Volume 4: Chapter 3
Chương 3
Thứ 4 ngày 17 tháng 4.
Trước hoàng hôn ngày mà chuyến dã ngoại của học sinh năm ba trường sơ trung Umesato sẽ qua được một nửa, Haruyuki mơ thấy Kuroyukihime người mà cậu đã chưa được gặp trong một thời gian dài.
Tuy nhiên, đó không phải là kiểu giấc mơ mà cậu đã nhìn thấy vô số lần trước đây mà cậu hối hận rằng không thể ghi lại được. Đúng hơn, nó có thể nói là một giấc mơ hoàn toàn đối lập.
Trong giấc mơ ấy, Kuroyukihie không ở trong hình dạng thực sự của mình, mà ở hình dạng avatar ở trường của cô với đôi cánh bướm đen ở sau lưng. Viền váy có ren của chiếc váy màu đen tương tự của cô phấp phới, và cô chạy nhẹ nhàng giữa những gốc cây trong một khu rừng rậm.
Haruyuki cũng ở trong hình dang avatar heo hồng, và di chuyển đôi chân ngắn ngủn tuyệt vọng đuổi theo con bướm đen. Công chúa tinh linh dần dần xa hơn và xa hơn khỏi cậu trong khi nhẹ nhàng bay là là, thậm chí còn vươn tay phải ra như thể ra dấu cho cậu.
-Senpai!
Giọng hét của Haruyuki lẫn với một âm vang kỳ lạ khắp khu rừng.
-Làm ơn chờ đã, senpai!
Nhưng đôi chân của Kuroyukihime không dừng lại. Đôi khi cô ngoái nhìn lại và nở một nụ cười bí ẩn trên đôi môi đỏ mọng, nhưng bóng hình của cô ấy sẽ nhanh chóng bị che khuất bởi những gốc cây lớn đầy rêu. Cuối cùng, Haruyuki chỉ có thể thấy những hoa văn màu hồng ngọc điểm tô trên đôi cánh đen tuyền của cô ấy. Ánh sáng ấy lấp lánh như thể ngọn lửa tan vào ánh sáng mờ dần.
-Làm ơn đừng bỏ em đi. Làm ơn… Làm ơn đừng bỏ mặc em.
Mặc dù cậu thốt lên điều đó, nhưng không có lời đáp trả.
-Bởi vì đôi cánh của em đã bị mất. Thế nên chị mới bỏ mặc em sao? Chị không cần em nữa sao?
Không có câu trả lời.
Bỗng nhiên, một điểm trên lưng cậu đau nhói như bị đâm. Nó nhanh chóng có được hình thể và vặn vẹo mãnh liệt.
*Dururi* Cậu cảm thấy một thứ gì đó đâm xuyên qua avatar của cậu từ bên trong. Đó không phải là đôi cánh. Một thứ gì đó như một cái đuôi đen đúa, dài và thon mọc ra từ lưng cậu. Nó đâm lên không trung, giương cao hình dáng như rắn lên từ lưng cậu – và rồi vươn thẳng ra phía trước như một cây thương.
Một âm thanh ẩm ướt và nặng nề vang lên trong khu rừng.
Haruyuki tiếp tục bước đi loạng choạng đuổi theo cái đuôi của mình.
Sau khi cậu đi vòng qua một đám cây, khung cảnh đó trải ra trước mắt cậu. Trên bề mặt cứng và nhấp nhô của một gốc cây đặc biệt lớn, con bướm phượng đen tuyền bị gim tại chỗ bởi một cái đinh mỏng. Cái đuôi như sợi dây vươn ra từ lưng Haruyuki đã đâm xuyên qua một bên cánh của Kuroyukihime, và giữ cô ấy tại chỗ như thể bị đóng đinh vậy.
Được dẫn đường bởi suy nghĩ bị cản trở lạ lùng đó, Haruyuki đứng trước mặt con bướm và nhìn lên. Trên khuôn mặt trắng đẹp đẽ và nhanh tàn ấy, không có một cảm xúc gì cả. Cô ấy chỉ đơn giản là nhíu mày một chút, rồi bất động nhìn lại Haruyuki.
-Bởi vì chị có đôi cánh đó.
Từ chính mồm cậu, Haruyuki nghe thấy một giọng nói đen tối và méo mó phát ra.
-Bởi vì đôi cánh đó, chị bay như ý thích.
Cậu vô thức nâng tay phải lên. Cánh tay đó, trước khi cậu kịp nhận ra, không còn là chiếc guốc hoạt hình của avatar heo nữa, và đã biến thành móng vuốt đen bạc. Những ngón tay sắc nhọn và tỏa ra ánh sáng tà ác của cậu nắm lấy viền của một chiếc cánh bất lựa và phấp phới của cô ấy.
Chỉ với một cú nắm nhẹ, cậu xé đi từ gốc chiếc cánh phía dưới bên phải trong bốn chiếc cánh. Nó ngay lập tức biến thành tro đen và chảy đi khỏi tay của Haruyuki.
Một chiếc cánh nữa.
Và lại một chiếc cánh nữa.
Không được nhận thấy, Kuroyukihime cúi đầu thấp xuống, và uể oải rũ cả tứ chi. Trong khi vươn tay đến chiếc cánh cuối cùng, Haruyuki nói.
-Với điều này, chị không để đi đâu được nữa. Chị sẽ nằm mãi ở dưới mặt đất đen tối này. Cùng với em. Cũng như em.
Ngay sau khi cậu xé xong chiếc cánh cuối cùng, cơ thể thon thả của Kuroyukihime ngã vào vòng tay của Haruyuki.
Haruyuki ôm chặt cô ấy với những móng vuốt đen bạc của mình.
Nhưng một giây sau, kể cả cơ thể của cô ấy trong vòng tay của cậu cũng biến thành những hạt bụi đen tuyền và tan biến đi. Chúng chảy xuống trong khi phát ra tiếng rạo rạo, và trở thành một đống tro nhỏ ở dưới chân cậu-…
“……aaAH!”
Haruyuki nhảy dựng lên ở trên giường với giọng hét khàn.
Trong ngực cậu, trái tim cậu đang rung lên như một cái còi báo động. Cả cơ thể cậu đầm đìa mồ hôi lạnh, và tuy vậy miệng cậu lại khô cạn.
Cậu nháy đôi mắt mờ nhiều lần, và tuyệt vọng nhìn xuống đôi tay mình dưới ánh sáng xám chiếu xuyên qua tấm màn. Tất nhiên, không có những móng vuốt độc ác ở đó, chỉ là mười ngón tay phúng phính. Cậu nắm chặt chúng, và ôm trán mình.
Không như buổi tối nửa năm trước khi lần đầu cậu nhận được Brain Burst, ký ức của cơn ác mộng này sống động đến từng chi tiết. Vẫn sợ hãi từ trước đó, Haruyuki đã đi ngủ mà không đeo Neuro Linker. Nói cách khác, giấc mơ vừa rồi không phải do sự can thiệp của chương trình đó. Nó hoàn toàn được tạo ra từ ký ức và cảm xúc của Haruyuki.
Trong khi chầm chậm lắc đầu, Haruyuki lẩm bẩm với giọng khàn.
“Senpai… Em, không muốn làm những điều như vậy với chị… em, em chỉ…”
Em chỉ muốn ở bên chị mãi mãi.
Haruyuki bất ngờ túm lấy Neuro Linker của cậu từ tủ đầu giường và gắn vào cổ. Hiện tại là 6h15 sáng, sớm hơn nhiều so với thời điểm cậu hay thức dậy, nhưng không còn chút nào sự buồn ngủ ở lại trong cậu. Dùng toàn bộ sức lực trong cơ thể cậu, cậu đọc lên lệnh Full Dive.
“Direct Link.”
Khung cảnh của căn phòng sáng mờ của cậu biến mất, và bóng tối trước mặt cậu bao phủ khắp nơi. Haruyuki bị kéo xuống bởi trọng lực ảo, và nhanh chóng hạ cánh xuống một bề mặt xám và lạnh. Nhiều cửa sổ bán trong suốt với thẻ như ‘Tỉ lệ tham dự dịch vụ công cộng’ và ‘Hiệp hội quản lý căn hộ’ hiện lên xung quanh cậu với hiệu ứng âm thanh đơn sắc. Không gian này rõ ràng thuần túy được dành cho chức năng là bảng điều khiển chính của mạng gia đình Arita.
Sau khi nhìn bàn tay tròn trịa của avatar heo hồng của mình một lúc, Haruyuki thì thầm một lệnh thoại.
“Lệnh thoại, Cuộc gọi mạng, Số 01.”
Trước mắt cậu, một hộp thoại ảo hiện ra ghi [Gửi cuộc điện thoại toàn giác quan tới địa chỉ đã lưu 01. Xác nhận?]. Cậu rũ đi khoảnh khắc do dự và ấn vào nút Đồng ý.
Có một số chế độ liên lạc hai chiều bằng Neuro Linker.
Chế độ được sử dụng nhiều nhất là cuộc gọi thoại là phương thức liên lạc chỉ có âm thanh như điện thoại hồi trước. Phương pháp phổ biến tiếp theo là gọi video, khi bạn tháo phần máy quay ở đầu của Neuro Linker ra và nói chuyện trong khi chiếu ảnh mặt của bạn.
So với hai phương thức đó, cuộc gọi toàn giác quan, khi mà cả hai bên giao tiếp sử dụng avatar của họ trong không gian ảo, không được sử dụng trong nhiều trường hợp lắm. Lý do đơn giản là, người được gọi có thể không Full Dive được ngay tại lúc đó tại vị trí của họ. Ít nhất cũng cần phải yêu cầu một cuộc hẹn qua hộp thư hoặc gọi thoại từ trước, nên những công việc bình thường có thể được hoàn thành trước khi liên lạc.
Do đó, Haruyuki đã yêu cầu một cuộc gọi Full Dive đến người khác ngay lúc sáng sớm thế này, mà hơn nữa còn chưa hẹn trước, có thể nói là một hành động thiếu suy nghĩ. Kể cả như vậy, Haruyuki muốn gặp người đó ngay lập tức bằng bất cứ giá nào. Không chỉ thông qua gọi thoại hay một video 2D, cậu muốn chạm cô ấy bằng cả năm giác quan. Nếu cậu không làm như vậy, cảm giác như một phần của cậu sẽ biến đổi thành một thứ gì đó khác.
Phông chữ Mingcho của dòng [Đang gửi] nháy lên tám, chín lần, và trước khi nó chuyển sang tin nhắn thoại, nó đổi thành [Đã nhận].
Tất cả các cửa sổ xung quanh đột ngột biến mất. Một đốm sáng trắng xuất hiện trong không gian xám lạnh. Nó nhanh chóng tăng lên, biến đổi, và tạo nên một avatar.
Đầu của đôi giày cao gót của cô ấy chạm nền nhà với một tiếng ka-thunk. Sau khi nháy mắt hai, ba lần, công chúa tinh linh với đôi cánh bướm phượng màu đen trên lưng nhận thấy avatar heo hồng đang ở cách cô một chút và mỉm cười nhẹ nhàng.
“Nè, chào buổi sáng, Haruyuki-kun.”
Kể cả sau khi được chào như thế bằng một giọng trong như lụa, Haruyuki đã không thể nói gì mất một lúc. Cậu sợ hãi bởi cảm giác rằng bóng hình thon thả trước mặt cậu sẽ tan thành cát bụi, vậy nên cậu cứ chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng tất nhiên, cho dù bao nhiêu giây có trôi qua, avatar của cô ấy vẫn không biến mất. Bỗng nhiên lấy lại suy nghĩ, Haruyuki bắt đầu nói vội vàng.
“Ư-ưm, chào… chào buổi sáng, Kuroyukihime-senpai. Ơ… xin lỗi, vì đã đột nhiên yêu cầu gọi Full Dive vào giờ này…”
“Không sao, chị chỉ vừa mới mở mắt và chị đang nghĩ xem có nên ngủ tiếp không.”
Một lần nữa mỉm cười, Kuroyukihime liền quay sang khung cảnh xung quanh.
“…Dù sao thì, nơi này khá là đơn giản. Một tập dữ liệu nhẹ đến mức tối đa, chà, thật là giống em…”
“À, k-không, không phải đâu.”
Trong thiết lập ban đầu, cuộc gọi mạng sẽ triệu tập người được gọi đến không gian ảo nơi người gọi đang ở. Bởi vì Haruyuki đã gọi và không di chuyển khỏi khu vực chính của mạng gia đình nhà cậu, nên Kuroyukihime đã được mời đến thế giới này mà không có một cái ghế nào.
“X-xin lỗi, em sẽ thay đổi địa điểm ngay lập tức.”
Cậu nhanh chóng mở cửa sổ danh sách và cố gắng gọi ra những tập vật thể mà cậu đã tạo ra và lưu trữ lại, nhưng tất cả chúng đều là những nơi mà không có cảm xúc, như những chiến trường hoang phế hay là trên bong tàu chiến.
Trong khi Haruyuki đang toát mồ hôi mà tiếp tục lướt qua danh sách, Kuroyukihime nhìn cậu cùng nự cười gượng, nhưng rồi thì cô vỗ tay và nói.
“Nếu vậy, mặc dù sẽ hơi chậm một chút, có thể để chị tải lên thứ của mình không? Chị sẽ thử bộ mà chị mua hôm qua.”
“À, vâng, mời chị, mời chị.”
Sau khi Haruyuki gật đầu như thể đang nhảy lên nhảy xuống, Kuroyukihime di chuyển tay phải và một lần nữa mỉm cười. Cô thao tác danh mục của mình với những cử động tay tốc độ cao như thể đang chơi piano.
Trước mặt Haruyuki, một thanh quá trình xuất hiện với tiếng ‘pon’. Một tập vật thể đang được gửi thông qua mạng toàn cầu từ Neuro Linker của Kuroyukihime ở Okinawa.
Mặc dù cô ấy nói là sẽ hơi chậm, nhưng chỉ mất có năm giây để nhận, và hai giây để giải nén và cài đặt. Cùng lúc với khi thanh quá trình biến mất, ánh sáng rực rỡ, không, ánh sáng mặt trời chiếu xuống từ trên đầu và khiến cho không gian lạnh lẽo xung quanh biến mất.
Thứ xuất hiện là một khung cảnh nhiệt đới với nhiều màu sắc đánh thức đôi mắt của cậu. Họ đang ở một nơi có vẻ như là một ngôi đền Shinto, và những bức tượng sư tử Okinawa bao phủ bởi rêu được đặt ở cả hai bên lối vào ngôi đền. Họ được bao quanh bởi nhiều cây cả bên trái lẫn bên phải, và ở cuối lối vào đền, dưới những bậc thang đi xuống và ở nền có thể nhìn thấy được biển xanh.
Khi cậu quay lại, có một ngôi đền màu đỏ thẫm. Đứng cạnh cậu, Kuroyukihime mở ô ra cùng tiếp lộc cộc, và giơ nó lên trên đầu cô và Haruyuki. Rồi, như thể coi đó là công tắc, vô số tiếng ve kêu nổi lên từ xung quanh, và Haruyuki hít sâu không khi đầy mùi nắng vào trong lồng ngực.
“Hãy ngồi xuống đó và nói chuyện nhé.”
Kuroyukihime chỉ xuống một vài bậc thang ở trước cổng đền. Sau khi gật đầu ‘có’ và chạy trên nền đá, Haruyuki ngồi xuống bên cạnh Kuroyukihime. Trong một lúc, cậu hài lòng bởi cảnh vật xa lạ mà cũng hoài niệm trải dài trước mặt cậu.
Đây tất nhiên là một không gian ảo được xây dựng bằng các dữ liệu kỹ thuật số, nhưng nó không đơn giản chỉ được sắp xếp bởi những đa giác có sẵn. Mọi vật thể như là hình ảnh răng cưa của những cây cọ được tạo ra dựa trên một địa điểm thực tế đã được chụp lại thông qua một chiếc máy quay cá nhân độ nét cao cùng rất nhiều thời gian và công sức. Một tập vật thể tạo ra một không gian cảnh đẹp với độ chi tiết cao như vậy hiện đang là một thứ quà du lịch tiêu chuẩn.
Chưa bao giờ được rời Honshu[1] để đến Okinawa, Haruyuki cũng quên mất đây là cuộc gọi của chính cậu, và tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật như thể bị mê hoặc. Kuroyukihime kiên nhẫn để cậu làm như vậy và cũng bắt chước cậu, nhưng cuối cùng cô cũng ho lên một tiếng.
“Ưm, chị không phản đối việc chỉ nhìn ngắm cảnh đẹp với em thế này, nhưng…”
Một khi cô ấy nói thể, Haruyuki, sau khi mơ màng nhìn lên khuôn mặt đáng yêu của công chúa tinh linh bên cạnh cậu, cuối cùng cũng nhớ ra rằng tình huống này bắt nguồn từ cuộc gọi mạng sáng sớm ngớ ngẩn của cậu.
“Ha oa… em, em xin lỗi!”
“Không, không cần phải xin lỗi. Chị chỉ nghĩ là em có thể có việc quan trọng cần nói với chị.”
Cậu nhìn chằm chằm vào Kuroyukihime đang kiên nhẫn mỉm cười, và-
Haruyuki nhận ra một sự thật tồi tệ khác. Đó là, cậu không hề có lý do thực sự nào có thể gọi là việc quan trọng.
Phải rồi, mình chỉ đơn giản là có một giấc mơ lúc bình minh, một giấc mơ rất đáng sợ…
Đột nhiên nhớ lại cảm giác xé đi đôi cánh của Kuroyukihime từ lưng cô trên tay mình trong giấc mơ, khuôn mặt Haruyuki trở nên méo mó. Cậu nắm chặt tay lại, và cúi mặt xuống.
Những từ tiếp theo phát ra từ miệng cậu vang lên lặng lẽ như thể Neuro Linker không láy nó ra từ vùng ngôn ngữ trong não cậu mà từ dưới đáy linh hồn cậu vậy.
“Ưm… ưm, em, đã rất cô đơn.”
Trong khi không thực sự nhận thức được những điều mình đang nói, Haruyuki tiếp tục để cơ thể tương tự bản thân mình thì thầm.
“Rằng em không thể gặp senpai… rằng chị đã đi đến một nơi rất xa, điều đó rất khó khăn, nên là…”
Cảm giác như khu rừng ảo đang yên tĩnh. Cho dù hiệu ứng âm thanh của những con ve đã thực sự ngừng lại, hay não cậu đang chặn lại những thông tin âm thanh của môi trường, Haruyuki không hề biết.
Ở cuối sự im lặng kéo theo sau đó, một câu trả lời ngắn được đưa ra cùng một tiếng thở dài.
“Chị cũng vậy.”
Đôi vai của avatar heo run nhẹ, và phía trước khuôn mặt cẩn thận ngẩng lên của cậu, ở đó có một khuôn mặt trắng trẻo sầu não.
“Chị cũng cô đơn lắm, Haruyuki-kun.”
Không hề cố gắng kìm nén vẻ mặt mỉm cười đầy nước mắt, Kuroyukihime nâng đôi tay lên và cấu mạnh và đôi má của Haruyuki.
“Đây là lần đầu tiên mà chỉ một tuần lại cảm thấy thật dài đối với chị… Cho dù chị đã từng ở liên tục trong Thế giới gia tốc nhiều lần… Chị muốn trở lại Tokyo thật nhanh để gặp em.”
Bằng cách nào đó, chỉ khi vừa nhắc đến điều đó, Kuroyukihime cắn môi, và đột nhiên đưa tay ôm đầu của Haruyuki vào ngực mình.
Không như mạng nội bộ của trường sơ trung Umesato, nơi mà cảm giác động chạm giữa các avatar là không thể do đã bị giảm đến giới hạn, sự ấm áp, mềm mại và mùi hương của cô ấy tràn qua hệ thống thần kinh của Haruyuki. Cho dù đó là một tình huống mà thông thường cậu sẽ hoảng loạn và căng cứng lại, nhưng chỉ bây giờ Haruyuki bị ảnh hưởng bởi sự mong mỏi mạnh mẽ, và trong cơn mê cậu đưa tay ra và bám và cơ thể thon thả của Kuroyukihime.
-Làm ơn hãy quay lại.
Cậu muốn nói điều đó. Nói rằng, ‘Làm ơn hãy quay lại, và cứu em như mọi khi.’
Vào lúc đó, Haruyuki nhận thức rõ ràng rằng cậu đã bị dồn đến đáy địa ngục như thế nào. Cho dù cậu tuyệt vọng chống chọi lại, kẻ thù – Dusk Taker, kẻ tiếp tục ngáng đường cậu như thể cười nhạo nỗ lực của cậu, như là một bức tường thép đen đặc vậy. Mong ước được đâm xuyên một lỗ vào bức tường ấy với nắm tay nhỏ bé của Silver Crow dường như không thể thành sự thật.
Nhưng, cậu không thể nói ra điều đó.
Đó không phải là vì Chiyuri. Vì cả cậu nữa, cậu phải chiến đấu với kẻ thù bằng chính sức mạnh của mình đến cuối cùng. Nếu cậu chịu thua sự tuyệt vọng và phải nhờ cậy đến Kuroyukihime người đang ở giữa chuyến dã ngoại của trường, điều đó sẽ là một hành động không khác gì những điều cậu đã làm trong giấc mơ đó.
“…Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi, chỉ còn ba ngày nữa.”
Haruyuki bằng cách nào đó thì thầm điều đó với giọng khàn.
“Ừ… đúng rồi.”
Kuroyukihime cũng trả lời, và sau khi dùng hết sức lực ôm cậu một lần nữa, cô thả cậu ra. Với đôi mắt đen sáng bóng như đang bị ướt, cô nhìn kỹ vào đôi mắt của Haruyuki ở cự ly gần, và-
“Haruyuki-kun…”
Như thể cảm nhận được điều gì đó từ cậu, cô gọi tên cậu với một giọng có vẻ lo lắng.
Haruyuki lấy hết sức mạnh tinh thần của mình để nặn ra một nụ cười, và nói trước khi Haruyuki có thể nói thêm điều gì.
“Ưm, hãy thưởng thức phần còn lại trong chuyến đi của chị. Xin lỗi và đã đột nhiên gọi cho chị.”
“Không đâu, nếu em không gọi thì chị cũng đã gọi. Chị rất hạnh phúc vì chúng ta có thể gặp nhau, cho dù chỉ là thông qua avatar. Chị sẽ mua cho em một món quà lưu niệm, nên hãy chờ nhé.”
Mỉm cười hài lòng, Kuroyukihime đứng lên và xuống khỏi nền đá. Cô quay một vòng và đóng ô lại, rồi gọi ra cửa sổ danh mục.
Kể cả khi cô nhấn nút ngừng liên lạc và bóng hình cô biến thành những đốm sáng, Haruyuki vãn tiếp tục đứng đó một lúc. Âm thanh của những con ve, một lần nữa vang lên, cuốn trôi đi những ký ức còn sót lại trong đầu Haruyuki về cơn ác mộng ấy.
Sau khi ăn xong bữa sáng gồm ngũ cốc và sữa, rồi nói ‘Con đi đây’ với mẹ đang ở trong phòng ngủ và mở cửa trước, Haruyuki được chào đón bởi một bầu trời nhiều mây xám xịt.
Cậu tập trung ánh mắt lên những biểu tượng ở bên trái màn hình ảo và ấn vào nút dự báo thời tiết. Tỉ lệ có mưa là 70% từ sau 12h40 trở đi. Cậu đi xuống và lấy ra một cái ô xám nhẹ ở bên cạnh tủ giày rồi ra ngoài.
Công cụ được biết đến như chiếc ô này là một trong những thành phần của cuộc sống hàng ngày mà cấu trúc cơ bản đã không thay đổi trong thời gian lâu nhất. Điều thay đổi duy nhất ở nó là bây giờ vải được làm bởi chất liệu chống nước bền vững, và khung được làm bởi sợi các bon.
Trong khi nghĩ rằng nếu nó có thêm mánh tự động gấp lại như chiếc ô được avatar của Kuroyukihime sử dụng thì những ngày mưa có thể sẽ có chút niềm vui, Haruyuki đi dọc hành lang và vào thang máy.
Khi buồng thang máy, trong khi bắt đầu đi xuống, dừng lại ở hai tầng dưới, Haruyuki đã có một sự dự đoán mà gần như là sự tin tưởng.
Người đứng ở bên kia của cánh cửa khi nó trượt mở ra, như cậu mong đợi, là Kurashima Chiyuri.
Khi hai ánh mắt của họ trực tiếp gặp nhau, đôi mắt to giống mèo của Chiyuri rung lên như đang do dự. Mặc dù cô ấy có thể chỉ cần hô lên “Ốt sù!” như thông thường và vui vẻ nhảy vào, nhưng đôi giày đen của cô ấy không di chuyển khi cô ấy đang sắp xếp lại suy nghĩ.
Khoảnh khắc cánh cửa định đóng lại sau khi đợi vài giây, Haruyuki theo phản xạ ấn vào nút “Mở” bằng tay phải. Cậu tiếp tục bướng bỉnh nhìn khuôn mặt của Chiyuri trong khi giữ nút.
Ngay trước khi chuông báo động reo lên, Chiyuri nhìn xuống và lặng lẽ bước vào thang máy.
“…Cảm ơn. Chào buổi sáng.”
Trong khi cô ấy nói với giọng nhỏ, Haruyuki thả tay ra khỏi nút bấm.
Trong buồng thang máy đang chuyển động, cậu đáp trả vô thức trong khi liếc ngang nhìn tay trái của Chiyuri đang cầm một chiếc ô hồng, khi mà cô ấy đứng cách xa cậu hơn bình thường.
“…Ốt sù.”
Những từ cậu nên nói sau điều đó tràn đầy não cậu hết cái này đến cái khác.
Cho dù cô ấy đã được Noumi Seiji bảo những gì, không có lý do gì để nghe lệnh hắn cả. Kể cả nếu cô ấy có bị hắn đe dọa và nguyên nhân là cuộn băng nhìn trộm ở trước phòng tắm, Noumi không thể thực sự sử dụng nó. Bởi vì khoảnh khắc hắn ta hủy hoại Haruyuki bằng cuộn băng đó, sẽ có khả năng Haruyuki sẽ phát tán ‘thông tin thực’ của Noumi vào thế giới gia tốc và kéo hắn xuống với cậu.
Tuy nhiên, rõ ràng là Chiyuri không hiểu được cái gọi là ‘cùng sống do có nguy cơ cùng chết’. Nếu có tồn tại một nguy cơ nhỏ nhất Haruyuki bị đuổi học – hoặc tệ hơn, bị bắt do phạm tội đê tiện, Chiyuri sẽ làm tất cả mọi thứ để tránh điều đó. Kể cả nếu cô ấy có, ví dụ, bị bắt trở thành healer độc quyền của Dusk Taker và đối đầu với Haruyuki và Takumu như kể thù ở trong thế giới gia tốc.
Bởi vì họ là bạn. Bởi vì có những người bạn thời thơ ấu đã dành rất nhiều thời gian ở bên nhau trong thế giới thực. Đối với Chiyuri điều đó là điều quan trọng nhất cần phải bảo vệ hơn mọi thứ khác.
“…Chiyu.”
Với một giọng nói nhỏ đến mức gần như tan biến mất trong âm thanh di chuyển của thang máy, Haruyuki gọi tên cô bạn thời thơ ấu của cậu.
Đôi vai nhỏ nhắn của Chiyuri giật nhẹ, nhưng đôi môi cô vẫn bướng bỉnh ngậm chặt. Quay ánh nhìn sang tay trái của Chiyuri đang nắm chặt tay cầm của chiếc ô, Haruyuki bắt đầu nhấc tay phải của mình lên như thể để nắm lấy bàn tay đó mà khiến cô ấy đối mặt với cậu.
Nhưng, những lời cậu đáng lẽ phải nói sau đó trở thành một đống nóng hổi và kẹt lại ở trong họng cậu.
Không thể di chuyển hơn nữa và đứng yên lại chỗ, cơ thể Haruyuki được bao phủ bởi cảm giác giảm tốc nhẹ nhàng. Không nhìn lại phía sau, Chiyuri nhanh chóng bước ra khỏi thang máy để đi đến lối ra.
Bị tách khỏi cô bạn thơ ấu thuộc về câu lạc bộ điền kinh trong nháy mắt, Haruyuki đi bộ đến trường trong khi cúi xuống như cách mà cậu đã về nhà hôm qua. Vào thứ tư, cậu luôn mua bản đóng gói của một tạp chí truyện tranh mà cậu thích ở cửa hàng tiện lợi, nhưng hôm nay cậu đơn giản là đi qua đó mà không dừng lại.
Đi trên con đường tới trường, nơi mà có mật độ ít hơn một phần ba so với bình thường do sự vắng mặt của các học sinh năm ba, và trong khi cảm thấy lẫn lộn giữa cảm giác vui vẻ khi có được cuộc gọi mạng với Kuroyukihime và cảm giác tiếc nối vì đã không nói gì với Chiyuri, Haruyuki bước qua cổng trường sơ trung Umesato mà cuối cùng cậu cũng thấy với tư thế cúi gằm. Một khi cậu kết nối với mạng cục bộ của trường, nhứng thứ như ghi chú về thời điểm cậu đến trường, thời khóa biểu hôm nay và tin nhắn của trường được liệt kê ra ở bên phải tầm nhìn của cậu.
Ở cuối đống đó, Haruyuki thấy một câu là ‘Thư gửi quan trọng: Đánh dấu cá nhân’, khiến khuôn mặt cậu méo đi.
Sau khi thay đôi giày đi trong nhà ở cửa vào, cậu dùng tay chạm dòng chữ đó trong khi kìm lại cảm giác không thoải mái.
*SHUU* Dòng tin nhắn hiện ra và những từ mang phông chữ Ming-cho u ám xếp hàng trước mặt Haruyuki.
[Gửi Arita Haruyuki lớp 2-C, Số hiệu 460017: Ngay khi em đến trường, hãy đến trình diện tại phòng tư vấn sự nghiệp ở tầng một khu nhà giáo dục chung: Từ giáo viên chủ nhiệm lớp 2-C, Sugeno Kouji]
Ngay lập tức, tim cậu thắt lại. Cậu đã nghĩ rằng Noumi thực sự đã nộp cuộn băng đó cho trường. Nhưng cậu nhanh chóng nhạn ra rằng người gửi tin nhắn đó là giáo viên chủ nhiệm Sugeno lớp cậu. Nếu họ đã có bằng chứng rõ ràng như vậy thì mọi thứ sẽ được xử lý bởi bộ phận quản trị chứ không phải chỉ ở mức xét hỏi bởi giáo viên chủ nhiệm. Chắc hẳn là, cậu bị triệu tập dựa trên sự phán đoán cá nhân của thầy Sugeno.
Kể cả đó chỉ là suy nghĩ trong đầu cậu, Haruyuki đi qua cầu thang và hướng đến phòng tư vấn sự nghiệp ở tầng một trong khu nhà trường trong khi toát mồ hôi hột cùng đôi tay nắm chặt. Trong khi đang đi, cậu mở cơ sở dữ liệu chuyên dành cho học sinh trên mạng nội bộ bằng trình duyệt và vô vọng tìm kiếm thứ gì đó như là ‘hướng dẫn khi bị triệu tập bởi giáo viên’, thứ mà chắc là không tồn tại.
Rồi, cậu thực sự tìm ra nó trong mọt bài báo từ một vài năm trước, và Haruyuki đọc nó một cách biết ơn trong khi vẫn còn kinh ngạc.
Khi cậu đi đến trước phòng tư vấn, cậu ngay lập tức nghe theo điều đầu tiên trong hướng dẫn đó và xác nhận rằng hai bên không có học sinh nào trong tầm nhìn để đề phòng. Rồi cậu hít một hơi sâu trước cánh cửa xám, và ấn vào nút vào phòng ở trong khung nhìn của cậu. Quá trình xác thực học sinh được thực hiện, và khóa cửa được mở ra với tiếng click.
Khi cậu mở cánh cửa không tự động như dự đoán ra và nhòm vào trong, cậu thấy rằng thầy Sugeno đã ở trong căn phòng không rộng lắm đó. Ngồi ở ghế cạnh cửa sổ sau một cái bàn dài, thầy Sugeno khoanh tay trước ngực như thể phô ra độ cơ bắp trên những cánh tay đó.
“Vậy cậu đã đến. Vào đi.”
Những lời đầu tiên của giáo viên Lịch sử Nhật Bản không thân thiện lắm. Kìm nén mong muốn được đóng luôn cánh cửa, Haruyuki lặng lẽ bước vào căn phòng và chào thầy với giọng không rõ ràng.
“…Chào thầy.”
Thầy Sugeno hít vào như thể định lên tiếng phàn nàn, nhưng thầy dường như đã cân nhắc lại và ngậm miệng vào một lúc, rồi lại nói một lần nữa.
“Chào buổi sáng. Hãy ngồi xuống đó.”
Mặc dù chiếc ghế thầy chỉ định chỉ cách một ghế, Haruyuki không thể nói ‘Không, em sẽ đứng đây’ được và miễn cưỡng nghe lời thầy và ngồi xuống.
Thầy có một vết nhăn sâu trên vầng trán rám nắng đó và có vẻ như đang nhìn chằm chằm Haruyuki với một cái nhìn ‘quan sát’ nhiều hơn là ‘mắng’, nhưng bỗng nhiên khóe miệng thầy cử động.
“Arita. Mặc dù tôi có vẻ không trông như vậy, nhưng sự thật là, tôi cũng không nổi tiếng cho lắm suốt thời sơ trung cũng như cao trung.”
“Hả…?”
“Tôi không đùa đâu. Bởi vì tôi ở trong câu lạc bộ Judo, tôi rất ghen tị với những người ở câu lạc bộ bóng đá luôn được chơi với bọn con gái.”
Trong khi chết lặng nhìn thầy Sugeno đang gật đầu ‘Ừ hứ’, Haruyuki tự lẩm nhẩm.
-Có ít nhất bốn điểm không phù hợp trong những lời vừa rồi. Tự cho rằng mình ưa nhìn, nói rằng tất cả thành viên trong câu lạc bộ judo không nổi tiếng, nói rằng tất cả thành viên câu lạc bộ bóng đá là dân chơi, và thêm vào đó tự tiện cho rằng cậu không nổi tiếng.
Trong khi Haruyuki thêm vào là cậu không thể không đồng ý với điểm thứ tư, màn độc thoại của thầy Sugeno tiếp tục.
“Đó là lý do tại sao, tôi hiểu rằng con trai ở độ tuổi của cậu có rất nhiều thứ cậu không biết cách để giải quyết. Tôi hiểu rất rõ… Này, Arita.”
Ở đây, thầy đã tạo không khí kiểu ‘cứ để mọi thứ cho tôi’ xung quanh đôi lông mày rậm, và gật đầu mạnh một cái.
“Nếu có bất cứ thứ gì cậu muốn nói với tôi… bất cứ thứ gì cậu cần nói với tôi, hãy nói luôn tại đây và bây giờ. Tôi hứa rằng tôi là đồng minh của cậu. Vậy nên, thế nào?”
“……”
Haruyuki nhìn chằm chằm vào mặt thầy một vài giây nữa trong lúc đang càng cảm thấy chết lặng đi.
Cuối cùng, cậu bằng cách nào đó sắp xếp lại được suy nghĩ của mình và mở miệng ra.
“…Ư-ưm.”
“Ồ, gì vậy? Hãy nói với tôi mọi thứ.”
“Ơ… Trước đó, em đầu tiên sẽ ghi âm cuộc nói chuyện này…”
Đó là điều thứ hai mà hướng dẫn nói rằng ‘nhất định phải làm’, nhưng Haruyuki hối hận điều đó ngay khi cậu nói vậy. Khuôn mặt há hốc miệng và mắt mở to của thầy Sugeno nhanh chóng chuyển đỏ từ cổ lên má rồi tới chân tóc. Haruyuki còn cảm thấy như là cậu đã nghe thấy tiếng ‘cờ lăng’ khi vẻ giống như ông anh trai đáng tin cậy mà thầy Sugeno đã dùng bay mất.
“Điều đó có nghĩa gì, Arita! Cậu đang nói cậu không tin tôi sao!?”
Nhướng mày lên và hét với vẻ mặt tức giận, cổ thầy Sugeno co lại. Nhưng Haruyuki không đẩy thầy đi xa hơn thế và trả lời lẩm nhẩm.
“Không, ừm, không phải là em không tin thầy… Nhưng luật cho phép một học sinh có quyền ghi âm cuộc nói chuyện với giáo viên…”
“Luật nào!? Quyền nào!?”
Phát ra một tiếng hét lớn không phù hợp với một giáo viên, thầy Sugeno đập lên chiếc bàn.
“Cậu không hiểu rằng tôi đang nghĩ cho cậu đây sao!? Nếu cậu đợi đến sau này mới nói, thì địa vị của cậu sẽ chỉ tệ hơn thôi! Ngay lúc nào, có nguy cơ rằng chuyện này sẽ là một vấn đề của cảnh sát.”
Bài thuyết giáo của thầy đột ngột bị ngắt lại khi Haruyuki tuyệt vọng thao tác màn hình ảo của cậu và kích hoạt chế độ ghi âm. Haruyuki không nằm trong câu lạc bộ báo chí, nên cần được người kia xác nhận để có thể ghi âm cuộc trò chuyện. Ngay bây giờ trong khung nhìn của thầy Sugeno, nút ‘Có hoặc không’ để cho phép cuộc ghi âm sẽ phải xuất hiện.
Nếu thầy ấn nút ‘Không’, thì nhật trình sẽ ghi lại rằng thầy đã từ chối một yêu cầu hợp lệ. Thầy Sugeno cau có với một điểm trong không trung bằng vẻ mặt không thể chịu được sự phẫn nộ, nhưng cuối cùng thầy nâng ngón tay lên và đâm vào không trung với một cái giật.
Một biểu tượng [SREC] cùng dòng ‘bắt đầu ghi âm’ nhấp nháy trong khung nhìn của Haruyuki. Kể cả như vậy, Haruyuki không có gan để nghĩ ‘xong xuôi rồi’ với điều này, và thật lòng rụt cổ lại, trong khi thầy Sugeno nói với giọng nhỏ nhưng độ gằn đã tăng lên.
“Arita, tôi… tôi sẽ chỉ hỏi một lần thôi. Vào chủ nhật ngày 14, tại sao c… em, người không tham gia vào hoạt động câu lạc bộ, lại đến trường?”
-Có vẻ như việc ghi âm cuộc trò chuyện có hiệu quả hơn cậu nghĩ.
“Em đến gặp bạn ở trong câu lạc bộ kiếm đạo.”
Khi Haruyuki trả lời yếu ớt nhưng ngay lập tức, thầy Sugeno vẫn giữ im lặng. Thầy Sugeno phải biết rằng Haruyuki thân với Takumu của câu lạc bộ kiếm đạo, và hơn nữa trong mạng nội bộ đã ghi lại rằng Takumu đã đến trường hôm chủ nhật. Ngay từ đầu Haruyuki thực sự đã đến trường để nói chuyện với Takumu.
Nhưng thầy Sugeno kiên quyết với đòn tấn công của mình trong khi thái dương của thầy giật giật.
“Có thật là chỉ vậy không? Em có chắc rằng không còn lý do nào nữa không? Hãy nhìn vào mắt thầy và trả lời.”
-Chà, thầy không phải người xấu, chắc vậy. Chúng ta dường như chỉ không thể hiểu nhau được thôi.
“Tất cả chỉ có vậy thôi. Em xác nhận điều đó.”
“…Ra vậy, tôi hiểu. Vậy thì, em có thể đi được rồi.”
Sau khi thở dài nghe như âm thanh từ một chiếc quạt, Sugeno nói điều đó, và Haruyuki nhanh chóng đứng lên. Cậu trả lời với ‘Em xin phép!’ bằng âm lượng to nhất sau khi đến căn phòng này, và rồi đi ra cửa bằng con đường ngắn nhất, mở nó ra ít nhất có thể rồi rời đi.
Thoát ra đến hành lang, Haruyuki dừng ghi âm sau khi hít một hơi sâu bằng tất cả sức mạnh của mình, và đi đến lớp với tốc độ nhanh trong khi xác nhận rằng tệp ghi âm được lưu bình thường. Với điều này, trừ khi có những tài nguyên mới, sự vô tội của Haruyuki vừa rồi đã được chính thức công nhận. Tuy vậy, với màn trao đổi vừa rồi, ấn tượng của thầy Sugeno về cậu hẳn sẽ tệ đi nhiều. Không có ích lợi gì khi đối đầu với một giáo viên và đó cũng không phải là sở thích của Haruyuki, nhưng kể cả như vậy không thể nào cậu thừa nhận phạm tội nhìn trộm mà cậu không làm chỉ để làm vừa lòng thầy Sugeno được.
-’Kể cả như vậy.’ Haruyuki nghĩ trong khi leo lên cầu thang.
Kể cả nếu cuộn băng chết người đó không được sử dụng, cái bẫy mà Noumi đã đặt ra có vẻ như đang dần dần đem lại hiệu quả như một chất độc yếu. Lý do là chính Noumi đã phạm tội và giấu một chiếc máy quay cỡ nhỏ ở trong phòng tắm nữ.
Kết quả là, một âm mưu nhìn trộm thực sự đã xảy ra, và Haruyuki người đã đến trường cho dù không ở trong câu lạc bộ nào đã bị nghi ngờ. Noumi đã dự đoán xa như thế này sao? Không, không thể nào.
Lắc đầu, Haruyuki mở lớp một phút trước khi chuông reo.
Lúc đó, một cảm giác không thoải mái thành hình. Cậu cảm thấy như âm lượng của những tiếng nói chuyện khắp cả lớp giảm xuống.
“......?”
Cậu nhìn quanh bối rối, nhưng lớp học vẫn không thay đổi gì so với những buổi sáng khác.Cậu luồn lách giữa những học sinh đang tụ tập lại theo từng tốp nhỏ đang nói chuyện về một chương trình trên mạng hoặc một trò chơi thể thao, và ngồi xuống ghế của mình.
Cùng với lúc cậu treo túi bên cạnh bàn học và cất lên một tiếng thở dài, một biểu tượng cuộc gọi thoại nhấp nháy ở giữa khung nhìn của cậu. Người gọi là - Takumu.
Cố gắng không quay đầu nhìn lại người bạn đang ở đằng sau lớp học, Haruyuki ấn vào biểu tượng đó.
‘Haru, có chuyện tồi tệ rồi.’
Với những lời đầu tiên đột ngột đó, Haruyuki trả lời bằng suy nghĩ, mặc dù cậu đã suýt nữa cử động miệng.
‘Hả? Có… có chuyện gì, đột ngột thế?’
‘Một tin đồn kỳ lạ đang được truyền đi.Về cậu.’
Vào lúc đó, cuộc gọi bị ngắt mà không thông báo trước. m thanh của chuông vang lên trong tai cậu.Tiếng chuông báo hiệu vào lớp vang lên, và liên lạc thời gian thực giữa các học sinh bị cấm. Lần tiếp theo họ có thể gọi cho nhau là vào giờ ăn trưa và họ có thể gửi tin nhắn văn bản như là một ngoại lệ, nhưng quy định của trường nghiêm cấm trao đổi những nội dung mà không liên quan đến bài học ở trường qua phương thức này.
Cậu đã nghĩ đến việc đứng lên và đi thẳng tới chỗ ngồi của Takumu để nghe phần còn lại, nhưng rồi giáo viên chủ nhiệm Sugeno đi vào qua cánh cửa, nên cậu phải từ bỏ chuyện đó. Cậu rất quan tâm đến những gì Takumu định nói nhưng phương pháp duy nhất để liên lạc bằng mọi giá ngay bây giờ là nói chuyện trong một ‘trận đấu gia tốc’. Vì cậu ấy không đi xa đến như vậy, sẽ không có bất cứ một vấn đề nghiêm trọng nào kể cả nếu cậu đợi đến giờ nghỉ tiếp theo.
Nhưng - ngay sau khi kết thúc tiết học đó.
Khi Haruyuki di chuyển tay để nhắn tin cho Takumu, hai học sinh nam đứng chắn trước bàn của cậu.
Cậu ngẩng đầu lên và cơ thể cậu căng cứng lại theo phản xạ. Họ đều học cùng lớp với cậu, nhưng cậu chỉ có thể nhớ được tên của cậu trai ở bên phải. Cậu ta là một vận động viên thường trực của câu lạc bộ bóng rổ nam, tên là Ishio nếu cậu nhớ không nhầm.
Với thân hình cao lớn dường như không phải cùng độ tuổi với Haruyuki, Ishio vừa nói vừa quay khuôn mặt trưởng thành nhưng bối rối sang trái.
“Arita, xin lỗi, nhưng làm ơn đi với tớ một lúc.”
Rồi Haruyuki nhận ra rằng một lúc nào đó trong lớp đã trở nên hoàn toàn im lặng. Nhưng gần như không có cảm giác ngạc nhiên trong sự im lặng đó. Đúng hơn là, có một chút cảm giác thấu hiểu và đồng tình, như thể đây là một cảnh tượng đã được chờ đợi.
Đối mặt với Haruyuki đang không hiểu tình huống và cố gắng lấy lại suy nghĩ của mình, Ishio tiếp tục với giọng thấp đến tận cuối cùng.
“Tớ không muốn có một cuộc tranh cãi ở một nơi như thế này. Kể cả cậu cũng cảm thấy như vậy chứ, Arita?”
Cùng lúc nghe được điều đó, Haruyuki cảm thấy như thể bụng cậu bị quặn lại.
Một cuộc tranh cãi. Chủ đề duy nhất xuất hiện trong đầu cậu khi cậu nghĩ về chuyện đó là vụ việc âm mưu nhìn trộm.
-Nói cách khác, trước khi cậu kịp nhận ra, Ishio và đứa bên cạnh cậu ta, không, cả lớp đã tin với một sự chắc chắn kha khá rằng Haruyuki là thủ phạm của vụ việc đó.
“A… tớ, tớ không…”
Trong khi thì thầm điều đó với giọng khàn, Haruyuki quay mặt về hướng chéo bên trái của cậu – đến chỗ ngồi của Chiyuri với một cảm giác muốn dựa vào ai đó.
Ở đó, cậu nhìn thấy bóng hình của người bạn thời thơ ấu cúi mặt xuống, nhắm chặt mắt lại và bàn tay nắm chặt để ở trên bàn như thể đang chịu đựng điều gì đó.
Ngay khi cậu nhìn thấy thế, Haruyuki nghĩ dù đang ở trong một tình cảnh khủng hoảng.
-Ngay lúc này, người gây ra nỗi đau của Chiyuri không phải Noumi, nhưng là mình. Hành động ngu ngốc của mình đã dẫn đến tình huống này. Nếu mình tỏ vẻ đáng thương ở đây, mình sẽ chỉ là nỗi lo lớn hơn của Chiyuri thôi. Vậy thì, ít nhất, mình phải giải quyết tình hình này với quyết tâm ngay bây giờ.
Kể cả nếu đó chỉ là mình ra vẻ như vậy.
Hít một hơi sâu, Haruyuki đẩy xuống ghế với tiếng bang và đứng lên.
“Được rồi, đi thôi.”
Sau khi Haruyuki trả lời ngắn gọn, một bên lông mày của Ishio nhướng lên. Nhưng cậu ta gật đầu mà không thay đổi thái độ và bắt đầu bước đi.
Khi Haruyuki đi theo cậu ta, đứa con trai còn lại cũng đi cùng với họ sau lưng Haruyuki. Trong khi Haruyuki nghĩ ‘cứ như thể mình là tù nhân bị giải đi vậy’, một học sinh từ từ đứng dậy ở cuối lớp. Đó là Takumu.
Người bạn thơ ấu có chiều cao ngang ngửa Ishio nheo đôi mắt sắc sảo sau cặp kính và cố gắng bước lên phía trước.
Giữ cậu ấy lại bằng tay phải, Haruyuki nhanh chóng lắc đầu trái và phải.
-Tớ sẽ ổn thôi. Tớ có thể tự mình vượt qua.
Đó không phải là một cuộc gọi thoại, nên những suy nghĩ đó không thể được truyền tải đơn giản, nhưng kể cả như vậy Takumu nghiến răng mạnh và ngồi xuống lại. Ishio mở mạnh cánh cửa của lớp học im lặng, tạo ra một âm thanh lớn.
Nơi mà Haruyuki được đưa đến là một nơi mà cậu đã khá quen thuộc – bờ tây của nóc trường. Tiết thứ nhất chỉ mới kết thúc, nên không có học sinh nào khác ở đây cả.
Trong suốt năm nhất, Haruyuki đã bị bắt phải mua bánh mì và nước quả cho những học sinh cá biệt ở nơi này gần như mỗi ngày. Trong khi nhớ rõ ràng thời gian đó, Haruyuki cố gắng đi đến tháp ăng ten nơi những hành động bắt nạt đã diễn ra. Nhưng, Ishio ngăn cậu lại tại chỗ và nói.
“Ở đây là được rồi.”
Haruyuki nháy mắt, và đáp lại.
“…Nhưng, chúng ta vẫn đang trong tầm nhìn của máy quay xã hội ở đây.”
“Điều đó không quan trọng.”
Nói như vậy, Ishio đút hai tay vào túi đồng phục và tiếp tục trong khi dựa lưng và hàng rào thép không rỉ.
“…Arita, cậu vừa được triệu tập bởi ông thầy Sugeno, phải không?”
-Như Haruyuki đã dự đoán, vụ việc đó đã được toàn bộ lớp biết đến. Cái ‘tin đồn kỳ lạ’ mà Takumu đã nhắc đến trong cuộc gọi thoại. Cậu đã cẩn thận, nhưng có phải cậu đã bị học sinh khác nhìn thấy khi đi vào phòng tư vấn ư? Kể cả như vậy, thông tin này bị phát tán như vậy vẫn là quá nhanh…
Trong khi cân nhắc rằng đây không phải là nơi hay lúc để nghĩ những điều không cần thiết như thế, Haruyuki gật đầu nhẹ sau khi nhìn thẳng vào Ishio và đứa con trai còn lại ở cách cậu ta một chút.
“…Phải.”
“Vậy thì, chính là cậu. Cậu là người đã sắp đặt cái máy quay ở trong phòng tắm nữ.”
“Không phải!”
Câu trả lời của cậu là ngay lập tức. Nhìn từ trên cao xuống Haruyuki người vẫn đang kịch liệt lắc đầu, Ishio chỉ vuốt mái tóc cắt cua của mình, nhưng đứa con trai kia lên tiếng lần đầu tiên.
“Chà, chúng ta không thể nói chắc chắn rằng cậu đã làm vậy, Arita. Nhưng, tôi không nghĩ trường lại triệu tập một học sinh vào giờ này mà không có cơ sở. Nếu làm không tốt, thì điều đó sẽ dẫn tới phàn nàn.”
Ông thầy Sugeno nóng tính đó là ngoại lệ đấy! Là ông thầy đã nói ‘quyền nào, luật nào!?’ đấy!
Vì Haruyuki chắc chắn rằng họ sẽ không tin kể cả nếu cậu có nói vậy, cậu không còn sự lựa chọn nào khác ngoài im lặng. Rồi, Ishio bước đến một, hai bước tới Haruyuki, và thì thầm.
“Được thả ra sau khi bị triệu tập rất đang nghi, nhưng tớ không nghĩ rằng có bằng chứng xác đáng nào. Nhưng, tớ không thể để mọi chuyện như vậy chỉ vì không có bằng chứng.”
Đột nhiên Ishio nắm lấy cà vạt của Haruyuki bằng tay trái và kéo cậu lại gần mình. Cậu bị tấn công bởi ánh nhìn giân dữ từ cậu ta ở khoảng cách gần.
“Nghe này, khi máy quay đó được tìm thấy, bạn gái tôi cũng đang ở trong phòng tắm đó. Cô ấy đã bị sốc nặng, và đã không đến trường cả hôm qua và hôm nay!”
Vào lúc này, hành động của Ishio đã vi phạm rõ ràng nội quy của trường. Nhưng, thành viên thường trực của câu lạc bộ bóng rổ rũ đứa con trai đang định ngăn cậu ta lại và vung tay phải về phía sau.
“Tôi không thể tha thứ cho cậu, Arita. Dù thế nào, tôi cũng phải làm điều này!!”
Và rồi, cậu ta vung nắm đấm vừa giờ lên với một cử động thiếu kinh nghiệm và-
Có khả năng rằng Haruyuki có thể tránh được nó. Cử động của Ishio, không là gì so với những cú đấm được tập luyện thường xuyên của lũ học sinh đã bắt nạt Haruyuki trước đây, khá gượng gạo. Không, hơn thế, nếu Haruyuki sử dụng lệnh gia tốc vật lý – ‘Physical Burst’, cậu có thể đảo ngược tình huống và đánh lại Ishio. Khuôn mặt Ishio méo mó rõ nét đơn giản bởi vì điều đó cho thấy đây là lần đầu tiên cậu ta tấn công ai đó.
Nhưng tất nhiên, Haruyuki không hề tránh hay đánh lại, và chỉ đơn giản là hứng chịu cú đấm đó vào má trái. Những điều như là thắng ở một cuộc đánh nhau bằng sức mạnh gia tốc là hành vi tồi tệ nhất, thậm chí còn được nhắc đến trong luật của Quân đoàn đen. Một âm thanh tần số cao dội lại, và cùng lúc đó áp lực ấy đẩy cơ thể Haruyuki lùi lại vài bước.
Nếu đó là Haruyuki của nửa năm trước, trái tim cậu có thể đã tan nát ở lúc này và cậu sẽ van xin cậu ta.
Tuy nhiên, Haruyuki tuy loạng choạng nhưng vẫn đang đứng nhìn nghiêm khắc lại về phía Ishio kể cả khi đang cảm thấy một cơn đau nóng bỏng ở trên má, và hét lên.
“Tớ sẽ nói điều đó bao nhiêu lần cũng được, tớ không hề làm thế!!”
Rồi, Ishio nghiến răng lại và bắt đầu nắm tay lại thành cú đấm một lần nữa, nhưng rồi cậu thả tay ra và đáp trả.
“…Nếu điều đó được chứng mình là đúng, thì cậu có thể đấm tôi bao nhiêu cũng được. Nhưng…”
Đâm ngón tay trỏ của mình thay vì một nắm đấm và thành viên đội tuyển bóng rổ với mái tóc cua tuyên bố rõ ràng.
“Nếu cậu bị chứng tỏ là thủ phạm, thì tôi sẽ đập vỡ Neuro Linker của cậu, để cậu không bao giờ nhìn ảnh hay phim gì được nữa.”
Rồi, Ishio quay người lại và đi về phía cầu thang với sải chân dài trong khi xoa tay phải bằng tay trái như thể đang muốn phủi đi cảm giác còn lại ở đó. Đứa con trai còn lại cũng đi theo cậu ta, để lại Haruyuki một mình trên nóc trường.
Cảnh vừa rồi đáng lẽ phải được ghi lại rõ ràng bởi vô số các máy quay an ninh xã hội. Nếu Haruyuki nộp một đơn phàn nàn về việc bị bạo lực, cho dù tình cảnh thế nào Ishio cũng sẽ ít nhất bị đình chỉ, và sẽ mất vị trí thường thực trong đội tuyển bóng rổ.
Nhưng tất nhiên, Haruyuki không có ý định làm vậy. Ishio chỉ là một người nữa đã bị kéo vào vụ việc này. Vào một vòng xoáy hư không không có ánh sáng hay hơi ấm được tạo ra bởi kẻ cướp bóc ác độc mang tên Noumi Seiji.
Sau khi sờ lại má và xác nhận rằng cậu không bị chảy máu, Haruyuki mệt mỏi đi đến cầu thang và gõ một bức thư trên đường, để gửi một tin nhắn ngắn đến Takumu.
Sau khi viết ‘Không có gì nghiêm trọng cả, tớ sẽ giải thích tình hình sau giờ học, xin lỗi vì đã làm cậu lo’ và gửi đi, cậu tiếp tục và chuẩn bị gửi một tin nhắn đến địa chỉ của Chiyuri nữa.
Nhưng, cậu dừng tay lại ngay trước khi làm thế. Bây giờ không còn có thể xóa đi những lo lắng của Chiyuri chỉ bằng từ ngữ nữa rồi. Không có cách nào để mang cô ấy trở lại ngoài việc phá hủy gốc rễ của mọi thứ, Noumi.
Takumu ngay lập tức đáp trả với chỉ một từ ‘Đã hiểu’. Cảm thấy được sự lo lắng của người bạn thân nhất của cậu trong tin nhắn ngắn gọn đó, Haruyuki cuối cùng cũng vơi đi sự căng thẳng ở trên đôi vai và hướng đến lớp học để có thể kịp giờ cho tiết học tới.
Giờ nghỉ trưa.
Ngay khi tiếng chuôn reo lên, Haruyuki một mình đi xuống căn tin trường.
Với sự vắng mặt của những học sinh năm ba, phòng ăn hiển nhiên cũng bớt đông đúc hơn so với mọi khi. Không có ý định ăn trên sân thượng nơi vừa xảy ra một chuyện không vui vẻ gì, Haruyuki xếp hàng ở quầy tự phục vụ. Từ danh mục hiển thị trên khung nhìn của cậu, cậu chọn cà ri heo có đậu bắp và cà tím, rồi xác nhận rằng thẻ đánh dấu ảo xuất hiện trước mặt cậu.
Bà dì trong bếp phủ cà ri với siêu tốc độ, khi bà ấy đặt món ăn lên trên quầy, một tiếng ‘Chariin’ chính xác vang lên.
Ánh mắt của Haruyuki hiển nhiên hướng đến sảnh ở đầu đông của căn tin. Nhưng, cậu không có dũng khí để lao vào đó với những chiếc bàn trắng hình tròn được bao quanh bởi cây cảnh và một không khí hoàn toàn khác, thay vào đó cậu ngồi xuống góc của một trong nhiều chiếc bàn dài được xếp ra.
Trong khi cầm thìa lên, cậu nhìn xung quanh một chút. Tất cả những học sinh đang thưởng thức bữa ăn của mình trong khi tạo nên nhiều tiếng ồn. Không ai đang nhìn Haruyuki – họ đáng lẽ không làm vậy.
Nhưng Haruyuki không thể nhịn được cảm giác rằng tất cả mọi người ở đây đều đang nói về ‘Thủ phạm đặt máy quay nhìn trộm đã tới’ với một phương pháp liên lạc giống như đọc suy nghĩ vậy. ‘Không, không thể nào’ là điều cậu tự nói với bản thân khi cố gắng phủ nhận điều đó, nhưng không khí khó chịu không thực sự được nói ra khi cậu bước vào lớp 2-C sáng nay đã nhiễm sâu vào trong người cậu.
Cậu tống đống cà ri vào mồm để có thể đẩy cảm giác ấy đi, nhưng mặc dù cậu thường cảm thấy hạnh phúc một cách vô điều kiện bằng việc làm như vậy, nhưng cái khối đang chặn họng cậu bây giờ không hề đi đâu cả.
Nếu-
Nếu với tình trạng này, niềm tin rằng ‘Arita ở lớp 2-C là thủ phạm của vụ việc máy quay nhìn trộm’ sẽ bám rễ trong tất cả học sinh trong trường mà không có bằng chứng gì cả.
Để đảo ngược điều đó sẽ rất khó khăn kể cả đối với Kuroyukihime, phó chủ tịch hội học sinh của trường. Ngược lại, Kuroyukihime còn có thể mất đi vi trí hiện tại ở trong trường nếu cô ấy bị kéo xuống bởi Haruyuki. Kể cả suy nghĩ rằng nếu điều đó xảy ra, cậu không nghĩ rằng người đó sẽ bỏ rơi cậu, nhưng – Nếu, trong trường hợp tệ nhất, Kuroyukihime cũng bị nhìn bởi những đôi mắt lạnh lẽo chỉ vì cậu? Và nếu người đó bị cho ra rìa ở trong trường như chính cậu năm ngoái, và nếu tệ nhất bị quấy rối bởi cách nào đó…?
Haruyuki cảm thấy toàn bộ cơ thể run lên vì suy nghĩ đó của cậu.
Chiếc thìa của cậu rơi xuống đĩa gây nên tiếng ‘clang’, và khi cậu nắm chặt cánh tay bằng cả hai bàn tay-
Bỗng nhiên cảm thấy một sự hiện diện, Haruyuki nhìn lên.
Một nhóm bốn, năm người đang đi đâu đó cách xa cậu ở trong tầm nhìn của cậu.
Ở trường sơ trung tư nhân Umesato, có tồn tại một hệ thống học bổng học sinh cho những câu lạc bộ thể thao. Đó không phải là một trường thể thao có uy tín, nên hệ thống ấy chỉ đến mức giảm học phí cho các thành viên câu lạc bộ có kết quả tốt vượt qua các giải cấp thành phố, nhưng kể cả vậy rõ ràng là có một sự phân chia rõ ràng đối với những người được gọi là ‘học sinh học bổng’ đó.
Nhóm mà hút lấy ánh nhìn của Haruyuki chính là một vài tinh túy của các câu lạc bộ thể thao đó. Họ là những vận động viên thường trực của câu lạc bộ bóng mềm nữ và niềm hy vọng của câu lạc bộ bơi nam, và đứng cùng họ tám chuyện với họ trong khi đang mỉm cười là một học sinh thân hình nhỏ nhắn-
Không nghi ngờ gì, đó là học sinh năm nhất của câu lạc bộ kiếm đạo, Noumi Seiji.
Câu lạc bộ kiếm đạo của trường sơ trung Umesato quả rất mạnh, nhưng Noumi người vừa mới gia nhập câu lạc bộ tháng này không hề có kinh nghiệm tham gia những trận đấu thường ngày. Kể cả thông thường phải đến kỳ thứ hai của năm học là nhanh nhất để hắn ta có thể đủ tiêu chuẩn lấy học bổng, để hắn có thâm nhập vào nhóm như vậy chỉ sau khi thắng giải đấu câu lạc bộ tuần trước là rất đáng kinh ngạc.
-Nhưng, người không giành lấy chiến thắng đó bằng chính năng lực của mình!
Haruyuki vô thức cắn mạnh môi. Vào lúc đó, nhưng thể cảm thấy ánh mắt của Haruyuki bắn đến mình từ góc một chiếc bàn dài ở xa, Noumi đảo mắt thoáng qua hướng của cậu một cách bình thường.
Haruyuki nhìn thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt cân đối giống con gái của hắn biến đổi trong giây lát.
Thứ xuất hiện dưới chiếc mặt nạ hạ xuống là một nụ cười tàn bạo vui vẻ như thể một con dao lam lạnh lùng được mài sắc đến tối đa.
-Thấy thế nào Arita-senpai, cảm giác bị bao vây bởi bùn lầy và trượt xuống một con dốc cho dù có leo đến thế nào đi nữa? Cảm giác những thứ quý giá của mình bị cướp mất và phá vỡ từng cái một…?
Và rồi Noumi quay mặt lại về phía trước, và trong khi quay trở lại khuôn mặt có nụ cười ngây thơ trước đó đến những học sinh năm trên, không ngần ngại bước vào sảng đang tràn đầy ánh sáng chói lóa ấy.
Kể cả sau khi bóng dáng hắn ta bị che mất bởi những chậu cây cảnh và cậu không thể nhìn thấy hắn được nữa, Haruyuki vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm và nơi mà Noumi đã đứng.
Có vẻ như không còn nghi ngờ gì nữa. Noumi chính là người đã bí mật khiến cho chuyện về Haruyuki bị triệu tập bởi thầy giáo chủ nhiệm được lan truyền khắp cả lớp nhanh đến như vậy. Không, chắc hẳn hắn ta cũng là người báo với cán bộ trường rằng Haruyuki đã đến trường hôm chủ nhật.
Khi một cơn giận lớn và một sự sợ hãi còn lớn hơn nữa đột ngột sôi lên từ đáy lòng cậu, Haruyuki tuyệt vọng kìm nén cảm giác muốn đập xuống cái bàn.
Không. Mình không thể để tinh thần mình vụn vỡ ở đây. Nếu mình làm thế, mình sẽ quay trở lại mình yếu đuối của nửa năm trước. Không chỉ như vậy. Nếu mình bị hạ gục ở đây và chìm xuống cái hố không đáy mà Noumi tạo ra, mình sẽ kéo theo Takumu, Chiyuri và Kuroyukihme xuống cùng với mình mất.
-Mình sẽ phải bò lên từ đây.
Haruyuki thì thầm trong đầu trong khi nắm chặt chiếc thìa bằng tất cả sức mạnh của mình.
-Mình đã đối mặt với loại kẻ thù này nhiều lần. Mình sẽ bò lên từ đây một lần nữa. Không, mình sẽ đứng dậy cho dù cần bao nhiêu lần đi nữa. Mình đã dừng việc chỉ đi đến đáy sâu rồi.
Cậu tống cả núi cà ri vào chiếc miệng rộng mở của mình, và nhai mạnh. Học sinh nữ năm nhất ngồi chéo cậu ở bên kia nhìn chằm chằm với miệng há hốc vào Hauryuki khi cậu dọn sạch đĩa với một tốc độ kinh dị.
1.Đảo lớn nhất Nhật Bản
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro