Chương 30: Khi Cơn Sốt Thiêu Cháy Lý Trí

Trăng trên cao vắt vẻo như một lưỡi dao mỏng, ánh sáng lạnh lùng rọi xuống khu biệt thự nguy nga nhưng u uất.

Trong căn phòng nhỏ dành cho người hầu, Yumiko nằm co ro trên tấm nệm cũ sờn.
Cơ thể cô run lên từng hồi, làn da đỏ ửng, trán rịn mồ hôi, từng hơi thở khò khè như nghẹn lại trong lồng ngực.

> “Lạnh quá…”

> “Nhưng cũng… nóng quá…”

Cô ráng siết chặt chăn mỏng, cố gắng ngăn bản thân không nấc lên. Bóng tối bao trùm, không ai biết, không ai nghe.
Mọi sức lực như đang bị thiêu rụi bởi ngọn lửa vô hình – dư chấn của nhiều giờ trong phòng lạnh và vết bỏng chưa lành.

---

Cạch!

Cửa bật mở, Misa vội lao vào với ánh mắt hốt hoảng.

> “Yumiko-senpai!! Chị sao vậy!?”

Cô bé chạy tới bên giường, hoảng hốt khi thấy má Yumiko nóng rực và cơ thể cô liên tục co giật nhẹ vì sốt.

> “Chị ấy đang cháy lên…! Không được… Mình phải tìm người giúp!!”


---

Cùng lúc đó – ngoài ban công tầng hai

Kenji đứng im lặng, ly rượu sóng sánh phản chiếu ánh trăng.
Một đêm tưởng yên tĩnh, vậy mà lòng cậu chẳng thể bình ổn. Cảm giác nghèn nghẹn trong tim từ lúc nhìn thấy Yumiko ở tầng hầm vẫn chưa vơi đi.

> “Cô ta có thể chịu đựng mọi thứ… Nhưng đến khi nào?”

Đúng lúc đó — bóng Misa hốt hoảng chạy qua sân, đôi chân nhỏ đạp lên sỏi tạo nên tiếng lạo xạo gấp gáp.

> “Kenji-sama!! Làm ơn!! Yumiko-senpai… chị ấy đang sốt rất nặng!!”


---

Không một lời, Kenji vứt ly rượu, xoay người phóng thẳng xuống tầng.

Cửa phòng người hầu bật tung.
Ánh mắt cậu như dao bén, lướt qua thân hình nhỏ bé đang co quắp. Má cô đỏ bừng, trán ướt đẫm mồ hôi, môi khô nứt nẻ.

> “Yumiko…” – Cậu khẽ gọi.

> “Cậu… làm gì ở đây…” – Yumiko mở mắt yếu ớt, khóe môi mấp máy.

Kenji bỗng thấy cổ họng nghẹn lại. Lần đầu tiên trong đời, cậu sợ mất một người đến thế.

> “Im đi. Cô đang nóng tới mức này còn muốn nói?” – Giọng Kenji gắt lên, nhưng tay cậu đã nhẹ nhàng luồn dưới lưng cô, bế bổng lên như nâng vật quý giá.


---

Phòng Kenji

Yumiko được đặt nằm trên chiếc giường rộng phủ ga trắng sạch sẽ.
Misa pha nước, Kenji đích thân lau người hạ sốt cho cô – động tác tuy thô ráp nhưng cố giữ dịu dàng. Trái tim cậu đập dồn.

Từng lần khăn lạnh chạm vào cổ, Yumiko khẽ rùng mình, hơi thở gấp gáp.

> “Kenji… đừng… Tôi không… làm phiền đâu…”

> “Câm miệng.” – Cậu đáp, giọng run nhẹ.
“Nếu cô còn yếu đến thế này… thì tôi… sao yên tâm được?”


---

Khi đêm xuống sâu, Kenji ngồi bên cạnh giường, lặng lẽ quan sát từng hơi thở của Yumiko.
Cậu cầm bàn tay mềm yếu kia, ngón tay cái lướt qua mu bàn tay trắng muốt với vết bỏng đã thâm lại.

> “Cô đúng là ngu ngốc… Sao lại có người quật cường đến mức này…”

Một luồng xao động âm ỉ lan khắp lòng ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro