C111. Đại kết cục - Nhân sinh hạnh phúc của ác ma đại nhân
...
Mấy ngày sau, ác ma đại nhân phục sinh (*) cuối cùng cũng có thể cưỡi xe điện trở về nhà của mình ở Nhân giới.
(*) Phục sinh: chết đi sống lại nhưng vẫn là thân thể cũ.
Lại nói, Ma thần đại nhân cũng không phải phục sinh. Hắn chỉ là một lần nữa tạo ra thân thể mới cho mình mà thôi, kỳ thật, về bản chất, tinh thần đại chúng (*) của hắn vẫn hoàn toàn không đổi. Đã lâu không đi siêu thị, ác ma đại nhân lần này mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, còn mua cá đồng, chuẩn bị về nhà tự tay nấu bữa cơm tình yêu cho Liêu Thần.
(*) Tinh thần đại chúng: lối suy nghĩ và hành động hoàn toàn hòa nhập với đời thường.
Đương nhiên, sau khi giải quyết xong sự vụ Thiên sứ khủng bố, đám người Tát Lạp Phù đã quay về Thiên giới, bận rộn thu xếp những chuyện còn lại, ổn định tình hình. Mà gia đình ác ma đại nhân cũng từ căn biệt thự xa hoa kia chuyển về tòa chung cư khiêm tốn lúc đầu.
Nơi này thực sự vẫn làm cho người ta có cảm giác thoải mái hơn nhiều. Khi ác ma đại nhân xách túi nilon thực phẩm bước đi trên hành lang quen thuộc, hàng xóm láng giềng vẫn nhận ra hắn, chủ động bắt chuyện hỏi thăm, sau đó lại to nhỏ thì thầm bàn tán, "Cái anh đồng tính kia lại dọn về rồi!"
Ác ma đại nhân hừ lạnh một tiếng, đi vào thang máy. Đã nhiều ngày không gặp Liêu Thần như thế, không biết cậu ta có ở nhà không hay là đã đi Thiên giới rồi?
Mở ra cánh cửa phòng quen thuộc, quả nhiên trong nhà không một bóng người. Căn hộ hoàn toàn mất đi vẻ náo nhiệt lúc trước, bất quá trên bàn trà có để một chiếc điện thoại di động cũ của ác ma đại nhân. Hắn mở ra, liền thấy màn hình hiện lên một tin nhắn của Liêu Thần.
[Tôi tham gia hội nghị ở Thiên giới, tối gặp. Nếu anh về nhà sớm hơn thì giúp tôi mang đồ đạc ra phơi nắng. Đã lâu không có người ở, phỏng chừng nổi mốc cả rồi. Nhân tiện tôi đã giúp anh tìm việc rồi, có bốn công ty mới gọi tới cho anh."
Dưới tách trà trên mặt bàn có một tấm hình của Tát Ma và Thị vệ trưởng gửi tới. Hai người bọn họ đang đi Hawaii hưởng tuần trăng mật, nhìn vào thật vô cùng hạnh phúc. Ác ma đại nhân ngược lại có chút cô đơn mà tựa đầu vào thành ghế sô pha, mở TV lên xem.
Ngay sau đó, ác ma đại nhân phát hiện TV hình như bị ẩm rồi, hình ảnh rất nhòe, xem ra nhất thiết phải đem đồ đạc trong nhà ra ngoài phơi nắng.
...
Mười phút sau, chuông điện thoại của ác ma đại nhân vang lên. Người gọi đến là một nhân viên ăn nói ngạo mạn. Anh ta thông báo cho hắn biết, từ ngày mai hắn bắt đầu tới văn phòng XX cao ốc lãnh đạo YY ở khu công nghiệp hóa chất Trung Thạch để làm nhân viên hậu cần.
Nguyên lai đây là công việc mà Liêu Thần tìm cho hắn! Liêu Thần xem như mang tới cho ác ma đại nhân một công việc lý tưởng trong cơ quan nhà nước rồi. So với làm việc ở những công ty tư nhân thì nơi này tốt hơn nhiều! Mỗi ngày chỉ cần một ly trà, một tờ báo, bật máy tính là có thể nhàn nhã chờ đợi thời gian trôi qua! Đúng là công việc văn phòng yêu thích của ác ma đại nhân.
Ác ma đại nhân từ nay về sau sẽ không bao giờ phải lăn lộn đi nộp sơ yếu lý lịch nữa.
Nhưng là Liêu Thần hiện tại đang làm công việc gì? Sẽ không phải vẫn đang mải mê lao vào sự nghiệp tài chính của bản thân đi?
"Tôi cũng đổi nghề rồi. Tài chính gì gì đó rất hao tâm tổn lực. Bỏ ra nhiều thời gian kiếm tiền như vậy còn không bằng bớt chút thời gian ở bên cạnh anh và Xuyến Xuyến." Thanh âm của Liêu Thần từ phía sau lưng ác ma đại nhân truyền đến, y tựa hồ như vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu những hoài nghi trong lòng Quân Tư Vũ.
Ác ma đại nhân quay lại, đi tới chỗ đối phương, lên tiếng hỏi, "Thần, cậu hiện tại đang làm gì?"
Liêu Thần giương khóe miệng, "Anh hẳn nên gọi tôi là 'Liêu cục trưởng'. Tôi là lãnh đạo của anh."
"Cậu cũng theo thuyết vô thần sao?" Ác ma đại nhân sờ cằm nghiền ngẫm, "Tôi nghe nói lãnh đạo các cơ quan nhà nước ít nhất cũng phải là người theo thuyết vô thần."
"Anh không phải từng làm rất nhiều giấy tờ chứng giận giả hay sao? Tôi đã dùng vài cái. Ít nhiều gì tôi cũng có những mối quan hệ từ việc kinh doanh trước đây, bản thân cũng có chút bản lĩnh, cho nên làm một cục trưởng cũng không khó gì." Liêu Thần đi tới, ngẩng đầu nhìn hắn, "Tiểu Quân, còn trẻ phải phấn đấu cho tốt,tương lai mới có tiền đồ."
"Lãnh đạo, tôi thấy chúng ta vẫn là nên tìm một chỗ hay ho nào đó giao lưu tình cảm một chút, bồi dưỡng quan hệ cấp trên – cấp dưới đi!" Ác mà đại nhân tà ác cười nói.
Vì thế hai người tay trong tay đi vào phòng ngủ của mình. Bất quá, bọn họ vừa mở cửa liền thấy bên trong nước lênh láng khắp sàn, các thiết bị đều bị nước vào, cả phòng cơ hồ đã bị ngâm nước hồi lâu.
"A, làm người thực sự là quá phiền phức!" Liêu Thần ôm mặt cảm khái, "Vũ Uyên, anh cùng tôi tới Thiên giới đi. Vũ Lan hiện tại đang trong thời kỳ tái sinh, tôi cần trợ lý!"
"Đừng mơ! Ở nhân gian cậu làm lãnh đạo thì thôi, nhưng ở Thiên giới và Ma giới, địa vị của chúng ta là ngang hàng." Quân Tư Vũ kéo Liêu Thần đi thẳng ra ban công, nhún người nhảy xuống. Thoáng một cái, hai người đã từ tầng hai mươi đáp xuống mặt đất, vừa vặn nhảy lên chiếc xe điện ba bánh của ác ma đại nhân.
"Đi, chúng ta tìm một chỗ tốt để giao lưu." Ác ma đại nhân ngồi trên xe điện, để Liêu Thần ngồi phía sau lưng mình, thẳng một đường chạy về phía cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn của bọn họ. Tuy rằng thời đại này vô cùng tàn khốc, nhưng là ác ma đại nhân và Thiên thần đều ngọt ngào tay trong tay, cùng nhau trải nghiệm nhânsinh muôn hình vạn trạng.
Còn chúng ta vì sao không thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống của mình chứ?
...
Cuối cùng, ác ma đại nhân liên tục rớt xuống tám cấp bậc trong cơ quan, bị điều động đi cọ rửa WC. Không chỉ thế, ác ma đại nhân còn bi thương đến mức bị Thiên thần đại nhân trong cơn tức giận tạm thời xóa đi ký ức, khiến cho hắn tưởng mình chính là một nhân viên cọ rửa WC bình thường, mỗi ngày đều cẩn cẩn thận thận mà lau chùi cọ rửa. Liêu Thiên thần chụp ảnh lại bộ dáng nghiêm túc cọ bồn cầu của hắn, làm bằng chứng uy hiếp sau khi Ma thần khôi phục trí nhớ.
Nhưng là, nhìn ác ma đại nhân dùng vẻ mặt chuyên chú pha chút u buồn như thế mà cọ sàn, mọi người đi tới WC đều khinh bỉ bàn luận sôi nổi một hồi. Giữa trưa, thấy ác ma đại nhân ngồi ở một góc gặm ổ bánh mỳ đóng gói của mình, Liêu Thiên thần vẫn là có chút đau lòng không nỡ. Vì thế y lặng lẽ gọi hắn vào phòng làm việc của mình, đưa cho hắn hộp cơm đùi gà mới mua. Nhìn bộ dáng ăn như hổ đói vồ mồi của hắn, Liêu Thiên thần lòng thắt từng cơn, nhịn không được nói, "Tiểu Quân, về sau buổi trưa đến chỗ tôi ăn cơm đi."
"Cục trưởng! Ngài đối với tôi thật tốt!" Nhân viên dọn vệ sinh thật thà chất phác Quân Tư Vũ đối với cục trưởng Liêu biết ơn tràn ngập cõi lòng, ánh mắt kia sáng trong đến mức khiến cho Liêu Thiên thần nội tâm khổ sở. Rốt cuộc, y đứng dậy vỗ vỗ bờ vai đối phương, "Anh mấy hôm nay làm việc rất tốt, WC của cục chúng ta đã đạt hạng xuất sắc trong đợt kiểm tra vệ sinh vừa rồi, tôi tăng lương cho anh. Tiểu Quân, tăng lương rồi anh muốn mua cái gì?"
"Tôi muốn tiết kiệm tiền rồi đưa cho vợ tôi... vợ tôi... a... tôi nhớ vợ tôi họ Liêu... Tôi sao lại nghĩ không ra... ... đau đầu quá... ..." Quân Tư Vũ ôm đầu kêu đau, khiến cho Liêu Thiên thần một phen hoảng hốt. Ngày đó y cũng chỉ là nhất thời tức giận nên đã sử dụng thuật thay đổi ký ức lên người Vũ Uyên, sau khi dùng rồi liền hối hận không thôi. Lại nhìn thấy bộ dạng đau đầu không dứt của đối phương, Liêu Thần khỏi phải nói có bao nhiêu áy náy trong lòng. Y đỡ Quân Tư Vũ nằm lên ghế salon, thân thiết nói, "Anh đừng động đậy, tôi giúp anh xoa bóp một chút thì sẽ không sao nữa." Nói xong, y bắt tay đặt ở trên trán Quân Tư Vũ, dùng sức mát xa xua tan cơn đau nhức của dối phương.
"Cục trưởng... ... Ngài đối với tôi thật tốt... ..." Quân Tư Vũ có chút nghẹn ngào.
"Tiểu Quân, một mình anh rời nhà lưu lạc thật không dễ dàng. Nhìn anh, tôi như đang nhìn thấy chính mình vậy." Liêu Thần giúp hắn gạt những lọn tóc lòa xòa trên mặt, "Đêm nay đừng ngủ ở phòng thường trực nữa, theo tôi về nhà đi."
"Nhưng... ..."
"Không nhưng gì cả. Thân thể anh không thoải mái, ở chỗ này vạn nhất gặp sự cố gì thì phải làm sao?" Liêu Thần bắt đầu rào đón, toàn tâm toàn ý mời ác ma đại nhân về nhà mình.
"Cục trưởng, vậy làm chuyện gì đó ở đây đi!" Quân Tư Vũ bất chợt lộ ra nụ cười gian ác, một phen kéo Liêu Thần tới, đè y xuống ghế salon.
"Vũ Uyên!!! Anh lại lừa tôi!!!" Liêu Thần lúc này mới kịp phản ứng.
"Xem như chúng ta hòa đi." Vừa dứt lời, Vũ Uyên liền vén áo sơ mi của đối phương lên, thập phần cường thế, hoàn toàn không cho y có một tia cơ hội phản kháng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro