Chương 2: Gương Mặt Thật Của Ác Ma

Yumiko không nhớ rõ cảm giác đầu tiên khi ký vào bản hợp đồng ấy là gì. Chỉ nhớ lúc rời khỏi kho cũ, tay cô lạnh buốt, tim đập loạn như trống trận.

Từ hôm đó, Kenji bắt đầu thực hiện “trò chơi” của mình.

Cậu gọi cô bằng “Yumiko-chan” trước mặt học sinh khác.
Bắt cô đi mua cà phê mỗi sáng – “nhớ phải đúng loại tôi thích, nếu không tôi đổi trò khác đấy.”
Giam cô lại trong lớp sau giờ tan học chỉ để nghe bản nhạc cậu thích, ép cô phải “nhảy” theo nhịp điệu đó – dưới ánh mắt cười nhạo của cậu.

Mỗi lần cô phản kháng, Kenji chỉ cần nhấc điện thoại – “Muốn tôi gửi video của cậu bé hôm đó cho ban giám hiệu không?”
Yumiko cắn răng chịu đựng.
Nhưng có điều cô không hiểu…

Tại sao ánh mắt của Kenji, mỗi khi nhìn cô, lại thoáng buồn đến thế?

Một buổi chiều, sau khi lớp tan, Kenji lặng lẽ đưa cô tới sân thượng.

“Cô biết không, Yumiko-chan...” – Giọng cậu trầm hơn bình thường. – “Đây là nơi mẹ tôi từng nhảy xuống.”
Yumiko sững người.
“Bà ấy là giáo viên dạy tiếng Nhật ở trường này. Bị một học sinh bịa chuyện vu oan, rồi bị đuổi việc. Không ai tin bà ấy... và bà ấy chọn cách kết thúc.”

Kenji ngước mắt nhìn Yumiko.
“Giờ thì cô hiểu vì sao tôi ghét giáo viên chưa?”

Yumiko nắm chặt tay, tim cô nhói lên từng nhịp. Cô bỗng nhận ra:
Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, độc đoán của Kenji là một cậu bé… từng mất đi cả niềm tin và tình thương.

“Kenji…” – Cô thì thầm.

Cậu cười nhạt, đôi mắt tối lại.
“Nhưng cô không phải mẹ tôi. Cô vẫn còn nợ tôi nhiều lắm đấy, Yumiko-chan.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro