Chap3: Chạy trốn khỏi thực tại
Khi biết được trong lòng người thương, hình bóng bản thân mình chỉ nhạt nhòa hư không. Liệu có mấy ai đủ mạnh mẽ để mỉm cười? Tôi đoán chắc chả có ai làm được đâu nhỉ? Kể cả tôi, một vị tiểu thư được mọi người cho rằng kiêu kì, kiên cường và vô hình.
Lúc mà Hứa Nhất Chính từ chối tất cả tình cảm tôi dành cho anh ấy, trái tim tôi như vỡ vụn, cảm giác đau đớn đến mức tê dại. Tôi còn chẳng hình dung ra được đâu là ảo tưởng và đâu là thực tại.
Tôi cứ chạy trốn, tìm một nơi nào đó trong góc tối trái tim mà ngủ vùi, mà mơ tưởng. Mơ đến từng viễn cảnh hạnh phúc. Rồi tôi nâng tay, cố gắng chạm vào những làn khói mờ ảo cùng hình ảnh hạnh phúc ấy thì... Bàn tay tôi lạc lõng giữa hư không. Hình ảnh ấy nhòe đi ẩn ẩn hiện hiện mà tan biến.
Cố gắng vực dậy sau bao cơn đau, tôi tự cảm nhận bản thân mình thật mạnh mẽ. Vì tôi có thể chịu đựng những mấy năm trời sống cùng anh, khi anh không thương tôi, khi anh manh trong tim một bống hồng khác. Hằng ngày, tôi vẫn luôn giữ lấy hy vọng, nghĩ rằng tình cảm chân thật của mình sẽ làm thay đổi trái tim anh.
Tôi đứng từ đằng xa, chỉ có thể thấp thoáng sau lưng anh thôi, và tôi đã từng mong anh sẽ quay đầu nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro