộng thêm móng vuốt sắc nhọn, nhìn thế nào cũng là một con thú dữ vô cùng nguy hiểm. Lúc này không biết có phải do tinh thần bạo loạn khiến nó hoàn toàn mất kiểm soát, toàn thân lông trắng như tuyết xù lên cuối cùng oai phong lẫm liệt rơi xuống đất ngay trước mặt Quý An Lê, thậm chí cậu còn thấy đệm chân mềm mại của nó nhún xuống khi tiếp đất, bộ lông dài mượt cũng rung nhẹ.
Quý An Lê lúc này rơi vào trạng thái ngơ ngẩn. Cậu đã nghĩ đến việc hệ thống nói về gen thú của người có khiếm khuyết về gen, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng cái gọi là hình thái thứ hai lại là... hoàn toàn hóa thú.
Quý An Lê chưa bao giờ thấy một con sói tuyết oai phong và to lớn như vậy, cảnh tượng vừa rồi của nó nhảy lên không trung từ bóng tối hiện ra trước mắt, khiến cậu phải mất một lúc mới thở nhẹ ra một hơi trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.
Một con sói tuyết thật oai phong đặc biệt là bộ lông trắng muốt đó, thật sự... lông xù như vậy sao? Sao lại xù đến thế?
Đôi mắt của sói tuyết đỏ ngầu dường như vẫn còn chút lý trí. Nhìn thấy ba người Giải Liệt chặn trước mặt nó không tấn công mà chỉ gầm lên một tiếng uy hiếp khiến họ lập tức lùi lại. Nó sắp mất kiểm soát rồi đã không thể kìm nén được nữa. Khi hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, ba người trước mặt này không thể chịu nổi một cú tấn công của nó.
Cũng vì còn giữ được lý trí nên nó chưa phát huy hết sức mạnh vốn có của hình thái thứ hai.
Những người mặc đồ đen phía sau nhìn thấy cảnh này định tiến lên, nhưng lệnh từ cấp trên là bằng mọi giá ngăn chặn kẻ đó đến buổi gặp mặt, nhưng hiện giờ có người ngoài can thiệp họ không tiện tiến lên. Sau khi trao đổi ánh mắt, họ kích hoạt thuốc để tinh thần lực của đối phương bạo loạn trước thời hạn. Trong tình huống này, đối phương không thể nào xuất hiện tại buổi xem mắt nữa.
Như vậy coi như đã hoàn thành nhiệm vụ theo một cách khác. Nghĩ đến đây, một người trong số họ vung tay ra lệnh: "Rút lui!"
Gần như ngay lập tức họ lùi lại và ẩn vào bóng tối sâu trong con hẻm, biến mất không còn dấu vết.
Lúc này sói tuyết vẫn chưa thả lỏng. Sau khi hạ xuống đất, nó nhìn đội bảo an trước mặt rõ ràng đang cảnh giác sẵn sàng bắt giữ nó. Không muốn dây dưa với họ, nó gắng duy trì dùng chút tinh thần lực cuối cùng biến đổi trở lại thành hình người.
Quý An Lê ngồi trên xe bay, vì vị trí cao nên nhìn thấy rõ mọi cảnh tượng phía trước Giải Liệt và những người khác.
Ban đầu cậu còn đang tập trung vào bộ lông xù đặc biệt kia, nhưng khoảnh khắc tiếp theo cậu thấy con sói tuyết vốn có thân hình to lớn đang biến đổi hình dạng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cậu thậm chí không thấy rõ đối phương biến đổi như thế nào, rồi ngay sau đó, xuất hiện trước mắt là một người đàn ông tuấn mỹ trong bộ áo cài khuy đối xứng bằng lụa trắng. Mái tóc đen dài xõa sau lưng khuy áo cài đến nút cuối cùng, đôi mắt đỏ như máu khiến anh ta trong ánh trăng như đang tỏa sáng làm người khác không thể rời mắt.
Quý An Lê biết rằng đây không phải là lúc để suy nghĩ về điều này, nhưng trong đầu lại bật ra một ý nghĩ: Không phải bộ đồ này là từ bộ lông trắng đó biến thành chứ?
Giải Liệt vốn đang cảnh giác và phòng bị, nhưng khi nhìn thấy gương mặt người đàn ông sự đề phòng tan biến, hắn kinh ngạc thốt lên:
"Thượng tướng Lận? Sao lại là ngài?"
Mặc dù biết Thượng tướng có lập chiến công vang dội, tuổi còn trẻ đã trở thành một tồn tại bất khả chiến bại là đỉnh cao của tinh hệ cho đến nay chưa từng bại trận trên chiến trường, nhưng bởi vì khiếm khuyết gen thấp kém này mà cho đến nay anh ta cũng chỉ có thể trở thành Thượng tướng cao cấp. Nếu không phải vì gen đặc biệt này thì có lẽ Thượng tướng Lận chắc chắn không chỉ dừng lại ở danh hiệu này.
Họ tuy biết Thượng tướng là người có khiếm khuyết gen, nhưng vì chưa bao giờ để lộ hình thái thứ hai ra bên ngoài, nên không ai biết hình thái thứ hai của Thượng tướng lại là... một con sói tuyết có thân hình to lớn như vậy.
Giải Liệt đã chuẩn bị tinh thần để chiến đấu đến chết bởi vì một sinh vật nguy hiểm như vậy, chỉ nhìn thân hình thôi đã toát ra khí chất của một vua sói.
Lận Cảnh với đôi mắt vẫn còn đầy sát khí, cố kìm nén chút lý trí cuối cùng ghiêm giọng nói: "Đi!"
Anh ta sắp không kiềm chế được nữa, anh biết anh trai mình căm ghét mình, nhưng không ngờ để đạt được mục đích hắn lại dùng tính mạng của cả con phố này để ép anh xuất hiện, nếu không người của hắn sẽ bắt đầu giết chóc ngẫu nhiên.
Một mũi thuốc gen khiến tinh thần bạo loạn mà anh lại đang cố gắng kiềm chế bùng phát, anh buộc phải biến hình để giải quyết nhanh, nhưng không ngờ rằng người của quân đội lại đến nhanh như vậy:
"Tránh ra... tôi không muốn làm hại các anh."
Giải Liệt có vẻ mặt phức tạp, nhưng mệnh lệnh lớn hơn trời hắn nghiêm người cúi chào:
"Thượng tướng, ngài đang trong giai đoạn bạo loạn, chúng tôi theo lệnh cấp trên phải đưa ngài trở về để tránh gây nguy hiểm lớn hơn. Hơn nữa, tình trạng của ngài cần trị liệu sư cấp cao chữa trị ngay lập tức..."
Lận Cảnh không tin họ khi anh chuẩn bị rời đi, một giọng nói vang lên:
"Nếu không ở trong giai đoạn bạo loạn, thì không sao đúng không?"
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói.
Quý An Lê không biết từ khi nào đã mở cửa khoang đứng ở cửa và lặp lại câu hỏi. Không thể trách được, Giải Liệt không nhìn ra nhưng cậu đã nhận ra Lận Cảnh đang ở ngưỡng bạo loạn. Với sức mạnh của anh ta nếu hoàn toàn mất kiểm soát họ không thể kiểm soát được.
Cách tốt nhất là... trấn áp trước khi hoàn toàn mất kiểm soát. May mắn cậu là một trị liệu sư cấp 3S, có thể làm điều đó.
Lận Cảnh nhìn thấy Quý An Lê thì vô cùng ngạc nhiên không ngờ đối phương lại ở đây. Anh vốn định rời đi tìm cách liên hệ và nhờ cậu trấn áp anh chỉ tin tưởng mỗi Quý An Lê.
Tương tự, nếu không tìm được hoặc đối phương đã vào phòng tiệc anh sẽ chọn rời khỏi Thủ tinh, dù sao cấp trên cũng sẽ không để một người nguy hiểm đang trong thời kỳ bạo loạn như anh tiếp cận. Lúc đó anh chỉ có thể tìm một nơi tự hủy trước khi mất kiểm soát mà không làm tổn thương đến một người vô tội nào, đây là sứ mệnh cũng là trách nhiệm của anh.
Giải Liệt lúc này mới chợt nhận ra, đúng rồi Quý tiên sinh là Chữa trị sư cấp 3S. Nếu là người nguy hiểm bình thường hắn sẽ không để Quý tiên sinh mạo hiểm, nhưng đây là Thượng tướng Lận...
Quý An Lê đã đi về phía này, Lận Cảnh cũng nhanh chóng quyết định sợ rằng mình sẽ mất kiểm soát làm hại Quý An Lê liền ngồi xếp bằng trên mặt đất. Nếu anh có hành động, thì thời gian đứng dậy sẽ đủ cho Giải Liệt và hai người kia bảo vệ Quý An Lê.
Quý An Lê nhìn thấy hành động của Lận Cảnh, sau khi nhận được cái gật đầu xác nhận từ Giải Liệt cậu thở phào nhẹ nhõm tiến lại gần. Giải Liệt và hai người đứng chắn hai bên chỉ để Lận Cảnh đưa ra một tay.
Quý An Lê cứ thế cách ba người sử dụng sức mạnh trị liệu để trấn áp tinh thần lực đang rối loạn của Lận Cảnh.
May mắn là trước khi đến đây để phòng ngừa bất trắc, cậu đã mang theo không ít tinh thể năng lượng trên người. Vừa hấp thụ vừa chữa trị cuối cùng cũng dần dần áp chế được sự hỗn loạn tinh thần của Lận Cảnh.
Giải Liệt nhìn đèn cảnh báo trên thiết bị chuyển từ màu đỏ sang cam rồi trở lại màu trắng điều này có nghĩa là nguy cơ đã được giải quyết, dễ dàng đến vậy sao?
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nhận thức rõ ràng về tầm quan trọng của Quý tiên sinh. Theo thời gian đối phương chắc chắn sẽ đứng ở một vị trí mà họ chỉ có thể ngưỡng mộ.
Lận Cảnh hồi phục lý trí đôi mắt trở lại màu sắc bình thường. Anh không dám ở lại lâu với tâm trạng phức tạp anh cảm ơn Quý An Lê rồi sau đó ra hiệu với Giải Liệt và 2 người khác thì lập tức rời đi. Vì nguy cơ đã được giải quyết lần này không bị Giải Liệt ngăn cản.
Quý An Lê ngồi trên xe bay tiếp tục tiến về sảnh tiệc, vẫn còn chút bàng hoàng. Nếu lúc trị liệu vừa rồi bàn tay đưa ra trước mặt cậu là một bàn chân lông xù thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ? Đáng tiếc quá, nhanh như vậy đã không còn nhìn thấy nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro