Chương 4

Mẫn Doãn Kỳ còn chưa đi đến gian phòng của mình thì thấy một bóng người quen thuộc đang đi dạo trên hành lang. Một Omega nam tính có dáng người thon gầy và khuôn mặt thanh tú.

"Doãn Kỳ anh rốt cục đã trở lại!"

"Ừ." anh nở nụ cười hiếm có, "Tử Minh, sao cậu lại tới đây?"

Khuôn mặt của Omega hiện lên vẻ lo lắng, trong tay cậu cầm theo một chiếc hộp nhựa, nhỏ giọng nói:

"Tôi nghe người khác bảo, anh bị Phác tiên sinh trừng phạt, có chút lo lắng nên mang đến cho anh ít thuốc."

"Không có gì đáng ngại."Mẫn Doãn Kỳ mở cửa, nghiêng người sang một bên, "Tiến vào ngồi đi."

Cả già đình Từ Tử Minh đều là người hầu của Phác gia, từ nhỏ cậu và Mẫn Doãn Kỳ đã lớn lên cạnh nhau, nếu như không phải điều kiện không cho phép, hai người đã sớm ghép thành một đôi, chứ không như bây giờ...

Từ Tử Minh lấy ra một đống thuốc từ hộp nhựa, tức giận lên án Phác Chí Mẫn: "Hắn lại dùng roi đánh anh? Nguyên nhân là gì chứ! Anh thuận theo như thế, hắn còn bất mãn cái gì kia chứ!"


Mẫn Doãn Kỳ cười khổ, "Tôi đã quen rồi."

Áo sơmi màu trắng đã bị dòng máu nhuộm đỏ, trái tim Từ Tử Minh đau như bị kim châm, cậu dùng giọng điệu nhỏ nhẹ dỗ dành: "Doãn Kỳ, anh cởϊ áσ ra, tôi giúp anh bôi thuốc."

Sau khi anh cởϊ áσ, Từ Tử Minh càng nhíu chặt chân mày.

Trên thân thể cường tráng phủ kín vết roi khiến người khác nhìn qua mà giật mình. Cậu siết chặt tuýt thuốc mỡ trong tay, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén. "Doãn Kỳ, tôi không hiểu, tại sao anh còn muốn ngụy trang?"

Anh xoay người ngồi đối diện Từ Tử Minh, lạnh nhạt nói: "Tử Minh, cậu cảm thấy Phác Chí Mẫn sẽ đem một tên Alpha khác họ nuôi ở bên người sao? Đặc biệt tên Alpha này còn được sinh ra bởi người em gái hắn thống hận nhất. Đặt một quả bom hẹn giờ ở bên người, có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Kẻ kiêu ngạo như hắn làm sao sẽ để chuyện này xảy ra."

"Anh đã không còn là anh của trước kia, anh có năng lực chống lại hắn, tại sao phải tiếp tục ngụy trang?"

Mẫn Doãn Kỳ trầm mặc vài giây, thay một bộ kính mới, giấu đi đôi mắt tham lam rồi chậm rãi trả lời: "Bởi vì thời cơ còn chưa đến, phải kiên nhẫn..."

Miệng Từ Tử Minh đóng mở vài lần, lời chưa kịp nói ra đành cứng nhắc nuốt vào trong miệng, đổi giọng nói rằng: "Đến, tôi giúp anh xoa thuốc, có thể sẽ hơi đau."

"Cảm ơn cậu."

Vết roi có chút sâu, thậm chí có nơi da thịt đều lật cả ra ngoài. Từ Tử Minh một bên bôi thuốc, một bên càng thêm căm hận người đàn ông đó. Ngón tay thon dài của cậu dính một chút thuốc mỡ rồi bắt đầu bôi lên bả vai, sau đó từ từ dời xuống dưới, động tác cẩn thận nhẹ nhàng.

Mãi đến khi bôi đến trước ngực, nhìn thấy dấu ấn không thể tiêu trừ của Mẫn Doãn Kỳ, cậu dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm nơi chướng mắt kia, hoa văn của Phác gia.

Còn nhớ lần thứ nhất, thời điểm nhìn thấy dấu ấn này là năm năm trước.

Cậu từ nhỏ đã yêu thầm anh, có thể Mẫn Doãn Kỳ từ trước đến giờ chỉ xem cậu là bạn bè, điểm ấy cậu biết. Mặc dù vậy, cậu vẫn lấy dũng khí, tại vườn hoa yên tĩnh, thừa dịp anh không đề phòng, đem môi ấn lên mặt thiếu niên. Nhưng tâm trạng vui vẻ ấy cũng không kéo dài được lâu, anh chưa kịp lấy lại tinh thần, cậu cũng không có tiếp tục biểu lộ, chuyện bất hạnh đã xảy ra.

Một màn hôn trộm này bị cặp mắt của Phác Chí Mẫn bắt được, sắc mặt nam nhân cực kỳ khó coi, sau đó túm tóc Mẫn Doãn Kỳ kéo đi, mà cậu, ngoại trừ khóc lóc, run sợ đứng bên ngoài, cái gì cũng không làm được. Cậu sợ sệt, cậu bất lực. Cứ như vậy mấy ngày dài dằng dặc trôi qua, rốt cục Mẫn Doãn Kỳ mang theo sắc mặt trắng bệch trở lại, kèm theo hoa văn tượng trưng cho thân phận nô ɭệ của Phác gia, đã trở lại.

Từ lúc ấy trở đi, Từ Tử Minh sâu sắc cảm nhận được du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu đến biếи ŧɦái của người đàn ông nọ, cậu biết rõ người này sẽ không dễ dàng buông tha Mẫn Doãn Kỳ, cậu không tiếp tục đòi hỏi phải lập tức kết hợp cùng anh, cậu phải trợ giúp người mình yêu chạy trốn khỏi vực sâu, thoát khỏi thân phận người hầu của kẻ nọ.

Vì vậy Từ Tử Minh đã làm ra quyết định lớn mật, cậu dứt khoát, kiên quyết cắt bỏ tuyến thể, từ một Omega biến thành một người vô tính.

Nhưng cậu thật sự không ngờ tới, người cậu một lòng muốn cứu rỗi kia, căn bản không muốn trốn thoát, bởi vì Mẫn Doãn Kỳ đã sớm lún sâu, không ra được, cũng không nguyện rời đi...

"Thứ này thật không có biện pháp tiêu trừ sao? Kể cả sau này ?" Từ Tử Minh nhìn lại lồng ngực Mẫn Doãn Kỳ, cẩn thận hỏi lại.

"Biện pháp thì vẫn có." anh nói đùa: "Kỳ thực chỉ cần đem cơ thịt trên ngực trái của tôi cắt xuống thì sẽ không còn, bất quá nói thật, tôi có chút sợ đau."

"..." Từ Tử Minh không còn gì để nói.

Mẫn Doãn Kỳ cúi đầu nhìn trước ngực mình, nói một không đầu không đuôi: "Phác Chí Mẫn khắc vào, làm sao sẽ cho phép tôi tiêu trừ, đây chính là tác phẩm hắn vừa ý nhất, từng giây từng phút đều chứng minh tôi là nô ɭệ của hắn, hết thảy đều là vật của hắn."

"Hắn dùng hoa văn gia tộc của hắn, cho tôi sỉ nhục lớn nhất một đời."

Từ Tử Minh không biết làm sao để an ủi người khác, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào y, "Mẫn Doãn Kỳ! Tôi sẽ giúp anh, tôi sẽ luôn giúp đỡ anh!"

Mẫn Doãn Kỳ vui mừng mỉm cười, vỗ vai Từ Tử Minh, sau đó nhẹ giọng nói câu "Cảm ơn."

Câu nói cám ơn này chẳng hề giả tạo, nếu như Từ Tử Minh chỉ là một Omega bình thường, như vậy Mẫn Doãn Kỳ từ lúc mới bắt đầu sẽ không để cho cậu ta thân cận chính mình. Bởi vì y không cần cứ ái mộ cùng trói buộc nào, y nghĩ có được, từ đầu tới cuối đều chỉ có một người, một  đế vương trong đám Alpha—Phác Chí Mẫn.

Bất quá, làm người khác bất ngờ chính là, Từ Tử Minh là một Omega mang gien đặc thù, tuy rằng bề ngoài khoác lớp da Omega, lại nắm giữ cấp S thể năng cùng sức mạnh. Thêm vào vóc người thon thả, giúp cậu thích hợp làm các hoạt động ám sát.

Cho nên cắt đứt tuyến thể, sau đó không hề bị tín tức tố quấy nhiễu, Từ Tử Minh liền âm thầm biến thành trợ thủ đắc lực của Mẫn Doãn Kỳ.

Đại não Mẫn Doãn Kỳ nhanh chóng hoạt động, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước, y vỗ bả vai Từ Tử Minh, ôn nhu nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, nên đi ngủ."

Từ Tử Minh nhanh chóng gật đầu, trước khi đi còn không quên dặn Mẫn Doãn Kỳ đúng giờ phải uống thuốc.

Buổi tối có vẻ trôi qua vô cùng nhanh chóng, sáng sớm đồng hồ tại thời điểm sáu giờ vang lên, anh liền rời giường bắt đầu một ngày làm việc. Anh rón rén mở ra cửa phòng Phác Chí Mẫn, sau đó đi tới bên giường, cúi người nhẹ nhàng gọi nam nhân thức dậy.

Bước kế tiếp chính là rửa mặt, mặc quần áo. Mẫn Doãn Kỳ làm đến ung dung thong thả, sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.

Mẫn Doãn Kỳ nửa ngồi nửa quỳ, đem hai chân trần của Phác Chí Mẫn ôm vào trong ngực, nghiêm túc tròng vào tất ngắn màu xám tro. Ngay thời điểm ngón tay cùng mu bàn chân tiếp xúc, một loại cảm giác tựa như bị lông chim quét qua khiến chân Phác Chí Mẫn không tự chủ được run lên.

"Trên người còn đau không?" Hắn hỏi.

Mẫn Doãn Kỳ kinh ngạc, nam nhân thế nhưng sẽ chủ động hỏi thăm, sửng sốt vài giây, mới khô khốc lóng ngóng mà trả lời: "Đêm qua vừa bôi thuốc, đã hết đau."

"Vậy thì tốt."

"Cảm ơn cậu."

"Ừm."

Hai tay Phác Chí Mẫn đan vào nhau, thân thể ngồi ngay thẳng, nhắm lại đôi mắt dài hẹp dưỡng thần. Mẫn Doãn Kỳ cũng không lên tiếng, yên lặng làm việc, bầu không khí hai hòa hiếm thấy.

Sáng sớm trên bàn ăn, ngoại trừ Phác Chí Mẫn, còn có Bạch Phong và Tá Cẩm.

"U ~ thằng con hoang, chào buổi sáng a!" Điền Chính Quốc khoa trương vẩy vẩy tóc mái trên trán, lẳng lơ mà nháy mắt một cái.

Mẫn Doãn Kỳ không nhìn cái miệng tiện kia của Điền Chính Quốc, đem bữa sáng đã chuẩn bị xong bưng lên. Bày xong, đứng ở bên người Phác Chí Mẫn, cung kính khom người, nói: "Cậu, ngài chậm dùng, tôi đi xuống trước."

"Không cần đi, ngồi xuống ăn." Phác Chí Mẫn tùy ý nói.

"Cảm ơn ngài."

Mẫn Doãn Kỳ đúng mực, đi tới cuối cùng bàn dài, đẩy ra ghế tựa ngồi xuống.

Anh vẫn không có ngây thơ như vậy, cho rằng giữ anh lại ăn điểm tâm liền mang ý nghĩa Phác Chí Mẫn đã thay đổi thái độ. Anh cầm lấy dao nĩa, an phận ăn cơm.

Lão đại đã lên tiếng, Điền Chính Quốc dù tiếp tục khinh thường Mẫn Doãn Kỳ cũng không dám hé răng, chỉ là không vui vẻ bĩu môi, nhỏ giọng "Hừ" một tiếng.

Bữa sáng được diễn ra, trong bốn người chỉ có Điền Chính Quốc là không ngừng cằn nhằn bực tức, còn Kim Thái Hanh, mặt đầy ghét bỏ mà lấy ra khăn mùi xoa lau chùi nơi bị Điền Chính Quốc phun đến nước bọt. TV trong phòng ăn chính đang phát tin tức.

"Hai giờ sáng ngày hôm nay, ca sĩ đang "hot" Khiếu Nhâm Phi bất hạnh gặp tai nạn xe cộ, cấp cứu không có hiệu lực, tử vong tại chỗ. Nguyên nhân cụ thể còn đang được điều tra..."

"Khiếu Nhâm Phi?" Điền Chính Quốc nguấy lỗ tai, "Tên này nghe thật quen tai, lão đại, sủng vật Omega kia của ngài không phải cũng gọi là Khiếu Nhâm Phi sao? Chết rồi !?"

Mẫn Doãn Kỳ ưu nhã lấy khăn lau một chút khóe miệng: "Đã là người thứ ba, tính cả sủng vật trước đây trong tay lão đại, bất ngờ tử vong có ba cái." Nói xong, dường như vô ý liếc qua Mẫn Doãn Kỳ đang yên lặng dùng cơm.

Điền Chính Quốc nói tiếp: "Ba tên này làm sao vậy, sinh lão bệnh tử nói chết liền chết! Lại nói lão đại chúng ta cũng không thiếu người, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!"

Mẫn Doãn Kỳ im lặng không lên tiếng, giống như cái gì cũng không nghe thấy. Một lát sau, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phác Chí Mẫn, vẻ mặt hắn cũng không có gì bất thường, phảng phất như người chết cùng hắn hoàn toàn không có quan hệ, khớp xương ngón tay tinh xảo cầm lấy thìa ưu nhã khuấy động tách trà.

"Nói tới đây tôi mới nhớ ra !"Điền Chính Quốc ánh mắt sáng lên,  nhìn Mẫn Doãn Kỳ phía đối diện, thấp giọng nói rằng: "Này! Kim nương pháo, tôi vừa tìm được một tiểu tao hóa thiếu thao vô cùng, ngày nào đó cho anh nếm thử hương vị tươi mới ! Hai ta đến 3P a?"

Kim Thái Hanh ngay cả một liếc mắt đều không cho Điền Chính Quốc, lạnh nhạt mà nói: "Ngu ngốc, cút đi."

"Đệt! Anh là đồ trym nhỏ! Bình thường tôi còn không chia cho kẻ khác, nể tình mới mời anh chung hưởng!"

"Cút ngay, tôi ngại bẩn."

"Anh!"

"Cạch!" Phác Chí Mẫn đặt tách cafe xuống dĩa, đứng dậy, "Đến phòng họp."

Hai người vốn đang cãi vã trong nháy mắt liền im lặng, trật tự theo sau.

Mẫn Doãn Kỳ tự giác lưu lại, yên lặng mà thu dọn đồ thừa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro