Chap 005 (ĐCS)
Những con chim hót líu lo khi mặt trời mọc, tiếng hót tuyệt đẹp của chúng ngày càng to hơn khi một đàn chim tụ tập lại với nhau. Tiếng hót líu lo và tiếng vỗ cánh có thể dễ dàng nghe thấy vang vọng khắp khu đất yên tĩnh với biệt thự Tử Đằng.
T/b từ từ đứng dậy từ tấm nệm của cô , vươn tay và ngáp dài trước khi cầm mặt nạ lên và đeo nó thoải mái lên mặt. Những ngón tay của cô kéo theo những hình chạm khắc nhỏ (màu yêu thích) của mặt nạ cáo trước khi cô đứng dậy và đi về phía tủ quần áo nhỏ để cô có thể lấy ra bộ đồng phục sát quỷ đoàn và bộ kimono có màu (màu yêu thích) của cô.
Những ngón tay của cô lướt trên chất liệu của bộ đồng phục và kimono khi cô mặc nó. T/b ngân nga một bài hát nhỏ khi cô cố định chuôi kiếm để nó không rơi ra khỏi thắt lưng, giữ nó đúng chỗ, khi cô chạy hoặc nhảy xung quanh lúc tránh đòn tấn công của kẻ thù.
Cô làm tóc thành hai bím tóc trước khi cố định hai lọn tóc dài ở hai bên mặt nạ, khẽ cong. T/b đảm bảo tay áo kimono bên trái của cô che kín cánh tay trái của cô ấy.
T/b cảm thấy đã hoàn thành xong mọi thứ, cô bước ra khỏi phòng và đi về phía lối vào khu nhà. T/b bước những bước chân nhỏ và nhanh khi cô đến gần cánh cổng, muốn rời đi trước khi bất kỳ ai khác thức dậy từ giấc ngủ của họ để tạm biệt cô, vì cô luôn khó khăn khi nói:
'Gặp lại sau'
Vì cô biết sống một cuộc sống của 1 người diệt quỷ, sẽ không bao giờ gặp lại bạn sau này. Chỉ tạm biệt.
Đôi môi cô mím lại bên dưới chiếc mặt nạ của cô rồi cô khẽ thở dài, hai tay cô chạm vào gỗ của cánh cổng cao chót vót của tòa nhà Tử Đằng. Cơ bắp cô căng cứng rồi khuỷu tay bị khóa trước khi cô đẩy cánh cửa mở ra lặng lẽ nhất có thể. Sau đó, cô đóng cổng sau đó cô bước ra ngoài trước khi chạy vào khu rừng hơi tối.
Bước chân cô lặng lẽ và chưa từng nghe thấy. Cứ như thể chân cô thậm chí không chạm đất.
'Chị hy vọng chúng ta sẽ băng qua những con đường trong tương lai gần tới , Kamado bé nhỏ của chị, Zenitsu và Inosuke.'
T/b rên rỉ rồi cô quỳ xuống, thanh kiếm của cô từ từ trượt ra khỏi trước khi rơi xuống đất với một tiếng 'lách cách'. Thanh kiếm (màu yêu thích) được bao phủ bởi sự nghiệt ngã và mặt sắc bén của nó trông có vẻ buồn tẻ như thể nó đã không được sử dụng trong nhiều năm, mặc dù T/b đã sử dụng nó chỉ vài ngày trước. Cô trở lại với thanh kiếm trong tay để tránh sự tấn công , mắt cô nheo lại sau mặt nạ khi cô nhảy lên và lật lại vài bước trước khi quay đầu và chạy.
Cô chính xác không có bất kỳ khả năng đặc biệt nào như Tanjirou, Zenitsu, và có thể cả Inosuke, nhưng cô chắc chắn rằng cô sẽ có thể tìm thấy kẻ đứng sau các cuộc tấn công.
Cô dừng lại trong dấu vết của mình và nhìn chằm chằm vào những kẻ giết người đồng loại đang khóc và khóc lóc ngay sau đó. Cánh tay họ vặn vẹo một cách kinh tởm khi họ cầm kiếm của mình một cách kỳ lạ. Cô có thể nói rằng họ đang run rẩy vì sợ hãi.
Một số người đang cầu xin cô giết họ nhưng cô biết rằng việc phá vỡ hành vi về cơ bản là một tội lỗi.
Đôi mắt dị sắc của cô lấp lánh nỗi buồn và cô cau mày. Hai tay cô siết chặt quanh chuôi kiếm . Tay cô nán lại vài giây trước khi để chúng khập khiễng sang hai bên. Cô đứng yên và bọn họ lao vào cô với thanh kiếm, trước khi nhảy lên không trung và cô đã đạp lên lưng hoặc đầu của họ. Khi cô đủ cao, cô ấy nắm lấy một nhánh cây và nâng cơ thể của mình lên cho đến khi chân cô được an toàn trên cành cây.
T/b đã cho những người đó một cái nhìn thông cảm cuối cùng trước khi nhảy từ cành này sang cành khác nhanh nhất có thể để cô không nghe thấy tiếng kêu đau đớn và tiếng cười của lũ quỷ giết chết trong máu của chúng hoặc của người khác.
=======================
"Khoan!! 2 người dừng lại đã!"
Zenitsu hét lên, trước khi ngồi xuống đất - ôm lấy đầu gối . Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt. Tanjirou và Inosuke dừng bước và quay lại nhìn người bạn hèn nhát của họ, không ngạc nhiên khi thấy cậu ta trên mặt đất khóc nức nở.
"ĐÁNG SỢ QUÁ ĐI MẤT !! "
Zenistu nức nở, nhìn hai người bạn đồng hành đang nhìn chằm chằm vào mình.
"Ngươi thực sự làm ta bực rồi đấy...tại sao cái tên này lại ngồi xuống..." đầu heo trừng mắt nhìn chàng trai tóc vàng từ đằng sau cái đầu heo của mình, bực mình vì cách cậu ta hèn nhát .
"CẬU LÀ NGƯỜI DUY NHẤT TÔI KHÔNG MUỐN NGHE PHÀN NÀN ĐÓ, ĐỒ ĐẦU HEO!!"
"Cậu không hiểu nên mới bực !! Bởi điều này là bình thường!"
"TÔI BÌNH THƯỜNG! CẬU KHÁC THƯỜNG !"
Zenitsu rít lên, khi cậu ta liên tục chỉ vào inosuke trong khi cậu ta lườm lườm Zenistu.
Tanjirou im lặng nhìn cảnh tượng trước và mắt cậu mở to khi cậu quay đầu sang một bên để thấy một người máu me mặc đồng phục sát quỷ đoàn bò về phía họ. Nước mắt có thể được nhìn thấy chảy xuống khuôn mặt , hòa lẫn với máu.
"Cứu....cứu tôi..." chàng trai nài nỉ, cơ thể run rẩy dữ dội khi ngước nhìn bộ ba với đôi mắt van nài mỗi khi chạm ngón tay xuống đất để anh có thể tiến về phía trước.
Tanjirou và Inousuke lao đến người đó, hoảng hốt ,
"Cậu không sao chứ?!?! Chuyện gì đã xảy ra?!?!"
Tanjirou đang hỏi và khi cậu đến gần hơn với người đang bò thì cậu trố mắt vì sốc khi người đó bị kéo trở lại rừng, bởi một thế lực không xác định nào đó .
"Hãy đi cứu cậu ta."
Tanjirou lẩm bẩm, đôi mắt nheo lại khi nhìn chằm chằm vào ngọn núi cao chót vót trên chúng.
==============
T/b có xu hướng giết một vài người mà cô đã cứu được từ những mạng giống như con rối. Bộ kimono của cô đã bị rách do liên tục bị xé toạc nên cô có thể tạo ra một loại băng để ngăn chặn vết thương chảy máu liên tục. Một kẻ giết quỷ nắm lấy tay của cô và ngước nhìn cô với đôi mắt đẫm lệ.
Vẻ mặt cay đắng, "Giết tôi...làm ơn giết tôi...tôi đã giết rất nhiều người....làm ơn..." tội lỗi giết chết nhiều người đồng đội vô tội tràn ngập cơ thể .
Đôi mắt cô dịu lại và cô đặt tay phải lên trên đó và siết chặt lại,
"Tôi sẽ không giết anh... những gì anh đã làm không phải do anh. Anh không kiểm soát được qua hành động . Tôi thấy cách anh cầu xin và khóc vì sự tha thứ mỗi khi giết 1 người vô tội. Đừng tự trách mình. Cái chết sẽ không giải quyết bất cứ điều gì cả."
Cô an ủi, ngón tay cái của cô cọ sát vào đốt ngón tay của họ trước khi cô buông tay họ ra. Họ nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt mở to trước khi bắt đầu khóc lóc và khóc nức nở, đầu chúng vùi vào bụng cô gái khi chúng khóc.
Họ không bao giờ muốn điều này xảy ra.
Họ không bao giờ muốn giết những người đồng đội.
Họ tuyệt vọng cố gắng chống trả, nhưng mỗi lần họ làm như vậy họ sẽ bị thương bởi một thế lực nào đó.
T/b đưa tay phải vuốt tóc họ, ngón tay cô xoa nhẹ đầu họ mỗi khi cô làm vậy. Đôi môi cô nhếch xuống nhăn nhó khi nhìn xuống họ, đang ngủ. Cô cảm thấy cơn giận tràn ngập cơ thể. Cô sẽ trả thù. Cô sẽ không để họ chết trong vô vọng.
Cô sẽ chắc chắn rằng bất cứ ai đứng sau vụ tấn công này đều biết họ đã phải chịu bao nhiêu đau đớn cho nhiều người .
================
Tanjirou nhìn chằm chằm vào tất cả những thợ săn diệt quỷ đang giết nhau không thương tiếc. Tiếng khóc của họ và vang lên trong đầu cậu nhưng cơ thể cậu bất đắc dĩ chỉ đứng nhìn. Thật kinh khủng khi nhìn thấy những người đồng minh của mình rơi xuống đất trước khi được nâng lên bởi một lực lượng không thể nhận ra.
Mắt cậu mở to khi thấy 1 người đến gần cậu trước khi vung kiếm, Tanjirou đã né được bằng cách nhảy sang một bên và cúi xuống.
"Inosuke đừng làm họ bị thương!!"
Tanjirou hét lên khi nhìn người bạn heo rừng của mình lật lại để tránh các cuộc tấn công sắp tới.
"Cả đám người này đúng là lũ ngốc!! Chúng không biết rằng giết đồng đội là cấm sao?!"
Inosuke hét lên, thất vọng vì cảnh tượng trước mặt. Tanjirou nắm lấy cánh tay của thợ săn diệt quỷ đã cố gắng tấn công cậu và hạn chế tấn công nữa,
"Không !! Chuyển động của họ rất kỳ lạ, tớ nghĩ có lẽ họ đang bị khống chế hay gì đó!"
Tanjirou hét lại, trừng mắt nhìn bạn đồng hành của mình.
"ĐƯỢC RỒI! VẬY TA CỨ XẺ ĐÔI CHÚNG RA LÀ ĐƯỢC!"
"Cậu không thể !! Họ vẫn còn sống !! Vẫn còn những người sống lẫn lộn giữa họ. Ngoài ra, cậu không được làm hại xác của người bạn đồng đội của mình "
Tanjirou phản đối, mồ hôi đầm đìa vì sợ hãi, căng thẳng và lo lắng.
"ĐỪNG CÓ PHÁ HOẠI CUỘC VUI CỦA TA!"
Inosuke hét lên rồi đâm đầu vào bụng Tạnirou.
"AHHH !!"
Murata hét lên khi thấy 2 người định tấn công anh ta.
Có 2 người khác bị điều khiển , bên phải cậu , Tanjirou và Inosuke quay lại chuẩn bị tấn công , nhưng hai thợ săn quỷ đã bị Tanjirou và Inosuke ném xuống đất, khi bảo vệ Murata.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro