Chương 23: Máu, Khói, Và Trực Giác Của Một Kẻ Săn Mồi

Không gian tầng hai vẫn ồn ào, nhưng Kenji bỗng cau mày.

Tim cậu đập nhanh. Không phải vì rượu.

> "Cảm giác này... Yumiko..."

Hana ngồi sát hơn, tay siết lấy cổ áo Kenji:

> “Anh đang nghĩ đến ai vậy, Kenji...?”

Kenji đứng bật dậy, hất tay Hana. Ly rượu rơi xuống, vỡ toang dưới sàn, vang lên như tiếng cảnh báo chát chúa.

> “Cô ấy ở đâu?” – Cậu gầm lên trong vô thức.

Không ai trả lời. Nhưng một bóng đen vụt qua ban công — Kenji lập tức phóng khỏi hội trường.

---

Phía sau khu nhà kính, Yumiko vẫn chạy, chân trần dẫm lên đá, đôi mắt mờ nước vì đau và sợ.

Hơi thở cô dồn dập, nhưng phía sau đã vang lên tiếng bước chân đều đặn, lạnh lẽo.
Một gã đàn ông cao lớn bước ra khỏi bóng tối, tay cầm ống kim tiêm chứa chất gì đó trong suốt...

> “Xin lỗi nhé, tiểu thư. Cô biết quá nhiều.”

Gã lao tới. Yumiko hét lên, nhưng giọng khản đặc.

Đúng lúc ấy — “Đoàng!!”

Một tiếng súng xé toạc không khí. Gã đàn ông khựng lại, trúng đạn vào vai.

Kenji xuất hiện từ bóng tối, ánh mắt đỏ rực như quỷ dữ vừa trồi lên từ địa ngục.

> “Ai cho phép mày chạm vào người phụ nữ của tao?”


---

Kenji nổ súng lần nữa, lần này không trượt. Gã đàn ông ngã vật xuống, bất tỉnh.
Cậu chạy lại, đỡ lấy Yumiko đang ngồi run rẩy dưới đất, váy rách, máu loang đầu gối.

> “Em... tại sao em ngu ngốc vậy hả...?”

Yumiko thở dốc, ánh mắt mờ đi, nhưng vẫn gắng nói:

> “Em không thể chết... nếu em chết... thì chẳng ai giữ được bí mật của gia đình anh đâu…”


---

Kenji sững lại. Ánh mắt thay đổi.

Không còn là thú săn mồi. Mà là một con thú bị thương vì sợ mất đi thứ mình không dám thừa nhận là quan trọng.

Cậu ôm chặt Yumiko vào lòng, thì thầm bằng giọng khàn đặc:

> “Từ nay trở đi, em sẽ không rời khỏi mắt tôi nửa bước.”

> “Nếu thế giới này muốn giết em... tôi sẽ khiến nó quỳ xuống.”

---

Từ xa, trên ban công cao nhất, Reina đứng im lặng. Bà không giận. Chỉ nheo mắt lạnh lùng:

> “Xem ra... đã đến lúc ta phải dùng con át chủ bài cuối cùng rồ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro