Chương 5
“Nội, người ra đây là để kiếm con sao?” cậu hỏi, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó xử.
Lão gia nhân khẽ cười rồi đáp.
“Lúc đầu là ta muốn ra đây ngồi hóng mát, sau đó liền gặp A Chiến, thấy nó cứ đi kiếm cái gì đó, hóa ra là tìm con. Không ngờ, con lại ngồi ở đây, trùng hợp ta lại đi ra đó chứ.”
Cậu gật đầu, rồi cười một cái. Nụ cười ấy như dòng suối mát, làm tâm cam của người già bên cạnh cũng cảm thấy vui vẻ theo.
Bà còn nhớ, ngày đầu tiên khi Tiêu Chiến- đứa cháu trai yêu quý của bà- đưa cậu về, bà không sao rời mắt khỏi đứa nhỏ đứng bên cạnh cháu bà. Thằng bé khoác lên mình vẻ đẹp của sự giản dị, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ và trưởng thành, dẫu rằng lúc đó thằng bé có chút nhát nhưng vô mắt bà lại đáng yêu vô cùng.
Thế là, sau vài ngày chung sống cùng nhau, Vương Nhất Bác đã dần trở thành cháu trai của bà, được bà nội cưng nhất nhà.
Vừa ngoan, đáng yêu, đẹp trai lại giỏi thế kia, làm sao mà bà không ưng cho được. Thiếu điều, bà chỉ muốn người trước mặt mình trở thành cháu dâu họ Tiêu cho rồi. Nhưng mà, có những chuyện vốn dĩ không nên hấp tấp, người cần bà nói chuyện vẫn nên là Tiêu Chiến thì hơn.
“Bà nội, buổi chiều người ăn rất ít, hay là con vào nhà hâm sữa cho người nha?”
“Aiya, không cần đâu. Người già mà, ăn không mạnh như tụi con đâu.” bà nội nắm lấy bàn tay của cậu, vỗ nhẹ vài cái rồi bảo.
“Đi theo A Chiến nhiều năm như vậy, con cảm thấy nó là người như thế nào Tiểu Bác?”
“Con. Cảm thấy Chiến ca là một người rất tốt ạ. Là một người rất mạnh mẽ và kiên nhẫn. Ùm, anh ấy còn là một người khá chu đáo, luôn tận tụy với nghề và cũng biết cách đối nhân xử thế nữa.”
Bà nội lại cười, không sao hạ xuống được. Tiêu Chiến cháu của bà cũng biết cách ghi điểm với thằng bé đấy chứ.
“Con có thấy nó để ý ai không hả?”
“Hình như là không.” vừa nói cậu vừa suy tư.
“Con ở bên cạnh Chiến ca dường như cả ngày, mà cả ngày của anh ấy chỉ toàn là công việc thôi ạ. Anh ấy cũng chẳng có biểu hiện gì lạ hết, con cũng chưa từng nghe ảnh hỏi qua chuyện tình cảm.”
“Con xem đó, nó đã gần ba mươi hai rồi, vậy mà còn chưa chịu tính tới chuyện lập gia đình nữa. Ta thật phiền não mà.” bà nội vừa nói vừa thở dài một cái.
“Nội, người đừng lo. Chiến ca sẽ sớm lập gia đình thôi mà.” cậu nhẹ nhàng nói.
“Phải chi mà có ai đó, như con, chịu lấy nó. Chắc ta cũng mãn nguyện mà đi theo ông nội nó.”
“Nội. Người đừng nói như vậy. Người còn khỏe lắm lại còn đẹp lão nữa, người phải sống thật lâu để còn nhìn thấy cháu của mình nữa chứ.” cậu nói, bàn tay được bà nắm khẽ run lên.
Có một điều hết sức tàn nhẫn với con người, đó chính là khi họ đã lớn rồi thì việc nhìn người thân của mình mất đi là điều thường tình. Vương Nhất Bác đã từng trải qua cảm giác đó và cũng hiểu vết thương đó nó sâu tới cỡ nào, cho nên khi nghe bà nội bảo vậy….cậu đã rất sợ.
Tiêu gia thực sự rất tốt với cậu. Từ bà nội, ba mẹ và ngay cả Tiêu Du cũng vậy, bọn họ đối với cậu như con cháu, anh em trong nhà. Có lẽ, đây chính là trải nghiệm khó quên với cậu.
Mười giờ đêm. Vương Nhất Bác về phòng, nhưng cửa còn chưa đóng thì đã bị Tiêu Chiến chặn lại.
“?????”
“Em đi đâu nãy giờ vậy? Có biết anh đi kiếm em không?”
“Em đi thì làm sao biết anh kiếm?” cậu nhìn người trước mắt, dù rằng rất muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng vì con mắt đã muốn híp lại rồi nên cậu cũng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này.
“Em xin lỗi. Có chuyện gì sáng mai nói nha. Em buồn ngủ rồi.”
Tiêu Chiến không nói gì, một hơi đẩy cậu vào phòng rồi vào theo, sau đó cửa phòng đóng lại.
Vương Nhất Bác ngáo ngơ nhìn mình bị đẩy lên giường, lại không kịp đề phòng mà bị Tiêu Chiến nằm lên.
Thực ra thì, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà cả hai có những hành động như vậy. Bất quá, đây chính là biểu hiện của anh khi sắp vào kỳ mẫn cảm của Alpha.
Alpha tuy không cần phải trải qua kỳ phát tình như Omega, nhưng lại phải cần trải qua kỳ mẫn cảm. Kỳ mẫn cảm này thường sẽ kéo dài từ 3-5 ngày và sẽ được dùng thuốc để ổn định lại pheromone.
Alpha trong kỳ mẫn cảm về sinh lý sẽ gây ra những biểu hiện như sốt nhẹ, nhịp tim đập nhanh, cơ thể nhạy cảm bất thường và pheromone sẽ rất khó kiểm soát nếu bị ảnh hưởng từ Omega. Về tâm lý thì dễ bồn chồn, bứt rứt, dễ nóng nảy và đặc biệt là sự chiếm hữu của A lúc bấy giờ cũng mạnh mẽ và bạo dạng hơn.
Nguy cơ cao nếu Alpha không dùng thuốc hoặc không có bạn đời bên cạnh sẽ rất dễ làm cho A kiệt sức, bất tỉnh, mất lý trí hoặc ảnh hưởng tới tính mạng.
“Hôm nay chỉ mới mười lăm thôi mà.” cậu nhắm mắt, buồn ngủ nói.
“Không biết. Chỉ biết rất khó chịu.” anh chôn vùi mặt mình vào hõm cổ cậu, giọng buồn bực đáp.
“Uống thuốc chưa?”
Tiêu Chiến gật đầu.
“Chiến ca?”
“Em nghĩ là, đã tới lúc anh tìm bạn đời rồi.” nhớ lại lời bà nội nói, cậu bèn nói với anh.
“Không muốn. Có em với thuốc là được.”
“Thuốc chỉ là tạm thời thôi. Với lại, bác sĩ cũng đã cảnh báo anh rồi đó. Còn em?” cậu khẽ cười, cảm thấy thật buồn cười.
“Đâu thể bên anh hoài. Em còn phải lập gia đình nữa. Nhưng mà em lại cảm thấy, làm B cũng hạnh phúc đó chứ. Cứ yên ổn vậy mà sống. Không như A hay O. Vất vả quá.” giọng cậu từ từ nhỏ lại rồi mất hút, thế là người nhỏ đã ngủ từ bao giờ.
Tiêu Chiến rời khỏi người cậu, anh nhìn Vương Nhất Bác một hồi rồi thở dài.
Sau khi chỉnh lại tư thế cùng với đắp chăn cho cậu xong, anh ngồi dựa vào thành giường, cảm xúc muôn phần hỗn loạn.
Vương Nhất Bác nói quá đúng nhưng Tiêu Chiến lại không muốn hiểu. Anh có thể sống như vậy tới suốt đời, vậy thì tại sao cậu lại không thể?
Anh không muốn cậu thuộc về ai cả, Vương Nhất Bác chỉ có thể là của anh.
Dựa vào đâu cậu thuộc về người khác khi chính cậu là người cùng anh vượt qua khoảng thời gian khó khăn lúc anh làm nghề, cũng là cậu cùng anh đi sớm về khuya, cùng anh thăng trầm trong cuộc sống, cũng là Vương Nhất Bác hiểu anh từng chút một, biết anh muốn như thế nào nghĩ cái gì, là người luôn đặt anh trong sự ưu tiên và cũng là người chưa từng bỏ rơi anh, dù cho anh bị rơi xuống vực thẳm hay đứng ở nơi sáng nhất. Người con trai ấy, vẫn luôn dõi theo anh và luôn cố gắng hết sức giúp anh khi anh cần, vậy thì….tại sao? Anh không thể tiếp tục ở bên cậu nữa chứ?
Ngay từ đầu, mối quan hệ này đã có vấn đề. Nhưng ngốc thay, cả cậu và anh đều không ai nhận ra.
Và cũng chẳng có trợ lý nào, lại cho sếp của mình đụng chạm như thế.
Lại càng không có người sếp nào lại có suy nghĩ ích kỷ như vậy, trong khi ngoài kia còn có rất nhiều người tài giỏi hơn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro