CHAP 03: Rain ❤

Hôm đó Ha-ri xin phép đi làm sớm. Cô đã lo lắng kể từ khi nhìn thấy những đám mây đen lơ lửng vào buổi sáng, cô lập tức chạy ra khỏi văn phòng, và đúng lúc đó cô đã nhìn thấy những hạt mưa đầu tiên đập vào cửa sổ.

Hari chạy thật nnhanh lên lầu, vẫy tay với thư ký Cha ở hành lang - anh ta có vẻ hơi do dự nhưng cũng gật đầu chào lại. Cô ấy thậm chí còn không gõ cửa khi bước vào văn phòng giám đốc, thấy mình đang đối mặt với Kang Tae-moo và một vài người nước ngoài đang ngồi trên ghế sofa. Anh nhướng mày khi cô đến, vì cô vẫn còn mặc áo khoác trắng phòng thí nghiệm và đi dép lê.

"Uh," cô nói, cố gắng nghĩ về điều gì đó. Đây không phải là lúc để giới thiệu bản thân hay giải thích lý do tại sao cô ấy lại vội vã đến đây. "Buổi sáng tốt lành?"

Những người nước ngoài nhìn cô, rồi lại nhìn anh. Một khoảnh khắc trôi qua, và rồi Taemoo đã không kiềm chễ mà cười

Taemoo nói: "Đó là nghiêm cứu viên hàng đầu đang nghiên cứu nội địa hóa sản phẩm này ở Châu Âu, anh ta giới thiệu cô với tư cách chuyên môn. Ha-ri thở phào nhẹ nhõm.
"Và cô ấy còn là vợ tôi.." anh ta nói thêm sau khi tạm dừng một lúc,

Những người đàn ông quay về phía cô, chào cô. Họ mời cô ngồi với họ, nhưng cô đã từ chối. Cô ấy mỉm cười lịch sự và cúi đầu, rồi sau đó cô đã cố gắng rời khỏi văn phòng một cách nhanh chóng.

Và sau đó có một người trong số những vị khách đã đề nghị chuyển buổi họp sang ngày mai. Kang Tae-moo đồng ý và đứng dậy - tiễn họ ra cửa. Anh cũng choàng tay qua cô. Ngay khi họ rời đi, Ha-ri đã thốt lên, "Anh nhất thiết phải nói cho họ điểu đó không ?"

"Tại sao không?" Anh hỏi, và kéo cô lại gần. "Nào." Anh nói, đưa cô đến chiếc ghế dài nhỏ trước cửa sổ thay vì chỗ anh đã ngồi trước đó.

"Bởi vì em rõ ràng là bây giờ trông không giống phu nhân của giám đốc," cô ấy trả lời, "em ăn mặc không đẹp, tôi có mùi kim chi, và đầu tóc rối bù, hơn nữa em vẫn đang đi dép lê - em cũn có thể giả vờ là mình đang bị lạc đường rồi rời đi cũng được mà. " Cô tiếp tục, khi anh kéo cô đến bên cạnh mình.

"Vợ của giám đốc này, em đang nói về cái gì vậy?" Anh hỏi, sẵn lòng chọc tức cô, khi anh quàng tay ra sau cổ cô.

"Ý em là - kết hợp nhiều hơn với nhau –có thể trang điểm một chút, giày chỉnh chu, móng tay cắt tỉa cẩn thận, một bộ váy xinh xắn-" Cô ấy ngồi thẳng lưng và mô tả một cách rất chi là sinh động .

"Mặc dù vậy, nhưng vợ của anh lại rất hiếm khi ăn mặc như vậy."

"Đó là bởi vì bạn đã kết hôn với một nghiên cứu sinh," cô trả lời - thất vọng, cô từ từ ngả người ra sau, tựa lưng vào chiếc ghế sofa đó. Cơn mưa phùn lặng lẽ khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ. "Không có trình độ làm móng tay hay trang điểm nào có thể làm hàng giờ trong phòng thí nghiệm thực phẩm, và chân của em sẽ không thể tồn tại nếu em đi giày cao gót".

"Vậy thì đó là dáng vẻ của vợ giám đốc công ty này?" anh cười khúc khích trả lời. Anh cúi người về phía trước để nhìn thẳng vào cô. "Vợ của anh cũng tận tâm với công ty , cô ấy làm việc chăm chỉ để tạo ra những sản phẩm tốt nhất có thể và cô ấy cực kỳ giỏi những gì cô ấy làm. Đó chẳng phải là người vợ tuyệt vời nhất mà bất kỳ giám đốc công ty sao? "

Shin Ha-ri đỏ mặt. Thông thường, sẽ rất khó để cô ấy trả lời, và cô ấy sẽ chỉ nhìn chằm chằm vào anh ấy một chút và nghiêng người về phía trước cho một nụ hôn, nhưng hôm nay cô ấy cảm thấy rất ngứa mồm.

"Đó là một người vợ tuyệt vời mà anh đã gạ gẫm, thưa giám đốc," cô ấy cười khúc khích. "em tự hỏi tại sao một phụ nữ đáng yêu như vậy lại kết hôn với anh?"

"Anh đã từng nói với cô ấy rằng anh giỏi mọi thứ," Tae-moo nói, nhấn mạnh từ cuối cùng. "Ngay cả khi cô ấy đi làm với anh"

Đúng lúc đó, có một tia sét đánh gần đó khiến cả hai giật mình. Mưa ngày càng nặng hạt.
"hazz em hi vọng là con của chúng ta vẫn ổn" Ha-ri nói, sau một hồi ngập ngừng, lo lắng. "mấy đứa nhóc có thể bị cúm."
"Đừng lo, ông nội sẽ khiến họ có thêm trò để trong nhà,"
Taemoo quay lại quan sát cơn mưa, ngả người ra sau. Shin Ha-ri nhân cơ hội xích lại gần hơn, quàng tay qua eo anh, nửa mặt vùi vào ngực anh.
"Khi còn nhỏ, anh đã từng khóc ngay cả khi nhìn thấy mưa qua cửa sổ. Sau đó, ông nội đã đóng tất cả các cửa và rèm cửa, sau đó anh và ông nọi sẽ ngồi lại với nhau và xem những bộ phim truyền hình. "

Shin Ha-ri, thay vì khen ngợi ông của mình hoặc thông cảm - điều có thể khiến anh ấy phải chìm đắm trong nỗi buồn của những việc đó. Cô ấy trả lời, "Chắc hẳn anh đã chán khi xem những bộ phim truyền hình sáo rỗng đó khi còn nhỏ, phải không? Ông nội có thể đã đưa vào phim hoạt hình hoặc một cái gì đó thay thế "
Anh ấy cười. "Sau một thời gian, anh thường giả vờ ngủ gật để ông nội không thảo luận về bộ phim với anh nữa."

Shin Ha-ri bình thường sẽ để cuộc trò chuyện kết thúc, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy thôi thúc phải nói điều gì đó một lần nữa. "Còn những đối tác đang gặp anh lúc nãy thì sao? Sự hợp tác diễn ra như thế nào rồi ? "
Im lặng. Cô quay lại, nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi. "Hmm?" Cô hỏi. Tae-moo nhìn cô - vẻ mặt không để lộ bất cứ điều gì. Anh chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào cô ấy với vẻ kinh ngạc.

Hari không nhận được lời hồi âm của Taemoo, nhưng cố chấp muốn tiếp tục cuộc trò chuyện. "em nghe nói việc mở rộng của Mỹ đang diễn ra tốt đẹp. Anh sẽ đi ra nước ngoài? Không quá sớm, phải không? Ở nhà thật buồn chán khi bạn rời đi, và lũ trẻ nhớ bạn rất nhiều - lần trước khi anh rời đi một tuần, em đã phải gọi Young-seo đến ở với em.."

Ngay lúc đó, anh cắt đứt cô bằng một nụ hôn thật sâu là sâu, khiến cô im lặng. Sau đó anh nắm tay cô, Anh đan những ngón tay của họ, đặt họ vào lòng cô.

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Translate: Ngọc Bích
have a nice dayyy  (•ө•)♡

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro