Chương 95: Là Hắn

Quý An Lê đã một tuần không về nhà, vừa bước vào cửa, hai cục bông trắng nhỏ lập tức lao tới.

"Ô ô ô!" Hai bé con xoay vòng quanh Quý An Lê, đuôi vẫy điên cuồng, móng vuốt nhỏ bám vào ống quần của cậu, hận không thể nhảy thẳng lên người.

Quý An Lê cúi đầu nhìn dáng vẻ kích động đến mức ngay cả Đại bảo cũng không nhịn được mà cất tiếng gọi, trong lòng cũng dâng lên nỗi nhớ nhung. Cậu lập tức ôm cả hai bé vào lòng, từng đứa một nhận được mấy nụ hôn.

"Nhớ PaPa lắm rồi đúng không? Ở nhà có ngoan không nào?"

Cậu ôm hai bé vào phòng khách, mỉm cười lắc đầu với cha mẹ Quý, trấn an:

"Chúng con không sao."

Dù mỗi ngày đều nhận được tin báo bình an từ An An, nhưng cha mẹ Quý vẫn không khỏi lo lắng.

Lão Quốc vương là kẻ tâm ngoan thủ lạt, không thể lấy suy nghĩ của người bình thường mà đối đãi.

Giờ nhìn thấy hai người thực sự trở về từ hoàng cung, bọn họ mới yên tâm hẳn.

Cha mẹ Quý đi hâm nóng cơm canh, còn Quý An Lê thì ngồi xếp bằng trên thảm, chơi với hai nhóc một lúc lâu. Mãi đến khi cảm thấy có gì đó sai sai, cậu mới quay đầu lại, ánh mắt chạm phải Lận Cảnh, người không biết đã ngồi phía sau cậu từ lúc nào.

Lận Cảnh liếc cậu một cái đầy u oán: Cuối cùng cũng nhớ ra có một người bạn đời tiện nghi như hắn rồi sao?

Còn hai nhóc kia nữa, có PaPa rồi là không cần cha nữa à?

Một lớn hai nhỏ thật sự không ai nhớ đến hắn sao?

Quý An Lê sờ mũi, khẽ ho một tiếng rồi biện minh:

"Cũng không thể trách Đại bảo, Nhị bảo được, bọn nó ở bên em nhiều hơn, dính em cũng là bình thường."

Lận Cảnh không thật sự giận, nhưng bị bơ lâu như vậy cũng hơi quá đáng rồi đấy?

Thế là, Quý An Lê chột dạ bế Nhị bảo lên, nhét vào lòng Lận Cảnh:

"Nhị bảo nhớ phụ thân đấy!"

Nhị bảo còn đang vui vẻ bám lấy PaPa, đột nhiên bị nhét vào một vòng tay cứng ngắc. Bé ngẩng đầu lên, mắt to tròn đối diện với ánh mắt Lận Cảnh.

Đầu óc Lận Cảnh ong một tiếng. Ký ức lần trước vẫn còn mới nguyên: Được lắm, nói Đại bảo nhớ hắn thì còn tin được, chứ Nhị bảo cái tên nhóc con này?

An An, em không thấy lương tâm mình cắn rứt à?

Ngay lúc ấy, Nhị bảo vốn còn đang ngơ ngác bỗng nở một nụ cười không răng với hắn, lộ ra chiếc răng sữa nhỏ mới nhú.

Nhìn nụ cười "vô tội" này, Lận Cảnh lập tức xách gáy Nhị bảo, ném trở lại lòng Quý An Lê, rồi ôm lấy Đại bảo bên cạnh.

Quý An Lê không nhịn được bật cười. Nhị bảo đạt được mục đích, vui vẻ lăn một vòng trong lòng cha, hai móng nhỏ ôm chặt lấy tay cậu, đuôi vẫy càng mạnh hơn.

Lận Cảnh ôm Đại bảo, ngẩng đầu nhìn cha mình: Cha, sao người lại nghĩ con dễ bị lừa hơn Nhị bảo thế?

Buổi tối, sau khi dỗ hai bé ngủ xong, Lận Cảnh mới hỏi về tình hình trong cung:

"Lão Quốc vương đã đổi thuốc chưa?"

Lo lắng có tai vách mạch rừng trong cung, nên từ đầu tới cuối bọn họ chưa từng trực tiếp nhắc đến chuyện trong hộp thuốc.

Khóe môi Quý An Lê cong lên:

"Đổi rồi. Cứ chờ xem, nếu hôm nay có người thử thuốc, thì ngày mai hoặc ngày kia sẽ có kết quả thôi."

Dù thế nào thì cũng không quá bảy ngày, tức là trước khi vào cung đưa thuốc lần sau, nhất định sẽ có kết quả.

Lận Cảnh nhíu mày:

"Lão Quốc vương có dám uống không? Em bỏ thứ gì vào [Bảo vật gia truyền] vậy?"

Hắn luôn tin tưởng Quý An Lê nên chưa từng hỏi, chỉ nhớ An An từng đảm bảo rằng lão Quốc vương chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà uống viên thuốc đó.

Trước đây lo lắng tình hình trong cung nên không nghĩ nhiều, giờ mới thấy tò mò.

Chẳng lẽ là loại thuốc giống của Thái tử, có thể tăng cường tinh thần lực?

Quý An Lê cười:

"Không phải thuốc tăng tinh thần lực. Lão Quốc vương đã nghiên cứu phương pháp chiết xuất tinh thần lực nhiều năm, nếu chỉ là tăng cường, ông ta có thể sẽ động lòng, nhưng chưa chắc đã dám mạo hiểm thử ngay."

Với sự cẩn trọng của lão Quốc vương, ông ta sẽ chọn chờ đợi thêm, đợi khi thí nghiệm thành công rồi mới dùng phương pháp do chính mình nghiên cứu.

Lận Cảnh càng thêm tò mò: "Vậy là gì?"

Quý An Lê chậm rãi nói:

"Anh biết cận thần bên cạnh lão Quốc vương đúng không? Ông ta vẫn chưa lập gia đình, anh có biết vì sao không?"

Lận Cảnh tất nhiên biết:

"Ông ta là thiên tàn*, chuyện này trong cung không phải bí mật."

*tàn tật, khiếm khuyết bẩm sinh*

Cũng chính vì vậy, lão Quốc vương mới yên tâm giữ ông ta bên cạnh, trở thành người thân cận nhất, có thời gian phục vụ lâu nhất và cũng là người đắc lực nhất.

Quý An Lê nhớ đến số điểm trị liệu mà mình đã bỏ ra:

"Nếu là anh, nhìn thấy thứ có thể giúp một người thiên tàn hồi phục, anh có nhịn được mà không dùng viên [Bảo vật gia truyền]đó không?"

Lận Cảnh sững sờ, mãi sau mới ý thức được ý nghĩa của từ "hồi phục" này. Mặt hắn lập tức đỏ bừng.

Cận thần dù là thiên tàn, nhưng không phải không có người bầu bạn, chỉ là không thể sử dụng được.

Những năm qua, tất cả những gì quản gia nhận được từ lão Quốc vương đều ngấm ngầm tiêu tốn vào phương diện này, nhưng vẫn không có tác dụng.

Nếu viên bảo vật này thực sự có công hiệu đó, thì lão Quốc vương sao có thể không động tâm?

Lão Quốc vương lớn tuổi hơn lão Công tước nhiều, dù không chịu già nhưng cũng đã thật sự già rồi.

Trừ Y Á ra, đã nhiều năm Hoàng hậu không sinh thêm con.

Nếu Thái tử vô dụng, những hoàng tử khác cũng không đáng tin, ai dám chắc lão Quốc vương sẽ không muốn có thêm một đứa con nữa?

Vậy thì... nếu tận mắt chứng kiến tác dụng thần kỳ đó, làm sao ông ta có thể kiềm chế không uống chứ?

Lận Cảnh muốn hỏi Quý An Lê đã làm cách nào, hoặc cậu lấy được loại thuốc đó từ đâu, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Một người có thể nhịn được việc trẻ hóa, nhưng tuyệt đối không thể nhịn được chuyện này...

Lận Cảnh liếc nhìn Quý An Lê đang mơ màng buồn ngủ, vòng tay ôm chặt lấy cậu rồi nhắm mắt ngủ.

Chỉ cần kế hoạch diễn ra suôn sẻ, ngay cả khi sau này lão Quốc vương phát hiện có gì đó không ổn sau khi trúng độc, cũng chẳng thể trách bọn họ được. Huống hồ, đến lúc đó, dù lão có muốn bùng nổ cũng đã quá muộn rồi.

Quả nhiên, Quý An Lê đoán không sai. Ngày hôm sau, cận thần vừa chấn động, vừa phấn khích như phát điên lao đến tìm lão Quốc vương. Mãi cho đến khi người rời đi, lão vẫn chưa hoàn hồn.

Lão từng nghĩ rằng bảo vật gia truyền kia có thể giúp trẻ hóa hoặc có tác dụng gì khác, nhưng không ngờ nó lại là loại thuốc này...

Ngay cả quản gia vốn bị khuyết tật bẩm sinh cũng có thể hồi phục, vậy nếu chỉ là tuổi già sức yếu, chẳng phải có thể lấy lại phong độ đỉnh cao khi còn trẻ sao? Như vậy, Lão có thể có thêm con nối dõi hay không?

Hoàng hậu đã không còn tình cảm với Lão, chắc chắn sẽ không sinh con cho lão nữa. Nhưng lão đâu phải người tốt đẹp gì, năm xưa có thể cùng phu nhân Hứa sinh ra Y Á, vậy bây giờ cũng có thể có người khác.

Lão Quốc vương vốn đa nghi, liền sai cận thần lén tìm một người khác để thử thuốc lần nữa.

Cận thần muốn tình nguyện thử thuốc, nhưng nghĩ đến tình trạng của bản thân nên không dám mở miệng, lập tức đi tìm người.

Vì hắn là người hầu cận thân tín, dù lão Quốc vương cho rằng trong cung không ai có quan hệ mờ ám với hắn, nhưng vẫn cấm hắn vào cung ban đêm.

Cận thần lập tức tuân lệnh. Khi đã tìm được một người đáng tin cậy, thử thuốc xong, lão Quốc vương hoàn toàn tin tưởng.

Nhưng Lão không uống ngay mà tiếp tục đợi. Hai ngày sau, Lão sai ngự y kiểm tra tình trạng sức khỏe của cận thần và người kia, đến khi chắc chắn không có vấn đề gì mới yên tâm.

Số thuốc rất có hạn, uống một viên là mất đi một viên, Lão dù muốn tìm thêm người thử thuốc cũng không còn cách nào.

Về thành phần thuốc, Lão lập tức sai người điều tra, nhưng kết quả lại hoàn toàn không có gì.

Chuyện này cũng không thể tự mình đi hỏi Quý An Lê, chẳng lẽ lại nói rằng Quốc vương của Đế quốc lại đi trộm bảo vật gia truyền của người khác sao?

Trong vòng một tháng tiếp theo, mỗi lần Quý An Lê tiến cung, tinh thần lực của Thái tử lại được hồi phục một phần.

Sau năm lần sử dụng thuốc, tinh thần lực của Thái tử đã khôi phục hơn một nửa.

Thái tử phấn chấn tinh thần, lập tức không nhịn được muốn nhúng tay vào chuyện quốc gia. Nhưng còn chưa kịp nhờ công lao cứu Phụ hoàng để yêu cầu quân đoàn, đã bị một tin tức đột ngột làm cho trở tay không kịp.

"Ngươi nói thật sao? Lão già đó thực sự liên hệ với các gia tộc quyền quý, muốn có thêm con nối dõi?" Thái tử tức giận đến mức không thốt lên lời.

Tâm phúc quỳ dưới đất, cũng cảm thấy khó tin:

"Chuyện này là thật! Vì hoàng hậu vẫn chưa chính thức ly hôn, cộng thêm mong muốn tìm một Omega có huyết thống cao quý, lần này Lão không có ý định giấu giếm."

Tin tức này vừa lan ra, rất nhiều gia tộc đã động lòng.

Sau vụ của phu nhân Hứa và Y Á, ai nấy đều hiểu rõ tình cảm giữa Hoàng hậu và lão Quốc vương chỉ là bề ngoài. Nếu sau này thật sự có hoàng tử mới, gia tộc họ cũng có thể thăng tiến.

Thái tử tức đến mức suýt nữa phun ra một ngụm máu!

Tốt! Tốt lắm! Đúng là lừa hắn mà! Lão già kia thực sự muốn thay thế hắn làm Thái tử.

Cái gọi là ám sát, e rằng chỉ là màn kịch tự biên tự diễn, mục đích chính là muốn lấy mạng hắn!

Nếu không có thuốc của Quý An Lê, giờ đây hắn đã là một phế nhân.

Lão bất nhân thì đừng trách hắn bất nghĩa!

Thái tử lập tức hành động, sợ rằng nếu để lão Quốc vương có thêm con nối dõi, tình thế sẽ khó giải quyết hơn. Hắn nhanh chóng huy động tâm phúc đã tích lũy suốt bao năm để lên kế hoạch phản công.

Dĩ nhiên, chuyện này không thể qua mắt Lận Cảnh. Khi thời cơ chín muồi, hắn liền sai người tố giác hành động của Thái tử trước mặt lão Quốc vương.

Thời điểm được tính toán vô cùng chính xác đúng lúc chất độc bắt đầu phát tác.

Quả nhiên, ngay khi quản gia vừa dâng tấu báo cáo chuyện này, phía trên lại im lặng hồi lâu.

Tất cả mọi người đều run rẩy sợ hãi, lo lắng lão Quốc vương sẽ giận dữ đến phát điên. Nhưng không bao lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng phịch, lão Quốc vương phun ra một ngụm máu rồi ngã mạnh xuống từ ngai vàng!

Khi Quý An Lê và Lận Cảnh nhận được tin tức, họ không vội hành động ngay mà chờ thời cơ thích hợp.

Cuối cùng, Lận Cảnh định một mình tiến cung, nhưng bị Quý An Lê lắc đầu từ chối:

"Không được, Em phải tận mắt nhìn thấy Lão ta thân bại danh liệt."

Quan trọng nhất, cậu không yên tâm về lão Quốc vương, không biết lão có chuẩn bị đường lui nào không.

Hiện tại cậu có mười mấy vạn điểm trị liệu, đủ để cứu sống một người.

Để đề phòng bất trắc, cậu cần có mặt tại hiện trường. Chỉ cần Lão chưa tắt thở, cậu có thể khiến Lão sống lại.

Thậm chí ngay cả khi đã chết, theo như hệ thống nói, chỉ cần thi thể vẫn còn ấm thì vẫn có thể cứu sống. Mười vạn điểm trị liệu, cái giá này quá mức xa xỉ rồi!

Lận Cảnh nhìn vào đôi mắt kiên định của Quý An Lê, cuối cùng cũng đồng ý.

Ngay khi lão Quốc vương đổ bệnh, Lận Cảnh sai người báo tin cho Thái tử, nói rằng lão ta tức đến mức thổ huyết là vì biết Thái tử đang âm mưu tạo phản.

Thái tử lập tức mang theo một đội quân tiến cung, mục tiêu là không để lão Quốc vương tỉnh lại. Nếu không, hắn chắc chắn không có kết cục tốt.

Nhưng lão Quốc vương đâu phải hạng dễ đối phó? Dù đã bất tỉnh, người của lão vẫn có thể chống lại Thái tử.

Lão Công tước sớm đã bí mật thay thế binh lực trong quân đoàn, phối hợp giúp Thái tử áp đảo lực lượng của lão Quốc vương. Sau một ngày một đêm chiến đấu, bọn họ cuối cùng cũng tiến vào cung điện của Lão.

Lúc này, sắc mặt lão Quốc vương tái xanh, hơi thở yếu ớt nhưng đã tỉnh lại. Nhìn thấy Thái tử dẫn quân xông vào, lão giận đến mức toàn thân run rẩy:

"Là... là ngươi... ngươi sai người hạ độc trẫm phải không..."

Thời gian qua, Lão luôn tràn đầy sinh lực, mà người tiếp xúc nhiều nhất chính là Thái tử. Ngay cả đứa con thứ năm cũng chưa từng gặp lão.

Bỗng nhiên trúng độc, chắc chắn là do tên súc sinh này muốn soán vị!

Thái tử cười khẩy:

"Phụ hoàng, sao người có thể nói vậy? Sao ta có thể hạ độc người chứ? Ta là con trai trưởng ngoan ngoãn của người mà!"

Dù là lời phủ nhận, nhưng vẻ mặt đắc thắng như nắm chắc phần thắng trong tay khiến lão Quốc vương tin chắc đến mười phần rằng chính hắn ta là thủ phạm!

Nghịch tử!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro