Chương 8: Khi Người Muốn Ở Lại Lại Chọn Ra Đi

Buổi sáng tại văn phòng giáo viên, không khí yên ắng lạ thường. Yumiko đặt đơn xin chuyển trường lên bàn hiệu trưởng, đôi tay vẫn còn run nhẹ.

“Cô chắc chắn với quyết định này chứ?” – Thầy hiệu trưởng hỏi.
Cô khẽ gật đầu, giọng nhỏ đến mức như tiếng gió:

> “Em nghĩ... đây là cách tốt nhất. Cho tất cả mọi người.”


---

Tin cô giáo Yumiko sẽ nghỉ dạy sau học kỳ này lan nhanh trong trường. Có người xì xào, có người tiếc nuối. Chỉ một người – không nói gì cả, nhưng mắt đỏ hoe suốt buổi học: Hana.

Còn Kenji… thì hoàn toàn không tin.

“Cô ấy sẽ không đi đâu,” cậu cười nhạt khi nghe tin từ đám bạn. “Chỉ dọa thôi.”

Nhưng ngày hôm đó, khi đi ngang phòng giáo viên, Kenji thấy một chiếc hộp giấy nhỏ nằm trên bàn của cô.

Bên trong là một ít đồ dùng cá nhân. Và một chồng giáo án đã được đóng gọn gàng.

Cậu đứng chết lặng.

Lần đầu tiên, Kenji không biết nên làm gì.

Cậu không giận dữ. Không đe dọa. Không lên kế hoạch trêu chọc.
Chỉ đứng đó – như thể linh hồn mình bị rút cạn.

---

Buổi chiều, khi lớp học tan, Kenji đi lang thang trong sân trường. Cậu thấy Yumiko đang đứng nói chuyện với thầy hiệu trưởng, trao lại thẻ giáo viên. Nụ cười của cô dịu dàng, nhưng… ánh mắt cô trống rỗng.

Khi cô quay lưng đi về phía cổng trường…

Kenji muốn gọi.
Muốn giữ cô lại.
Muốn nói “Ở lại đi…”

Nhưng…
Miệng cậu không mở nổi.
Chỉ có trái tim như bị xé toạc từ bên trong.

---

Tối đó, Kenji nằm dài trên giường, nhìn lên trần nhà.

> “Cô ấy đi thật rồi…”

Cậu bật cười – tiếng cười khàn khàn, lạc lõng.

Người mà cậu nghĩ sẽ luôn ở đó.
Người cam chịu mọi trò đùa độc ác của cậu.
Người từng nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng duy nhất giữa thế giới giả tạo này.

Đã không còn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro