Extra #1
'Có một đứa bé này, tên là Min Yoongi. Cả cuộc đời nó vốn dĩ đã là một chuỗi sai lầm. Khi sinh ra đã bị xem như thứ không nên xuất hiện trên thế gian này, bị chính đấng sinh thành đem bỏ trước cửa cô nhi viện vào một đêm bão lớn. Chẳng biết làm thế nào đã sống sót nổi nữa, haha. Vì bão quá lớn nên mãi tới sáng hôm sau người ta mới ra ngoài, khi đó mới phát hiện đứa bé ướt sũng trong chiếc giỏ mây, chiếc chăn mỏng quấn trên người nó đã sũng nước rồi. Có thể nó đã khóc cả đêm cầu xin sự giúp đỡ, nhưng chẳng ai nghe thấy vì tiếng gió quá lớn, cũng có thể là họ nghe thấy nhưng cố tình phớt lờ đi. Khi người ta đưa nó vào thì nó đã yếu lắm rồi, da nó tím tái đi, không còn đủ sức để khóc nữa. Đáng lẽ ra Chúa nên chấm dứt mọi đau khổ của nó ngay khi ấy. Nhưng không, Ngài không làm vậy. Có lẽ kiếp trước nó phải mắc tội lớn lắm, vì thế Ngài không để nó chết. Ngài bắt nó sống để đền bù lại những tội ác nó gây ra ở kiếp trước. Và thế là chuỗi ngày đau khổ của nó bắt đầu.'
'Với một đứa trẻ ở trại mồ côi thì việc được nhận nuôi chẳng khác gì việc được cứu rỗi khỏi một cái địa ngục. Ở đây tuy mang tiếng là trại cứu trợ trẻ em, nhưng họ thường xuyên đánh đập chúng, bỏ đói chúng khi chúng sơ sảy làm hỏng thứ gì đấy, lấy lí do chúng cần được giáo dục. Min Yoongi, đứa trẻ đáng thương ấy cũng chẳng phải ngoại lệ. Nó thường xuyên nhận tội thay những đứa trẻ nhỏ hơn, để rồi khi mới chỉ 4 tuổi mà cơ thể nó đã chằng chịt dấu vết sau những trận đòn. Đã có 5 gia đình từng nhận nuôi nó. 5 lần nó đều bị trả về, với những lí do như 'hỗn láo', 'trộm cắp', 'dối trá'... Khi quay về cô nhi viện, có nhiều đứa trẻ tò mò đã hỏi nó, vì sao nó lại bị các gia đình kia nói như vậy ? Rốt cục nó chỉ hơi hé môi cười, một nụ cười cay đắng : 'Thế giới bên ngoài không đỡ hơn trong này đâu, thậm chí còn tệ hơn thế nhiều mấy đứa à.' Lời giải thích mơ hồ ấy chắc chỉ có nó hiểu, nó không mong mấy đứa nhỏ ấy hiểu, và cũng không mong chúng gặp phải những gia đình tồi tệ như những gia đình trước nhận nuôi nó.'
'Quãng thời gian từ năm 4 tuổi đến năm 6 tuổi của Min Yoongi quả thật là địa ngục. Quá sức tưởng tượng với một đứa trẻ. Nhưng một khi đã vượt qua rồi, sau này ngồi nghĩ lại, bạn sẽ cảm thấy tự hào nhiều hơn là tủi thân. Đúng vậy, nhưng đó là chuyện của sau này. Tại thời điểm đó, Min Yoongi quyết định đóng băng mọi thứ trong cuộc sống của nó. Đóng băng tinh thần, đóng băng cảm xúc, để mỗi ngày trôi qua đều là một màu xám xịt. Cho đến khi tia nắng đầu tiên chiếu rọi vào tảng băng trong tim nó sau ngần ấy thời gian, chính là khi mẹ Jeon bước tới bên cạnh, cúi xuống hỏi nó một câu mà có lẽ suốt đời này nó sẽ không bao giờ quên : 'Con có muốn làm con của mẹ không, đứa trẻ cô đơn ?' Khi đó, chẳng hiểu sao nhưng nó đã bật khóc trước một người hoàn toàn xa lạ. Một người có thể cảm nhận được sự trống trải lạnh lẽo trong lòng nó và sẵn sàng đưa tay ra ôm lấy, sưởi ấm cái lạnh đó. Cũng chính khi đó, Min Yoongi biết chắc rằng, gia đình mới này sẽ không hề giống với 5 gia đình trước của nó.'
'Cuộc sống với gia đình mới, khi đó có thể gọi là hoàn hảo. Gia đình Jeon lúc đó chưa có con, nên Min Yoongi được cưng chiều hết mực. 5 năm sau, mẹ Jeon sinh một đứa em. Khi mẹ từ bệnh viện trở về, Min Yoongi xin thề trên từng vết sẹo trên lưng, nó đã thấy một vầng hào quang lấp lánh toả ra từ cái bọc chăn nhỏ xíu đó. Khi ló mặt vào ngó thử, nó đã quyết định tự đặt ra cho mình nhiệm vụ cao cả nhất trong cuộc đời, chính là bảo vệ đứa nhỏ này. Jeon Jungkook, ấy là tên của em trai nó. Mấy ngày đầu nó cũng đã tham gia cùng ba mẹ, góp ý vài cái tên mà nó thấy hay hay như là Bigfoot, hoặc là Snowball. Khi nó nói ra ý kiến thì ba mẹ quay ra nhìn nhau 2 giây, rồi cũng phá ra cười khiến nó thấy hơi quê. Ba nói : 'Jeon Snowball không phải là một cái tên phổ biến đâu Yoongi à.' Mẹ bảo : 'Nếu con gọi em là Bigfoot, sau này em sẽ thành Chân To thật và dẫm bẹp con lúc ngủ đấy.' Và phải đến 10 năm sau thì Min Yoongi mới ngừng tin rằng một ngày nào đó, em trai mình sẽ dẫm bẹp mình lúc ngủ.'
'Hồi còn nhỏ em trai vốn đã không thích nó, vì em ấy nghĩ ba mẹ cưng chiều một đứa con nuôi hơn cả chính con đẻ của mình. Khi đó em trai còn nhỏ, chưa thể hiểu hết được, nên nó không trách em ấy. Chuyện sau đó, khi lớn lên, lại phức tạp hơn thế nhiều. Khi Min Yoongi phát hiện ra tình cảm dành cho chính đứa em trai của mình, thì cũng là lúc em ấy bắt đầu tránh xa nó. Có lẽ nó đã để tình cảm của mình phát triển quá lộ liễu rồi. Em ấy bị những lối suy nghĩ cứng nhắc của thời đại cũ lôi kéo, luôn suy nghĩ đồng tính là một loại bệnh nan y không cứu chữa được. Đầu tiên là xa lánh, sau đó dần dần đến khinh bỉ, cuối cùng thì chẳng coi nó là anh trai nữa. Nó bất lực nhìn em trai - người mình yêu thương - rời xa khỏi vòng tay của mình. Lời hứa năm nào vẫn vang vọng trong đầu nó : 'Anh Yoongi sẽ bảo vệ em suốt cuộc đời này, em trai bé nhỏ à !' Thời gian đầu mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt nó, đã lâu rồi nó mới cảm thấy lạnh lẽo như thế này - từ khi rời khỏi cô nhi viện đến nay đã 13 năm. Mỗi lần nhìn gương mặt lạnh lùng của em trai khi nó cố gắng khơi lên một chủ đề để cùng nói chuyện, trái tim nó đau đến thắt lại, cuối cùng cũng chỉ cười trừ lui ra chỗ khác, không phiền đến em ấy nữa. Nó biết thứ tình cảm này là sai trái. Em ấy xa lánh nó cũng có lí do cả thôi. Nó biết nó là người sai, nên dù em ấy có đối xử với nó như nào đi chăng nữa, nó vẫn sẽ vui vẻ chấp thuận.'
'Sau khi suy nghĩ tự tử bật ra trong đầu nó, và rồi những chuyện kia xảy ra, trước lúc lịm đi nó còn mơ màng nghe giọng em trai gọi tên mình, còn cảm nhận được một bờ ngực vững chãi ôm chặt lấy. Ấm áp thật, ấm đến mức nó chẳng muốn tỉnh lại nữa. Thế là nó quyết định chìm vào mộng lâu lâu một chút (dù về mặt sinh học nó biết như vậy sẽ để lại hậu quả không hay lắm). Trong cơn mê, nó như đi lạc vào vùng quá khứ của mình. Nó được xem lại những hình ảnh hồi còn ở cô nhi viện, những thước phim cũ mèm về những đứa nhỏ gầy gò, ăn mặc rách rưới, lén lút trộm quả táo để trên bàn rồi chuyền tay nhau gặm lấy gặm để. Những hình ảnh nhập nhoạng về những gia đình trước nhận nuôi nó, những người vô nhân tính đã hứa hẹn đủ thứ khi kí tờ giấy xác nhận nhận nuôi nó, để rồi sau đó chỉ có những màn tra tấn, những yêu cầu sinh lý ghê tởm mà họ áp đặt, buộc cậu phải làm với thân phận 'con nuôi'. Đó mới là những lí do thật sự khiến Min Yoongi bị trả về cô nhi viện.'
'Min Yoongi muốn hồi tưởng một chút, nên quyết định ở lại trong mê cung trí nhớ của mình và xem hết tất cả những kí ức của nó từ khi nó bắt đầu nhận thức được đến tận bây giờ. Nó cứ mải miết đuổi theo dòng chảy kí ức, cho đến cuối con đường, giọng nói của em trai lại vang lên. Nó cứ nghĩ mình ngủ lâu quá sinh ảo tưởng, nhưng không, đây chắc chắn là chất giọng ấm áp quen thuộc của em trai. Em ấy nói rất khẽ, dường như sợ làm phiền giấc ngủ của nó. Dường như có một thứ gì đấy lạnh lạnh chạm vào tay nó. Em ấy hứa hẹn gì đó về việc tỉnh dậy. Em ấy nói yêu nó, và chỉ cần nó tỉnh dậy thôi, không yêu em ấy cũng được. Đồ ngốc ! Đâu thể 'yêu' xong rồi CTL+Z để rút lại yêu đâu ! Rồi Min Yoongi bắt đầu lưỡng lự. Có thể giọng nói kia là ảo tưởng do chính nó tạo ra, nhưng cũng có thể là thật. Nó bối rối giữa việc tỉnh dậy và tiếp tục ở lại nơi đây, dạo chơi giữa những kí ức của mình. Tỉnh dậy thì sao ? Tỉnh dậy thì được gặp em trai. Nhưng sẽ phải tiếp tục chịu ánh mắt cay nghiệt của em ấy. Còn ở đây ? Cũng chẳng tốt đẹp gì hơn, chỉ là được yên tĩnh ở một mình, không thấy đau, cũng chẳng thấy mệt. Chỉ là...trống rỗng !'
'Rốt cục Min Yoongi quyết định tỉnh dậy, căn bản vì chợt nhớ ra còn ba mẹ Jeon nữa, hai người hẳn sẽ rất lo lắng cho nó. Và đó không phải là cách hay nhất để báo đáp lại những người đã cứu rỗi nó khỏi cái địa ngục trần gian kia. Khi tỉnh dậy, đã là 3 tháng trôi qua. Mọi thứ thay đổi hơi nhanh, khiến nó có phần không kịp thích nghi. Em trai hối hận cùng cực vì ngày trước đã khiến nó mệt mỏi. Còn nói yêu nó, yêu rất nhiều, về sau khi nó được xuất viện lại đưa nó quay về căn nhà quen thuộc, ngày đêm sủng nịnh nó như bảo bối quý nhất trên đời. Rồi chẳng bấy lâu sau mà ba mẹ biết chuyện. Hai người cũng chẳng phản đối dữ dội như nó dự đoán. Mọi chuyện cứ thế trôi qua trong êm đẹp, khiến Min Yoongi sau này nghĩ lại còn thấy đáng ngờ, phải chăng lúc nó hôn mê đã có chuyện gì đó động trời xảy ra, khiến toàn thế giới thay nhân đổi tính 360° như vậy ?'
'Và thế là, cái chuỗi sai lầm trong cuộc đời của Min Yoongi đến đó là chấm dứt. Sau đó, cuộc sống của nó (hầu như) chỉ toàn là màu hồng. Con người ta trưởng thành hơn từ những lần lỡ bước trong đời, và Min Yoongi đã vượt qua những sai lầm trong cuộc sống của nó, để rồi Chúa quyết định công nhận thành quả của nó, ban tặng cho nó một cuộc sống xứng đáng với những bất công nó phải chịu từ khi lọt lòng. Nếu ngày đó nó không cứng đầu cãi lại những gia đình nhận nuôi đầu tiên ? Nếu ngày đó nó không đồng ý đi theo mẹ Jeon ? Nếu ngày đó nó không bỏ nhà đi lúc nửa đêm ? Liệu những chuyện như thế này có xảy ra ? Liệu nó có học được điều gì không, nếu cuộc sống của nó vô cùng an nhàn từ nhỏ đến lớn, không chút vướng bận, không chút sóng gió ? Min Yoongi không biết, nhưng nó không hối hận về bất cứ quyết định nào cả. Và nó cũng không oán trách những tai hoạ đã xảy đến với nó. Cũng phải nhờ những tai hoạ đó mà Min Yoongi đã gặp được điều khiến nó hạnh phúc nhất cuộc đời - một vầng hào quang mang tên Jeon Jungkook.'
---
A/N :
Để ý kĩ nhé các cậu, phần extra này có liên quan tới phần sau đấy =))
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro