Rời khỏi OS - W
Rời khỏi OS - W
Tác giả: lanee (laneenal)
⸻
Họ đáng lẽ nên có một thứ gì đó xứng đáng để theo đuổi và giữ gìn cả đời—không cần phải tốt đẹp, không cần chính nghĩa, nhưng cũng không cần thay đổi vì bất kỳ ai, kể cả người yêu. Vốn dĩ tôi từng mong là như thế.
⸻
• り‐はい【離背】: [Danh từ] Rời đi, quay lưng, phản bội.
• Không phải truyện tình yêu
• Dựa trên thoại tiếng Nhật trong bản làm lại RE2/RE4
• Không biết gì về các phần khác ngoài bản Remake, đừng coi là thật
⸻
Mùi gỗ ẩm mốc.
Cô đang ngồi trên một vật gì đó, bề mặt thô ráp, có lẽ là một món đồ gỗ. Cơ thể bị ép giữ trong một tư thế khó chịu, đầu gối bị thứ gì đó như dây thừng kéo căng khiến cô không thể cử động, đầu bị vặn sang trái, má và lưng áp sát vào tường.
Trong ánh nhìn mờ mịt lơ lửng vài đốm sáng màu tím kỳ quái. Phản xạ đầu tiên của cô là với tay tìm khẩu súng. Ngón tay chưa kịp nhấc lên quá năm phân thì bàn tay đang bóp cổ cô đột nhiên siết mạnh, ép chặt phần thân trên cô vào tường. Mắt tối sầm lại, ánh tím cũng mờ đi, tay phải lại lần nữa rũ xuống vô lực.
Tĩnh lặng.
Là đàn ông, vóc dáng cao lớn, nhiệt độ cơ thể thấp. Tàn nhẫn nhưng không trí mạng. Ngoài những đặc điểm đó, cô không cảm nhận thêm được gì—ngay cả hơi thở hắn cũng kìm lại đến mức nhẹ như không.
Cô chớp mắt, gắng chịu cảm giác bị ép nghẹn ở khí quản, lên tiếng:
"Trong máu tôi có thứ gì đó, Wesker."
"Phản ứng nhanh đấy." Hắn khịt mũi cười nhạt, nới lỏng tay để cô thở, cúi sát vào cổ cô. "Lây qua máu và dịch cơ thể. Giữ móng vuốt của cô lại cho tôi."
"Tôi không có hứng thú với những gì nằm ngoài nhiệm vụ." Những vòng sáng tím là triệu chứng nhiễm bệnh, còn ánh sao lấp lánh là do hắn bóp quá mạnh. Cô cố tỏ ra yếu thế, mắt cúi xuống nền nhà, cảm nhận mũi kim chích nhẹ vào cổ, "Tôi chỉ đi ngang hiện trường. Mendez đã nói vậy."
Cô cuối cùng cũng nhìn rõ thứ trói chân mình—là dây của súng móc. Móc cắm vào sàn nhà, dây quấn sơ sài quanh chân bàn hai vòng, bắt đầu từ vòng thứ ba thì quấn từ bắp chân lên eo rồi vắt ngang mặt bàn, phần cuối của dây và thân súng bị kẹt trong khe giữa bao súng và thắt lưng. Loại dây này cứng cáp cỡ nào cô rõ hơn ai hết—tình hình đúng là nằm ngoài dự đoán.
"Ở đây chuyện ký sinh trùng không phải bí mật." Một lúc sau, hắn buông lỏng tay, không vì chuyện dò hỏi mà trách mắng. Vòng quanh ngôi làng một lượt là thằng ngốc cũng đoán được mọi chuyện.
Cô ho nhẹ hai tiếng để nén lại máu nghẹn trong họng, thấy ống tiêm rỗng trong tay hắn thì cau mày: "Đó là gì?"
"Sợ tôi hạ độc à?" Hắn hoàn toàn buông tay, đá văng móc sắt dưới chân ra. "Đây là lần thứ hai rồi, Ada. Cô đâu cần tôi ra tay."
Không muốn thừa nhận, nhưng Wesker nói đúng. Cô vừa đặt chân xuống đất chưa lâu đã dính bẫy. Tài liệu nhận được không ít, nhưng chẳng nói gì cụ thể về yếu tố lây nhiễm. Không rõ là do người viết cố tình mập mờ hay chính họ cũng không biết rõ, nếu không thì cô đã chẳng lơ là khi bị thương. Cô gỡ dây, cất súng móc vào bao, xoay khớp tay đau nhức. Đây là nhà dân, cô đang ngồi trên chiếc bàn thấp chạm khắc hoa văn, nhìn qua vai Wesker là thấy được phòng khách bài trí khá nhàn nhã—trông quen quen. Nhà của Mendez? Cô bất tỉnh trước cổng xưởng, sao lại tới được đây?
Bên ngoài vọng lại tiếng ồn ào. Không nên ở lâu. Cô đứng dậy, lúc này mới chú ý đến những tĩnh mạch đen nổi lên mu bàn tay—triệu chứng ngoài da của nhiễm trùng? Theo phản xạ cô sờ mặt—nóng ran, nhưng không thấy gì khác thường. Tầm nhìn vừa ổn định lại thì bắt đầu mờ đi lần nữa. Cô nheo mắt, thử hỏi: "...Thuốc?"
Hỏi thì hỏi vậy, chứ cô không mong gì. Dù có giấu cô điều gì, Wesker cũng chẳng hiểu rõ lũ ký sinh Plaga kia bao nhiêu. Việc hắn đích thân tới Địa Trung Hải đã là minh chứng rồi. Nếu thật có thuốc tốt, lẽ ra phải được bảo vệ nghiêm ngặt và gửi vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu, chứ không thể lãng phí cho một ca nhiễm mới như cô. Nhưng dù chỉ chênh lệch 1% thông tin, cũng đủ để hắn đóng vai thượng đế ban phát ân huệ—hoặc gieo rắc ác mộng.
Wesker không đáp, chỉ lạnh nhạt đánh giá triệu chứng của cô—mà thật ra cô cũng chẳng thấy ánh mắt hắn đâu, chỉ đoán vậy—sau đó chậm rãi rút kim ra, rút lõi từ ống tiêm, một loạt thao tác vứt bỏ y tế thuần thục như thể ở cái làng lạc hậu này cũng cần tuân thủ quy trình y tế: "Nó ký sinh vào hệ thần kinh trung ương. Chỉ là thuốc an thần thôi."
Đấy, chính cái 1% đó.
Hai cái danh từ ấy đủ khiến người ta hiểu mọi chuyện. Cô còn chưa kịp lườm một cái, cơn buồn ngủ như thuỷ triều ập tới.
Khốn thật. Hắn muốn hạ ký sinh trùng hay hạ cô?
Trước khi mất ý thức, suy nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu cô là: Làm gì có thuốc an thần nào mà phải chích vào tĩnh mạch cổ?
⸻
Khi tỉnh lại, xung quanh đã yên tĩnh hơn nhiều.
Cô ngơ ngác ngồi dậy, liếc nhìn quanh phòng. Còn chưa kịp tiếp nhận thông tin từ hình ảnh, thì tiếng bước chân vang lên, cùng một giọng nam quen thuộc:
"Rối như tổ quạ."
Hắn còn ở đây!?
Người đàn ông quay lưng về phía cô, đứng bên cửa sổ. Ngoài trời tối đen, từng tia chớp xé ngang màn đêm, gió mạnh kèm mưa quật vào khung kính. Cô chắc chắn mình đã mê man nhiều tiếng—khoan đã, Luis, thiết bị định vị—biệt thự—não mới bắt đầu hoạt động lại, chết tiệt, vừa rồi trông mình thể nào cũng ngu không chịu nổi... Thất bại trong chiến đấu còn đỡ, chứ bị Wesker thấy mình hoảng loạn thì... đừng hỏi. Dù gì cô cũng chẳng giỏi đánh nhau. Cô cố lấy lại bình tĩnh, hỏi điều định hỏi từ trước khi bất tỉnh:
"Gió nào đưa anh đến đây vậy?"
"Đừng làm mất thời gian của tôi." Wesker không trách móc thêm, cất món đồ trong tay, "Tìm Luis, mang hổ phách về."
Chút đối thoại ngắn ngủi đủ để cô ráp nối thông tin. Họ vẫn còn trong nhà của Mendez, chính xác là tầng hai. Tội nghiệp ông trưởng thôn chắc không ngờ nhà mình hôm nay đón bao nhiêu khách không mời. Xem ra ký sinh trùng cũng không tránh được cảnh "dưới đèn thì tối".
Trong tay Wesker là ống lấy máu, trơ trẽn tới mức như cố tình cho cô thấy. Cô chẳng xa lạ gì với thứ đó. Làm việc lâu năm với vũ khí sinh học, kiểm tra sức khoẻ định kỳ đã thành một phần công việc. Đặc biệt sau mỗi nhiệm vụ, đều phải nộp mẫu máu ít nhất hai lần—một lần ngay ngày bàn giao, một lần tuỳ theo tính chất vũ khí có liên quan. Dù biết đây là biện pháp an toàn tối quan trọng và đã ký thoả thuận cơ bản, việc phải nộp máu cho các cơ sở dưới tay Wesker vẫn khiến cô thấy khó chịu. Lần này thì hắn lời to... coi như quà tặng vì đã đích thân đến vậy.
"Tôi có nên cảm ơn vì cái phòng anh chuẩn bị không?" Cô đổi giọng trêu chọc, tiện thể kiểm tra cơ thể mình—tốt, không còn triệu chứng nào. "Thế thì..."
Wesker đã đoán trước chẳng có lời nào dễ nghe, thở ra đầy chán nản.
Cô làm như không thấy, tiếp lời: "—sao không giúp tôi luôn đi?"
Cuối cùng hắn cũng nhìn cô. Cô giả vờ không hiểu ánh mắt đó.
"Còn muốn tôi làm bảo mẫu?" Wesker thừa biết cô đang đuổi khéo, nhưng nhất quyết không để mình bị dắt mũi. "Chứng minh cô còn hữu dụng đi. Tôi không cần quân cờ vô dụng."
Hắn biết rõ nên nói gì để khiến cô khó chịu nhất. Và giờ cô cũng chẳng có tư cách phản bác.
Cô giỏi đoán sắc mặt người khác—vừa là bản năng, vừa là kỹ năng để sinh tồn. Wesker thì luôn thích thao túng người khác—nhưng đó là suy luận chứ không phải thấu cảm. Cô đã quen với việc có những điều không thể giấu được hắn, nên cũng không cố che nữa. Thế giới vốn không công bằng—hắn có thể dùng tay không bóp gãy xương sống kẻ địch, còn cô thì đâm dao cũng phải lo trúng xương làm mẻ lưỡi. Wesker ưa kế hoạch hoàn hảo, còn vai diễn của cô quyết định rằng hầu hết thời gian mọi chuyện đều không như ý—thế nên cô phải tuỳ cơ ứng biến. Thế giới trong mắt họ vừa giống vừa khác—đó là nền tảng cho mối quan hệ cộng tác này, một dạng mặc định và đặc quyền.
Cô buông cảm xúc, lạnh giọng nói: "Thật là lời đe doạ đáng gờm đấy, Wesker."
"Vậy thì cho tôi thấy kết quả!" Wesker cũng tăng âm lượng, chấm dứt cuộc trò chuyện, "Tôi sẽ liên lạc lại sau."
Cuộc gọi của Luis đến thật đúng lúc. Cô đẩy cửa bước ra, giẫm lên nền đất ngập nước giữa cơn mưa tầm tã, quay trở lại quảng trường của ngôi làng—lòng không khỏi trào dâng chút u uất vì phải lặp đi lặp lại những bước chân vô ích này. Tuyến đường này cô đã đi qua một lần; lý ra cô phải tới được dinh thự trước khi mặt trời lặn. Giờ thì ánh sáng đã tắt, đêm tối sẽ chỉ khiến bọn ký sinh trùng thêm hung hăng, nói thực thì cô cũng đang rất gấp—rốt cuộc thì tại sao Wesker lại để cô ngủ lâu như vậy?
Trong nghề này, Wesker được coi là một trong những kiểu ông chủ lý tưởng nhất: lương cao, ít việc, mục tiêu rõ ràng, hiếm khi thay đổi chỉ thị giữa chừng. Chỉ cần giao hàng đúng hạn, hắn sẽ không hỏi han những chi tiết rườm rà. Hắn hành động kín kẽ, kế hoạch chu toàn, không phải lo đến chuyện làm xong việc rồi còn bị hắn trở mặt. Khuyết điểm duy nhất là các nhiệm vụ hắn giao luôn nguy hiểm và khắc nghiệt, nhưng với cô thì điều đó chẳng hề hấn gì—chẳng có chuyện gì trên đời là hoàn hảo cả.
Tên thật của Wesker không phải Wesker, cũng như tên thật của cô không phải Ada Wong, nhưng trong thế giới của họ, hai cái tên này đã mang ý nghĩa vượt xa khỏi danh xưng ban đầu. "Ada Wong" là một thân phận giả cô nhận được trong một nhiệm vụ trước kia—cô không có tình cảm gì với cái tên bịa đặt đó, nhưng danh nghĩa FBI thì đủ sức thuyết phục. Những chữ cái đơn giản ấy trên thẻ căn cước không gây chú ý, và về mặt nghề nghiệp mà nói, khó có thứ gì hấp dẫn hơn thế.
Mãi đến tận ngưỡng cửa của cái chết, cô mới thật sự gặp mặt ông chủ của mình. Khi đó, cô đang nằm trong tầng sâu nhất của NEST, bị đánh thức bởi tiếng nổ vang dội vọng từ xa. Da thịt toàn thân rách bươm, xương cốt gãy nát kêu rên. Mặt đồng hồ trên tay vỡ nát như mạng nhện, mảnh kính vụn mắc vào giữa kim đồng hồ khiến thời gian mất cả thước đo. Bộ đàm lập lòe ánh sáng nhưng vô âm, có thể là vì cú rơi từ trên cao làm hỏng bộ phận phát tín hiệu, hoặc cũng có thể do loạt nổ làm nhiễu hệ thống—dù thử cách nào thì nó cũng không phản hồi.
Việc cô còn tỉnh táo đến giờ này đã là một điều kỳ diệu. Cô không bị móc thép xé toạc tay chân, không bị cú va đập với dòng nước ngầm làm ngất lịm tại chỗ, cũng không bị những thanh sắt rơi xuống xuyên thủng người. Hệ thống tự hủy của phòng thí nghiệm không phải là kiểu phá núi—không ai đủ khả năng chịu đựng lượng thuốc nổ và rủi ro tiềm tàng như vậy. Vụ nổ chỉ nhằm tiêu hủy tầng lưu trữ dữ liệu và mẫu vật. Nếu có thể tìm được đường thoát hiểm, vẫn còn một cơ hội sống sót mong manh.
Nhưng cô gần như không thể cử động. Nằm đây thì khác gì chờ chết? Mặt đất bên trên còn khủng khiếp hơn cả phòng thí nghiệm hoang phế, trông mong được cứu giúp chỉ là chuyện viển vông.
Giữa những khoảnh khắc trống rỗng và tuyệt vọng, tín hiệu cuộc gọi chợt lóe lên, kéo linh hồn đang trôi dạt của cô quay trở lại thực tại.
Tốt lắm—bằng chứng cho thấy bộ đàm vẫn hoạt động bình thường. Còn nếu liên lạc viên của cô dám để mặc cô như thế, hắn tốt nhất là nên có một lý do hợp lý. Cô lạnh lùng nhếch môi, nhận cuộc gọi và cất tiếng không chút khách khí:
"Tin tốt: mục tiêu đang nằm ngay bên cạnh tôi... Tin xấu: tôi thì gần như hấp hối rồi. Tốt nhất là có gì nói luôn đi."
Nhưng giọng truyền qua bộ đàm lại không phải chất giọng cứng nhắc, vô cảm của liên lạc viên, mà là thứ âm thanh lạnh lùng, quen thuộc:
"Ada?"
Cô lập tức im lặng, thầm cảm thấy may mắn vì thói quen cẩn trọng—chưa kịp lỡ miệng nói từ "mẫu vật".
Đối phương dường như cũng nhận ra sự dè chừng của cô, bèn nói thêm:
"Là tôi. Mẫu vật đâu?"
"Chỉ thị tôi nhận được là: chỉ báo cáo với người liên lạc được chỉ định."
Hắn tỏ ra mất kiên nhẫn:
"Tôi đánh giá cao sự cảnh giác của cô, nhưng cô nên biết, kênh mã hóa này không thể bị người ngoài xâm nhập. Hay cô muốn tôi đọc số tài khoản ngân hàng của cô cho nghe?"
Cô suýt bật cười. Câu chuyện về số tài khoản ngân hàng là một giai thoại vô hại khi cô nhận nhiệm vụ đầu tiên từ tay Wesker. Nhưng giờ thì cơ thể cô chẳng còn sức mà cười:
"Tọa độ tôi gửi lần cuối. Có chênh lệch theo phương thẳng đứng."
"NEST?" Giọng hắn hơi cao lên, như vừa mới để ý thấy điều bất thường trong sự ngắt quãng của cô. "Tình trạng của cô?"
"Trúng đạn ở vai phải, đầu đạn chưa được lấy ra. Vết đâm ở chân." Cô suy xét nên tiết lộ bao nhiêu, nhưng nghĩ lại thấy mình còn có thể trò chuyện thế này đã là dấu hiệu cho thấy chưa nguy kịch đến mức không thể cứu—mức máu mất vẫn còn trong giới hạn. "Chế độ tự hủy đã được kích hoạt. Trong thời gian ngắn tôi không thể rời NEST."
"Nếu vậy, tôi có một tin tức cô có thể thấy hứng thú," Wesker không để ý đến lời ám chỉ nguy hiểm trong giọng nói của cô, thậm chí còn mang theo một chút khoái trá, "Chẳng bao lâu nữa, toàn bộ thành phố Raccoon sẽ bị xóa sổ."
"Cái gì?" Cô bật thốt, rồi vội nuốt lại sự kinh ngạc. "Sao lại thế... Khi nào?"
"Trong vòng 24 tiếng."
"Trong vòng?" Cô cạn lời. Trời ạ, ai lại cần loại thông tin vô dụng thế này?
"Đề án này đã được đưa lên bàn, tình hình như vậy, quyết định cuối cùng sẽ không chậm trễ."
"Quyết định của ai? Umbrella hay chính phủ?"
"Cô chỉ cần biết rằng—các công trình ngầm của Umbrella có thể chịu được vài quả tên lửa... nhưng," hắn ngưng lại một cách khó hiểu, "sẽ không có cứu trợ. Chỉ có tiêu diệt."
Cô kiềm chế thôi thúc muốn hỏi thêm. Cảnh báo cuối cùng của Wesker có nhiều dạng, nhưng không cần thiết phải bịa ra lời đe dọa phi lý như vậy. Dù tên lửa đến từ ai đi nữa, với tình trạng hiện tại, cô chẳng thể thoát ra theo cách thông thường.
"Anh định xử lý mẫu vật thế nào?" Cô hỏi, không tránh khỏi bực bội. "Tìm cái két an toàn nhét vào rồi bảo liên lạc viên đến lấy à?"
Một tiếng cười khẽ vang lên trong bộ đàm, dù bị méo tiếng vẫn không thể giấu được vẻ kỳ quái:
"Liên lạc viên của cô tự sát rồi."
"..." Thực lòng mà nói, với cái nghề suốt ngày chôn mình trong giấy tờ đó, việc hắn chết trong vụ này còn hợp lý hơn sống sót. Nhưng điều khiến cô bực mình hơn là giọng điệu của Wesker—tìm một thằng vô dụng như vậy chẳng phải là do hắn à? Giờ nói chuyện cứ như lỗi là ở cô vậy.
Cô hít sâu, quyết định đi thẳng vào vấn đề:
"Đã tốt bụng gợi ý, tôi đoán ý anh là mình có phương án sơ tán."
Giọng hắn trở nên mềm mỏng:
"Nếu cô còn muốn sống rời khỏi Raccoon, chỉ có một cách."
Việc nhảy khỏi cây cầu không có nghĩa là cô muốn chết. Cô không giống cái gã liên lạc viên kia—thấy vài xác sống là bỏ cuộc.
"Tôi giả định rằng, cách đó không biến tôi thành một trong những thứ đó?"
Wesker hừ mũi, khinh khỉnh:
"Điều tôi cần là người hoàn thành nhiệm vụ, không phải một con chó biết nghe lời."
Tức là hắn có cách biến người ta thành chó biết nghe lời.
Cô im lặng. Cơn đau dữ dội và choáng váng càng lúc càng rõ rệt, đối phương cũng im bặt phối hợp, chỉ còn tiếng nhiễu sóng thỉnh thoảng vang lên trong kênh. Khi lại cảm nhận được máu đang trào ra dưới lòng bàn tay, cô cất tiếng:
"Anh đang ở đâu?"
"Ấn tượng đấy." Câu trả lời vang lên đồng thời từ bộ đàm và... vọng lại từ không gian phía trước. Cô trừng mắt nhìn về phía bóng tối cuối hành lang, tim như hét lên trong lồng ngực.
Một bóng người từ trong bóng tối thong thả bước ra.
Bộ đàm cầm tay không thể truyền sóng xa, và trong điều kiện dưới lòng đất thì càng bị hạn chế—cuộc gọi vừa rồi tuyệt đối không phải là may mắn ngẫu nhiên. Cô lẽ ra phải nghĩ ra sớm hơn—Wesker đã liều mình trở lại Raccoon bất chấp nguy cơ bại lộ thân phận, thì tuyệt đối không phải chỉ để tìm một liên lạc viên mất tích.
Kẻ không mời cười giả lả, lặp lại:
"Mẫu vật đâu?"
Cô không nhịn được, đảo mắt một cái:
"Điều gì khiến anh nghĩ tôi sẽ để anh ôm mẫu vật chuồn thẳng vậy?"
Wesker cũng không lấy làm lạ, cúi người kiểm tra vết thương của cô.
"Quá gần động mạch, rủi ro cao, không thể lấy đạn ra. Đừng nghĩ đến chuyện dùng tay phải." Hắn gần như chỉ liếc một cái là đã kết luận. Rút ra từ lớp áo một lọ ampoule, bẻ cổ lọ, kéo tay trái cô ra, "Nắm chặt."
Chất lỏng màu xanh lam được tiêm chậm rãi vào tĩnh mạch. Hắn rút kim ra, ngón cái ấn lên chỗ chảy máu. Cô cau mày, định giơ tay thì ngay lập tức bị đau đến thở gấp.
Wesker khẽ hừ một tiếng mũi đầy mỉa mai. Cô hiểu là: "Tôi đã cảnh báo rồi đấy."
"Mất bao lâu?" Cô quay đi, hỏi.
"Phát huy hiệu quả trong 15 đến 30 phút, khuyến nghị theo dõi trong một giờ." Giọng hắn như đọc hướng dẫn sử dụng.
Mười lăm phút dài đằng đẵng như cả thế kỷ. Wesker rất nhanh buông tay cô ra, chắc vì vết kim đã ngừng chảy máu—thực lòng thì ánh sáng quá mờ, cô lại đang mất máu, không phân biệt nổi máu dính trên người là từ đâu. Nhưng ngay từ đầu, hắn đã không hề do dự—cô hỏi tiếp:
"Tôi sẽ cảm thấy thế nào?"
"Tùy người." Hắn điềm nhiên trả lời, "Nếu phản ứng tích cực, cảm giác sẽ khá hơn hiện tại."
"Tôi không nhớ anh từng đề cập đến phản ứng tiêu cực." Cô gắng sức không đảo mắt lần nữa. Từ khi nào mà Wesker lại thích nói vòng vo thế?
"Hy vọng anh đứng đây không phải để xử lý một 'sản phẩm lỗi' nữa."
Wesker có vẻ thấy cách cô dùng từ thú vị:
"Tôi tin là chúng ta đã đồng thuận về định nghĩa 'đồng ý từ trước'. Không cần áp tiêu chuẩn nhiệm vụ cho một thí nghiệm—vì thí nghiệm, vốn luôn được xây dựng trên vô số thất bại."
Có lẽ điều đó giải thích tại sao giờ hắn lại kiên nhẫn đến vậy, nhưng với cô, nó chẳng mang lại chút ý nghĩa nào.
"Sốt." Sau một hồi im lặng, cô đột ngột lên tiếng, nhìn vết thương đang rỉ máu rồi nhìn anh, ngập ngừng hỏi: "Đó là dấu hiệu gì?"
Quy trình kiểm tra của Wesker lần này cẩn thận hơn nhiều, thậm chí anh còn rút ra một cây đèn pin dạng bút (đúng vậy, anh thật sự mang theo cả đèn pin). Trong vòng sáng chập chờn, những vệt máu loang lổ và vết thương lấm tấm khiến người ta rùng mình.
"Vận may của cô không tệ. Biết bệnh viện trung tâm K-2 không?"
Đó là bệnh viện tư lớn nhất bang, cách đây gần hai trăm cây số. Cô ngập ngừng một lát rồi gật đầu. Anh chiếu đèn pin vào đồng tử của cô.
"Trong vòng 72 giờ phải đến phòng cấp cứu, nếu không, hậu quả cô tự gánh lấy."
"Wow, không sợ bị lây à?" Cô cố ý cảm thán một cách khoa trương, rồi thấp giọng đáp, "Vậy là đủ rồi."
Ánh sáng vụt tắt, thân ảnh Wesker lại một lần nữa chìm vào hành lang đen ngòm:
"Gặp ngoài Raccoon City — mang theo mẫu."
Chữ "mẫu" được anh nhấn mạnh đầy ẩn ý. Cô khẽ mỉm cười, không thành tiếng.
Anh đã ngầm chấp thuận.
Cô đã thắng cược.
Vết đạn đang dần ngừng chảy máu, máu khô loang khắp cánh tay phải và ngực cô. Cô vịn tường đứng dậy, thử dồn trọng tâm sang hai bên, đùi bị kéo nhẹ một cái, không đau đớn gì — không rõ là do thuốc tê hay tác dụng phụ của thứ thuốc kia — tóm lại là hiệu quả khá tốt. Duy chỉ có vai phải gần như không nhúc nhích nổi, có lẽ viên đạn đã chạm đến dây thần kinh. Cô buộc bản thân không nghĩ đến thành phần của thứ thuốc màu lam đó, siết chặt tay cầm súng. Tay trái bắn không giỏi, nhưng nếu cử động không bị cản trở, thì vẫn có thể ứng phó với mấy con zombie chậm chạp.
Được rồi, việc đầu tiên... là phải tìm lại cái mẫu virus chết tiệt rơi xuống cùng mình.
⸻
Ngọn lửa vô tình thiêu rụi tất cả, ánh lên màu đỏ rực phía sau lưng người kỵ sĩ quỳ gối.
Tên là Luis Serra, nhưng diễn dở tệ. Cô sớm đã nhận ra gã chỉ ba hoa chích chòe chẳng có câu nào thật, nhưng cô không quan tâm — nhiệm vụ của cô chỉ là viên hổ phách, sống chết của gã không liên quan. Nhưng xông vào biển lửa là cái trò gì? Tên bán hổ phách cho quỷ dữ giờ lại bị cắn rứt lương tâm sao?
Cô kìm lại cơn thôi thúc muốn hỏi còn ai biết về phòng thí nghiệm này. Giáo đoàn? Thành chủ? Không quan trọng. Cô không đến đây để phá án. Thuốc đã bị hủy, tìm ra hung thủ cũng chẳng thay đổi được gì.
Vẫn còn một kẻ khả nghi, cô biết mà. Giọng nói trong đầu không ngừng lải nhải.
"Đừng nói lời tiêu cực vậy, Luis," cô cúi đầu nói nhỏ, "không giống anh chút nào."
Sau khi bị ký sinh, những sinh vật khoác áo đen ấy chắc chắn sẽ mang theo ảo giác xuất hiện. Cái cơ thể chi chít chi dưới như côn trùng kia không thể là ảo giác — Luis cũng từng thấy nó, cả hai lần giao chiến đều cảm nhận được rõ ràng lưỡi dao đâm vào lớp giáp và da thịt. Thứ đó truy đuổi con mồi như chó săn, đến chết mới thôi. Nhưng tại sao lúc ở nhà máy lại không xuất hiện? Ảo giác lửa là dấu hiệu báo trước của nó, lúc cô tỉnh dậy lần đầu tiên, nó vẫn còn ở gần đó — vậy rốt cuộc lúc cô bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì — thứ Wesker tiêm cho cô thật sự chỉ là thuốc an thần sao?
"Không phải anh biết công thức rồi sao?"
Gã đàn ông như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, kích động đứng bật dậy, lại lần nữa nhắc đến cái lâu đài, rồi đột nhiên nhớ đến cuộc đối đầu khi nãy, vội vàng giơ tay thề thốt: "Cần chút thời gian... nhưng tôi nhất định sẽ đưa cô hổ phách."
Cô thở dài. Thế giới này có Leon, chính trực đến ngây thơ, như đứa trẻ tin rằng nói dối sẽ bị nuốt ngàn cây kim; có Wesker, nói dối và sự thật hòa lẫn chẳng khác gì hơi thở; và có Luis, diễn kém đến mức nói thật nghe chẳng khác gì bịa.
⸻
Sau khi rời Raccoon City, cô tìm một phòng khám gần đó để lấy viên đạn kẹt trong vai phải ra, xử lý lại vết thương băng tạm ban đầu. May mắn thay, cả sắt thép lẫn đạn đều không làm đứt động mạch chính. Không lâu sau, dưới cảnh báo gần như mang tính cưỡng chế của Wesker, cô đến bệnh viện trung tâm. Nhân viên y tế không nói một lời, lập tức làm thủ tục nhập viện cho cô, làm hàng đống xét nghiệm, bác sĩ chính thì kín như bưng, hóa đơn thì dài đến mức khó tin — tin tốt duy nhất là cô không phải tự trả tiền.
Lời cảnh báo không phải vô căn cứ — xử lý khẩn cấp kéo theo tác dụng phụ không thể tránh, vết thương tưởng như đang lành bỗng dưng trở nặng, biến thành vết loét mãn tính khó lành. Cô nằm viện gần hai tháng, chưa từng có lần nào điều trị chính quy lâu đến vậy (dĩ nhiên dùng tên giả), lại còn ở hẳn phòng đơn sang trọng. Phần lớn thời gian, cô chỉ xem TV và đọc báo, xã hội dường như vẫn yên bình — ngoài vài tin động đất, không hề đề cập đến thảm họa ở thành phố lân cận; thời gian còn lại thì mơ màng vì đau và thuốc tê, như một lời nhắc nhở rằng — một tuần ở Raccoon City, dưới lớp mặt nạ thái bình, là một ký ức không thể xóa nhòa.
Đêm sau ca phẫu thuật lần ba, y tá vừa xong vòng kiểm tra đầu ca đêm, cô liền ra cửa sổ châm điếu thuốc. Hút thuốc và bật lửa đều bị cấm trong bệnh viện, nhưng với công việc của cô, luật lệ sinh ra là để phá vỡ. Cửa sổ phòng bệnh chỉ mở được một khe hẹp, cái lạnh ùa vào xua tan hơi ấm nhân tạo. Cô vươn tay ra ngoài khung cửa, nhìn ngọn lửa lập lòe và làn khói trắng mỏng manh bay lên — nhưng đến lúc gần cháy đến đầu lọc, cô vẫn chưa hít một hơi nào.
Khi quay đầu lại, một cái bóng đen sừng sững xuất hiện trong phòng. Cô mất một lúc mới phản ứng được.
"Tôi tưởng anh đến đưa tôi đi." Câu thốt ra khiến cô thấy sai sai, liền khoát tay, "Ý tôi là, đưa đi kiểu tử thần ấy... thôi quên đi. Họ mới tiêm thuốc giảm đau, nên đầu tôi hơi đơ."
Cô nhìn điếu thuốc cháy dở trong tay rồi lại ngây ra: "Ờ, đừng méc bác sĩ."
Anh chẳng mảy may phản ứng: "Chỉ là tiện đường, ban ngày tôi không tiện lộ mặt."
"Có thể báo trước một tiếng mà."
"Chẳng ai muốn nhận việc khi đang nghỉ bệnh."
Cái lý do gì kỳ quặc vậy? Chẳng lẽ nửa đêm thì không tính là nghỉ bệnh hay bị quấy rầy công việc? Gương mặt cô biến hóa đủ sắc thái, cuối cùng đành bất lực: "Cân bằng công việc và cuộc sống kiểu tự do nghề nghiệp, tôi bắt đầu thấy thích anh rồi đấy."
"Tôi đọc báo cáo của cô." Anh lờ luôn câu đùa, "Kết quả không tệ, sinh thiết cũng không có gì bất thường. Một hai tuần nữa có thể xuất viện."
Cô im lặng một lúc mới nhận ra, anh không nói đến bản báo cáo cô viết, mà là hồ sơ y tế thật sự. Hóa ra lần này thật sự không nói chuyện công việc: "Tôi tưởng mọi người đều cho rằng không chữa nổi."
"Họ chỉ có trách nhiệm điều trị triệu chứng. Tiên lượng loại triệu chứng này thế nào, chỉ mình tôi biết."
Cô lại nhìn anh thật lâu, đến mức anh tưởng cô sắp ngủ mất vì thuốc.
"Thỉnh thoảng tôi thấy mình như đã chết rồi vậy," cô thì thầm, "giống như mấy vết thương trên người này, thật ra là cái xác phân hủy dưới nhà máy hóa chất đang phản chiếu vào. Cái tháng Mười với Mười Một mà tôi nhớ, có khi chỉ là giấc mơ cuối đời. Anh xem, không có zombie, không có virus, không có sinh vật vũ khí kỳ quái nào, chỉ có sự yên bình nhàm chán như trạm chăm sóc cuối đời. Nhưng mà anh đến rồi, chứng tỏ tôi vẫn còn tỉnh táo."
"Ai rồi cũng chết." Anh đáp, không buồn nghĩ đến mấy bệnh nhân đang vật vã sống chết trong bệnh viện.
Cô nhướng mày: "Không ngờ anh cũng tin vào câu đó."
"Không phải tin, là sự thật. Thời gian của sinh vật sống luôn có hạn." Anh bước lên, lấy đi điếu thuốc trên tay trái cô. "Còn cô? Cô tin vào điều gì?"
Cô không ngẩng đầu.
"Tôi là một lính đánh thuê, Wesker."
"Leon S. Kennedy." Anh nói vậy.
⸻
"Vậy là cô thực sự làm việc cho Wesker." Luis nhìn chằm chằm vào ống dịch chiết, cuối cùng vẫn hỏi ra.
"Hả?" Cô dựa vào tường, đầu óc choáng váng. Không có ảo giác, chứng tỏ con quái vật kia chưa đến gần — tin tốt. Nhưng giác quan rối loạn, thứ gì trong tầm mắt cũng méo mó không đúng vị trí, nhìn lâu là buồn nôn. Cô thậm chí không còn sức để bảo anh ta im miệng.
"Anh nói Wesker nào?" Tò mò của một cựu nghiên cứu viên Umbrella khó mà kiềm chế.
Cô cố gắng hít thở, cố nhìn vào cảm xúc trên mặt anh qua lớp sương mờ trong mắt: "Có khác gì đâu?"
"Phải ha." Luis quay lưng về phía cô, nhún vai tự giễu, "Lúc nhận được email, tôi đáng lẽ phải đoán ra rồi. Ai làm nghề này mà chẳng muốn có hổ phách, chỉ cần tôi thoát được... không, không phải tôi có ý khác. Cô thấy rồi đó, hổ phách ở đây, hàng thật giá thật, tôi nói được làm được."
Hàng thật đến mức chẳng cần kiểm tra.
"...Vậy đợi ra khỏi đây rồi nói tiếp được không?" Cô cố gắng dồn hết sức bình sinh, nói xong câu cuối thì chịu không nổi nữa, nhắm mắt lại.
⸻
A.W.
Khi dọn hòm thư của căn hộ lâu ngày không về, cô nhận ra mình lại ký mấy chữ này trên bảng đăng ký. Xã hội tiêu dùng ai cũng cần đối phó mấy trò tiếp thị, thường tùy vào tờ giấy tờ cô mang theo lúc đó, hoặc cái tên đầu tiên hiện ra trong đầu. Phần còn lại thì đơn giản — trong tên thật của cô cũng có chữ W. Một tổ hợp ngẫu nhiên trong 26 chữ cái không đến mức gọi là kỳ tích, nhưng cũng không tầm thường đến độ khiến người ta dễ dàng lãng quên.
Cô đưa anh mẫu virus G, anh cho cô cơ hội không bị chôn sống. Coi như huề. Wesker chưa bao giờ tiết lộ sự thất bại hay phản bội phần nào của cô cho bất kỳ ai, câu chuyện trở thành "người phụ nữ bí ẩn hoàn thành nhiệm vụ trong địa ngục mang tên Raccoon City." Anh để đời mình khép lại bằng cái chết, rồi dệt nên truyền thuyết về một người còn sống. Cô gần như mất mạng vì vết thương ở Raccoon, mất nửa năm mới hồi phục được bảy phần. Trong khoảng thời gian đó, Wesker tiếp tục gửi vài nhiệm vụ không quan trọng qua các kênh liên lạc khác, nội dung và thù lao đều hời hợt, mục đích thật sự là duy trì tín hiệu hợp tác lâu dài giữa hắn và Ada Wong trong lĩnh vực vũ khí sinh học — chỉ vậy mà thôi.
Cô không thích nợ ân tình — cái giá thường không thể quy đổi bằng tiền bạc — nhưng ít khi nghĩ đến cô và Wesker đã có bao nhiêu giao dịch. Hắn chưa bao giờ làm ăn lỗ, miễn nhiệm vụ vẫn đều đặn, cô biết cán cân vẫn đang giữ được.
Khi nhiệm vụ trở nên bảo mật hơn, Wesker bắt đầu trực tiếp liên lạc với cô. Người trung gian thở phào nhẹ nhõm, thấy cô cười còn buông lời cảm thông: "Ai mà thích làm việc với một kẻ cầu toàn? Mỗi người trong các cô ở hiện trường đã có cả trăm câu hỏi, đến tôi thì thành cả nghìn, email với điện thoại đến phát điên. Còn nhiệm vụ của cô, tài nguyên được điều phối mỗi lần đều ít đến đáng thương."
Cô nhướng mày không phủ nhận: "Thưa ngài, người anh nên than phiền là kẻ cầu toàn kia, không phải tôi."
⸻
Nhiệm vụ mới diễn ra trong một buổi dạ tiệc. Váy dạ hội đen với tầng tầng lớp lớp vải voan đủ để giấu vài món đồ nghề cần thiết, dải lụa buộc ở cổ thành một đóa hoa trang nhã, che khuất vết sẹo do đạn để lại. Thật ra làm vệ sĩ sẽ dễ hành động hơn, nhưng đội an ninh khách sạn toàn là nam giới, cô trà trộn vào đó quá dễ bị chú ý, nên đành đóng vai khách mời. May thay bữa tiệc đủ lớn, ban tổ chức chẳng ngại phát thêm vài thiệp mời.
Nhiệm vụ của cô là lấy bằng chứng phân chia tài sản. Thật ấm lòng, sẽ không ai bị tổn hại cả—tất nhiên là về mặt thể xác.
Cô lấy một ly champagne từ khay của người phục vụ, lẩn vào một góc của bữa tiệc, lặng lẽ đeo tai nghe, khéo léo giấu dây cáp trong tóc và nếp vải: "Mục tiêu đâu?"
"Khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến."
"Có thể tiết lộ một chút không," trước khi mục tiêu xuất hiện cô chẳng muốn phí lời xã giao, nhưng đứng không chờ đợi thì lại quá nhàm chán, "một thám tử tư bình thường là đủ rồi, sao lại chọn tôi?"
"Có người sinh ra đã giỏi gây rắc rối rồi rút lui toàn mạng."
"Ồ," cô thản nhiên đáp, "tôi đoán đó là lý do vì sao lại phải đến dự tiệc của công ty dược."
"Họ tin vào quyền lực. Hôn nhân chỉ là một bản hợp đồng."
Ném lại một câu đánh giá ngắn gọn, Wesker không cho cô cơ hội trò chuyện thêm, hoàn toàn im lặng cho đến khi mục tiêu xuất hiện mới báo một câu. Có lẽ không chỉ mình cô nhận nhiệm vụ trong đêm nay. Cô để bản thân chìm vào vai diễn sắp đóng, nhẹ nhàng mà vô hại tiến về phía mục tiêu, tín hiệu trong tai nghe nhanh chóng hòa lẫn vào tiếng ly chén va chạm.
Đàn ông bàn về rượu, đồ ăn, thể thao, chính trị, chiến tranh, công nghệ—phần không thuộc loại tuyệt mật, về lý thuyết—có cái tên đang lên, cũng có cái đang lụi tàn. Mỗi lần như vậy cô đều kinh ngạc trước sự thù địch vô lý mà họ mang. Dù là quan tâm đến World Cup, bầu cử tổng thống hay thị phần sản phẩm mới, tất cả đều chạy theo quyền lực, nhưng khi có người thực sự nắm được quyền lực thì họ lại muốn đẩy kẻ đó vào chỗ chết—chưa từng nghĩ sâu xem con đường ấy dẫn họ đến đâu. Ngay cả Wesker, vừa rồi còn hờ hững nói chuyện, cũng đã tiêu tốn biết bao tâm lực chỉ để chạm vào bí mật đủ sức làm rung chuyển thế giới. Khi cô và Wesker bàn công việc, nào là nhiệm vụ, lịch trình, thù lao, thỉnh thoảng sẽ nói đến vài chi tiết lặt vặt—ví dụ đối tượng thích ăn nhà hàng nào, chuyến bay nào giá mềm mà an ninh lỏng—nhưng chưa bao giờ bàn tới điểm kết thúc của kế hoạch, không chỉ vì nguyên tắc nghề nghiệp hay thỏa thuận bảo mật.
Có lẽ chỉ vì cô luôn đặt mình ngoài cuộc, coi họ là kẻ khác. Người ta thường nói đồng loại mới dễ tranh đấu, chính là vậy. Cô vừa âm thầm ghi nhớ bố trí trong sảnh tiệc, vừa bâng quơ, không mấy thành ý tự hỏi. Quyền lực đối với cô chỉ là công cụ. Phần lớn thời gian, nó chỉ là vỏ rỗng. Trò chơi của họ chỉ thay đổi thế giới phía bên kia. Nhưng giả dụ, ngay lúc này, có một đồng nghiệp bỗng hiện thân trước mặt, nhận nhiệm vụ liên quan đến vũ khí sinh học, cô cũng sẽ bắt đầu soi mói diễn xuất của đối phương, bắt bẻ từng hành động nhỏ nhặt, âm thầm dựng lên một đối thủ tưởng tượng—thậm chí chẳng cần giả dụ, mẫu G rò rỉ từ Raccoon City đã có ít nhất bốn bản sao, trời biết cô đã khó chịu đến mức nào khi biết chuyện đó.
Trước khi tình hình trở nên tồi tệ, cô đã rút lui lặng lẽ, mang theo đĩa CD và cuộn phim đầy dữ liệu, nhanh đến mức Wesker lúc nhận báo cáo cũng lộ ra chút ngạc nhiên. Sau lưng cô là tiếng cãi vã gay gắt, thi thoảng xen lẫn tiếng va chạm và đồ vỡ, e rằng vẫn có kẻ không tránh khỏi đòn thể xác, nhưng cú đấm dẫu sao cũng dịu dàng hơn đạn và dao rất nhiều—đêm nay thế giới vẫn hòa bình.
Điểm giao hàng gần đến bất ngờ, chưa đầy năm trăm mét tính theo đường thẳng từ hội trường. Cô đứng dưới lầu nhìn lên lớp kính sáng đèn, liệu có thể nhìn thấy dòng người rời rạc trong sảnh tiệc không, nhìn thấy khách khứa bên cửa sổ, nhìn thấy cô đường hoàng băng qua phố, gõ cửa nơi này?
Cô bấm mật mã mở cửa tầng được chỉ định, là một phòng suite, đảo mắt nhìn quanh không thấy dấu hiệu sinh hoạt. Giao dịch tạm thời thường vội vã, không phải điều lạ. Nhưng cô vẫn theo bản năng nâng cao cảnh giác. Tai nghe không có cập nhật, cô lặng lẽ tới gần cánh cửa bên trong liếc nhìn, cũng không thấy ai. May mà màn hình máy tính chớp bảo vệ màn hình và nửa cốc cà phê còn ấm cho thấy chủ nhân chưa đi xa. Cô luôn khó hình dung Wesker khi làm việc cũng uống cà phê, ít nhất không phải để tỉnh táo. Ngủ và ăn—hai khái niệm này không hợp với anh ta, không phải vì hiếm thấy, mà vì cách anh ta tồn tại vốn không giống người thường.
Cô bật đèn phòng khách, đặt chiến lợi phẩm lên bàn trà, định ngồi xuống chờ thêm một lát, nhưng đầu vừa tựa vào lưng ghế thì đã nhắm mắt thiếp đi. Cô mơ mơ hồ hồ tìm vài lý do: ghế sofa ở căn hộ cao cấp thật êm, tối nay bịa trăm câu nói dối hao tâm tổn trí, nửa đêm buồn ngủ là chuyện thường tình—tất cả thoáng qua rồi tan biến trong giấc ngủ.
Thực ra cô rất ít khi mơ thấy Raccoon City. Ở chiến trường phía bên kia địa cầu chưa từng thiếu sinh mạng nhẹ tựa cỏ rác và xác chết thê thảm, Raccoon cũng chẳng phải ngoại lệ. Đôi khi trở lại trong mộng, những mảnh vụn kỳ dị trong ký ức được lấp đầy một nửa là chàng cảnh sát trẻ đầy nhiệt huyết, nửa còn lại là cống ngầm và đường hầm bị quái vật chiếm giữ. Cô chỉ đi đường ngầm dưới phòng thí nghiệm một lần, bản đồ đến nay vẫn rõ ràng như vừa mới khắc vào trí nhớ. Quái vật biến dị do G-virus mọc đầy mắt, ánh nhìn như thần cổ ngắm thấu linh hồn, trách cứ con người phạm điều cấm kỵ, nhưng khi chiến đấu lại yếu ớt đến không chịu nổi. Cô bắn ba phát trúng mắt, rồi len qua khoảng trống giữa xác chết để tìm lối thoát. Còn loại không mọc mắt càng phiền toái hơn—loại vũ khí hình người tên Tyrant, dai như ma, nhờ sự phi lý của giấc mơ mà có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi nào. Có lúc hiếm hoi, Tyrant cúi đầu đứng yên một chỗ, như cỗ máy cạn năng lượng đang chờ đánh thức, đôi mắt vô cảm lặng lẽ dõi theo kẻ đi ngang. Không giống lúc truy sát dữ dội, cái nhìn ấy bình thản, âm u, chực chờ hành động—nhưng trong ván cờ như vậy, chỉ cần đủ thời gian, nỗi sợ sẽ không còn là nỗi sợ.
Khi tỉnh lại, căn phòng đã tối đen. Cô nhổm người dậy từ lớp vải mềm, nguồn sáng duy nhất là ánh xanh mờ từ màn hình máy tính. Wesker quay lưng về phía cô, đứng cạnh bàn, không nói lời nào, chăm chú nhìn ảnh và tài liệu dày đặc trên màn hình—có ảnh chụp chung, cũng có ảnh riêng—đó chính là những gì cô lấy được. Bí mật gia tộc, tài liệu nghiên cứu, dù là loại nào cũng đủ để thành một món hàng giá trị.
Ánh đèn neon đêm rọi qua khe rèm. Cô định chào một câu, nhưng mở miệng lại thành:
"Anh tin vào điều gì, Wesker?"
Chỉ có im lặng kéo dài như mọi khi trả lời cô. Cô lại lơ mơ vùi mặt vào thứ có lẽ là chăn.
"Cô biết chúng ta đang đối mặt với cái gì." Giọng anh trầm thấp vang lên từ xa xăm.
Sinh vật gọi đó là đột biến, xã hội gọi đó là cải cách, lịch sử gọi đó là tiến bộ, còn tên gọi bản chất hơn cả là:
"Biến đổi."
⸻
"Có thay đổi trong kế hoạch."
Tiếng vật nặng rơi xuống. Cô quay lại, theo phản xạ đưa súng trường bán tự động chắn trước người. Wesker ra hiệu về chiếc vali dưới đất, thờ ơ nâng lại súng:
"Chấp nhận hay không tùy cô."
Ngay cả với Wesker, như vậy cũng thật vô lý.
Cô từ chiếc hộp nhìn thẳng lên mặt anh, nhếch môi nở nụ cười lẳng lơ:
"Anh nghĩ tôi sợ súng à?"
Phía sau họng súng đen ngòm, giọng anh khó đoán:
"Thú vị thật."
...
Cảm giác từng trải lại đến quá nhanh.
Suốt cả ngày, đâu đâu cũng là dấu vết của ký ức lặp lại—quái vật không còn hình người, thí nghiệm trái luân thường, máu của những học giả lạc lối hòa làm một với vùng đất tội nghiệt này—chỉ cần cô và Leon cùng xuất hiện ở một nơi, là lời nguyền sẽ khởi động sao? Cô không biết. Nhưng cảm giác lần này lại quá tươi mới—hai tiếng trước, trong phòng đóng sách của lâu đài, cô cũng giương súng nhắm vào lưng người khác, đối phương cũng bình tĩnh không động, mà cô cũng—
Cô sẽ không nổ súng. Leon biết điều đó.
Súng lục không đủ để gây thương tổn. Wesker biết điều đó.
Wesker sẽ nổ súng không? Cô có đáp án, nhưng kèm quá nhiều điều kiện phụ, có giá trị trong vài tháng—hoặc vài giây.
Cô thấy hơi bực. Bắn tỉa cần ẩn mình. Trên tháp chỉ có ánh đèn chớp cảnh báo hàng không, màn đêm che lấp hết mọi thứ, cô không nhìn rõ mặt anh—chưa kể anh còn đeo kính râm. Trời ơi, không phải cô nghi ngờ năng lực của Wesker, khoảng cách gần thế này cô còn chẳng cần ngắm, nhưng đêm hôm khuya khoắt mà đeo kính râm đi đường núi là có vấn đề gì?
Một vài nhiệm vụ cô cũng đeo kính. Để tránh lộ thân phận là một, một lý do khác quan trọng hơn là—phụ nữ, còn trẻ, lại xinh đẹp, có lúc là lợi thế, có lúc lại thiếu lực uy hiếp với mấy kẻ không biết điều. Một cặp kính râm cộng thêm lớp trang điểm vừa đủ tiết kiệm được rất nhiều công sức.
Phải nói, ưu thế của kính râm cô học được không ít từ vị khách này, và cũng áp dụng lên đối tượng nhiệm vụ—kiêu ngạo, mỉa mai, trò chơi đóng vai. Thi thoảng, trong lúc đang nhập vai, cô phân tâm nhìn thế giới qua lớp kính tối, không thể không nghĩ: đạo cụ này rốt cuộc là để nhìn người khác, hay bảo vệ chính mình?
Thật không công bằng. Cô vô thức lấy lưỡi đẩy chân răng. Vì sao mỗi lần anh ta đều có thể ẩn mình sau lớp ngụy trang, còn cô thì chỉ có thể tay không tiếp nhận thử thách. Số lần cô nhìn vào mắt anh còn ít hơn số lần thấy anh ăn ngủ. Đó thực sự là một đôi mắt khó quên. Khác với nhiều bí mật khác, anh ta chưa từng tránh né nguyên do của nó. Cô không thấy sợ, nhưng sắc hổ phách khác thường ấy đủ để mọi quan sát ngưng đọng nửa giây. Nếu nhiệm vụ sau yêu cầu xuất hiện rình rang, thì mua cặp kính áp tròng sặc sỡ cũng là lựa chọn không tồi—cô nghĩ, khi tỉnh lại.
Nhưng tất cả vẫn là ngụy trang. Dù có thể đọc được hầu hết cảm xúc qua cử động và biểu cảm, cô vẫn luôn thấy trên mống mắt anh là chiếc lưới vây mồi đang bủa vây.
Cô mang vali xuống tháp, còn Wesker đang nhìn về phía mục tiêu của nhiệm vụ năm phút trước. Lúc này anh đang thấy gì? Muốn cô thấy gì?
Tháng 11 năm 1998, trong căn phòng bệnh hôi nồng mùi thuốc và khói thuốc đó.
"Leon S. Kennedy." Anh dễ dàng nói ra cái tên chỉ gặp một lần đã giam chặt cô, "Sự khác biệt lớn nhất giữa cô và anh ta là gì, Ada?"
Về sau cô dần nhận ra, anh rất ít khi gọi tên cô trước mặt—có vẻ như cái tên giả này đã mang quá nhiều thứ không cần nói ra.
"Có người tin vào cái chết và nỗi sợ. Có người tin vào tiền bạc và lợi ích. Có người tin vào lý tưởng và con người. Có người tin vào tình yêu." Giọng anh khẽ rung nhẹ, như thể đó là một từ thật nực cười—nhưng chỉ thoáng qua.
"Cô không tin vào tiền. Không tin vào lý tưởng. Không tin con người. Không tin tình yêu. Vậy cô sống vì điều gì?"
Thì ra là thế. Sau bao lâu không chịu vén màn, cuối cùng cũng là đáp án mà cả hai đã đợi quá lâu.
Ồ... giọng nói trong đầu khẽ thở dài. Anh đang trông mong điều gì, trong một mối quan hệ bắt đầu bằng dối trá?
Cô mở thiết bị liên lạc, xem tọa độ mới—dấu chấm trên bản đồ đã nhảy qua eo biển, đến một hòn đảo khác.
Chúng ta rồi sẽ chia đôi ngả.
⸻
Bổ sung hai chuyện lúc viết thì chưa biết:
1. Tôi giết nhà máy Nhật rồi, mấy ông làm bản địa hoá quốc tế đừng có viết linh tinh hại người nữa... Phiên bản RE2R bản Nhật của Ada cũng giống bản gốc, vẫn là gián điệp công nghiệp.
2. Bài này được viết trước khi tôi phát hiện ra Wesker cười trong đoạn ở nhà trưởng thôn.
Sau khi có nụ cười đó, toàn bộ concept đoạn chuyển cảnh này đã hoàn toàn khác!!!
Nói nhẹ thì cuộc đối thoại hoang đường này thật sự có thể thành hiện thực thay vì chỉ là một trò đùa, nói nặng thì—cười ra như thế rồi—ông rốt cuộc đã nghe bao nhiêu trò cười nhạt của cô ấy rồi chứ...
RE4R thật sự bán quá đỉnh, bán cháy hàng, bán đắt bán chạy luôn, Capcom vạn tuế...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro