Chương 4: Hàn Ngạo Thiên đồng ý
Không khí trong xe nhất thời trở nên im ắng. Tài xế Trương cũng lập tức khẩn trương theo, sau đó không nói lời nào yên lặng lái xe. Ông chỉ cần làm tốt nghĩa vụ của mình là được rồi.
Hàn Tuyết Nhu buồn bực ngồi trên xe, một tay chống cằm hai mắt nhìn ra xa. Hàn Ngạo Thiên trầm tĩnh ngồi đó, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhàm chán cầm điện thoại lên, Hàn Tuyết Nhu mở máy ảnh,sau đó xán lại gần người Hàn Ngạo Thiên,cười híp mắt chụp ảnh.
Hí hửng xem,lại thấy trong hình Hàn Ngạo Thiên đã sớm mở mắt, Cô lập tức giật cả mình. Lúng túng quay đầu, 'ha ha' cười trừ một tiếng. Hàn Ngạo Thiên bất đắc dĩ xoa đầu cô, trong mắt là một mảnh dịu dàng.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự to lớn, Hàn Tuyết Nhu hưng phấn nhảy xuống xe, sau đó nhào vào lòng người phụ nữ đứng trước cửa.
Chu Hồng Liên trìu mến xoa xoa đầu cô, Hàn Tuyết Nhu chu môi bất mãn, nói nhỏ:
"Mẹ thật là! Cứ thích xoa đầu con. Nếu như con không cao được nữa thì sao?"
"Ha ha.." Chu Hồng Liên cúi đầu ôn nhu xoa nắn gò má cô, nhỏ nhẹ nói:"Làm sao có thể."
"Thật sự?"
Hàn Tuyết Nhu ôm đầu hoài nghi nói. Cô không tin lắm đâu. Nhìn xem Bạch Tiểu Lăng rất thấp a!
"Hôm nay mẹ có làm món sườn xào chua ngọt con thích, mau rửa tay rồi vào ăn cơm."
"Ân! Yêu mẹ nhất!"
Lập tức dụi đầu vào trong lòng bà cọ cọ làm nũng, tức thì nhận được một tiếng bất đắc dĩ nhưng tràn đầy yêu thương tươi cười. Đằng sau Hàn Ngạo Thiên ánh mắt ám trầm nhìn cô,ám ách nói:
"Được rồi,mẹ. Chuẩn bị ăn cơm thôi. Con đói quá."
"Ừ. Hai đứa chuẩn bị đi. Hôm nay ba con Có công chuyện không thể về, chúng ta ăn trước."
"Ba lại không trở về?" Hàn Tuyết Nhu cô đơn ỉu xìu nhìn bàn ăn, sau đó ủ rũ lên phòng.
"Con biết rồi."
______
Cơm nước xong xuôi, Hàn Tuyết Nhu trở về phòng, chuẩn bị nghỉ ngơi. Đột nhiên điện thoại lại vang lên 'tinh' một tiếng, Có tin nhắn đến? Hàn Tuyết Nhu mở máy, là tin nhắn của Bạch Tiểu Lăng:
"Uy, Tiểu Nhu, ngày mai nhớ phải đến a!"
Vốn còn buồn ngủ Hàn Tuyết Nhu lập tức tỉnh táo. Ôm đầu ngồi trên giường.
Không xong, cô quên không hỏi anh hai!
Nhìn đồng hồ trên tường. Đã hơn 9 giờ a. Nên đi, hay không đi?
Hàn Tuyết Nhu ôm chặt gối, lười biếng không muốn rời giường. Không đi thì lại không hỏi được. Ngộ nhỡ anh hai không đồng ý, cô còn có thời gian để mà năm nỉ nữa ....
Sau 5' suy nghĩ Hàn Tuyết Nhu quyết định rời giường, chạy sang phòng Hàn Ngạo Thiên.
'Cốc cốc'
"Vào đi."
"Nhu Nhi?"
Âm điệu lạnh lẽo của Hàn Ngạo Thiên chợt trở nên nhu hoà. Ánh mắt cũng ôn nhu hẳn lên. Hắn lại gần xoa xoa đầu cô, hỏi:
"Muộn thế này không ngủ đi, còn đến phòng anh làm gì?"
"Cái này.."
Cô tiến lên ôm lấy Hàn Ngạo Thiên, đầu dụi vào lòng hắn cọ cọ. Làm nũng nói:
"Anh hai, ngày mai em muốn đi mua sắm, được không?"
"Ngày mai?" Hàn Ngạo Thiên nhíu mày, sau đó ừ một tiếng. "Ngày mai anh đi với em."
Vậy là được rồi đi.
Ai biết, nghe vậy Hàn Tuyết Nhu nhảy dựng lên, xua xua tay nói:
"Không được!"
"Ân?"
Hắn nheo mắt lại nhìn cô, nguy hiểm vô cùng.
"Em...ngày mai em có hẹn với Tiểu Lăng, anh đi cùng làm gì!"
Không nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn, Hàn Tuyết Nhu chu môi nói. Ánh mắt Hàn Ngạo Thiên ám đi, bình tĩnh hỏi.
"Còn có ai nữa?"
"Còn có Tiểu An a."
"Chỉ có vậy?"
"Vâng."
Nếu chỉ là nữ thì không sao. Nhưng mắt nghĩ đến cảnh tượng bảo bối của hắn bị những người khác thèm khát hắn lại có chút bất bình tĩnh. ( Này, HTN mới 12 tuổi a!")
"Vậy cũng không được."
Hàn Tuyết Nhu trừng mắt nhìn hắn. Uỷ uỷ khuất khuất dậm chân. Môi cắn cắn, trong mắt lấp lánh thủy quang.
"Lại dỗi rồi?"
Đưa tay muốn xoa đầu cô, lại bị cô tránh đi. Ánh mắt hắn loé lên một cái, cũng không nói gì.
Đưa tay kéo cô ôm vào trong lòng ngã xuống giường, hắn vươn tay vuốt ve gò má của cô.
"Em đi làm gì? Muốn gì anh đều đã chuẩn bị cho em. Bên ngoài hỗn loạn, nếu em Có chuyện gì thì làm sao bây giờ?"
Hàn Tuyết Nhu không lên tiếng, cô không muốn nghe mấy lời này chút nào.
"Chẳng lẽ em vì người ngoài mà chống đối anh?"
Ánh mắt Hàn Tuyết Nhu dao động, môi mấp máy.
"Nhưng là..." em vẫn muốn đi a.
Mắt thấy em gái sắp khóc ra, Hàn Ngạo Thiên thở dài một tiếng. Nói:
"Ngủ đi. Anh đồng ý là được."
"Ừm~"
Tầm mắt mơ hồ, dần dần mí mắt nặng trĩu chìm vào giấc ngủ.
Khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, thì ánh mắt vốn ôn nhu của hắn liền biến thành sắc lạnh.
"Hừ. Nếu không phải các người lúc trước là bạn tốt nhất của Nhu Nhi, thì các người đã sớm bị lăng trì."
Không ai được phép khiến Nhu Nhi chống đối hắn.
Nhưng lần này Có lẽ là do hắn quá khắt khe mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro