Chap 010

Muichirou nhìn chằm chằm vào cô gái (màu tóc) đang ngồi ở giữa phòng với chiếc bàn nhỏ. Tay phải của cô di chuyển chậm và viết trên giấy. Cậu để ý thấy lông mày cô nhíu lại khi cô bị mắc kẹt trong cách viết một từ nào đó và cách lưỡi cô ấy thè ra một chút mỗi khi cô đọc lại bất cứ thứ gì cô viết.

Cậu nhóc mười bốn tuổi khẽ thở dài khi xoay người véo đuôi tóc, chán nản và thất vọng vì T/b không chú ý đến mình.

"T/b-san ..."

"Hửm...?"

"Hôm nay chị có muốn đi chơi không?"

T/b đặt bút lông xuống khi thấy Chiyo đến trước khi đưa tờ giấy cho cô và quay đầu nhìn Hà Trụ đang chăm chú nhìn vài con chim đậu trên một chuồng chim nhỏ treo trên cành cây.

"Chị xin lỗi,chị không thể ... Rengoku yêu cầu chị đi ăn tối với anh ấy trước khi anh ấy khởi hành nhiệm vụ trong vài ngày tới ... Nhưng, chị hứa sẽ dành... phần còn lại trong ngày với em... một khi chị quay lại... "cô trả lời trước khi đứng dậy.

Cô duỗi tay một chút trước khi nở một nụ cười gượng gạo với Muichirou, "em có thể ... ở trong phòng nếu em thích. Sẽ không lâu đâu. Nếu em .... cần gì .... thì có một cái ghế,bên cạnh giường của chị.., kéo lên ... và ... sẽ có người vào. "

Cô giải thích trước khi cô rời khỏi phòng của mình và đi đến lối vào khu nhà của cô. Bàn tay cô vuốt phẳng mọi nếp nhăn trên bộ kimono mới, đặt lên chiếc mặt nạ và chào tạm biệt mọi người trước khi rời phủ mình .
==============

Rengoku cười toe toét khi nhìn thấy T/b bước vào nhà hàng mà anh ấy đang đợi. Cô ấy đang mặc bộ kimono mà anh ấy đã tặng cho cô ấy và để tóc (màu tóc) kiểu bánh bèo. Đôi mắt anh sớm mở to khi nhìn thấy cô cởi bỏ mặt nạ khi cô đến gần anh, đôi mắt và khuôn mặt của cô lần đầu tiên lộ một cảm xúc không rõ.

T/b mỉm cười thân thiện trước khi cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh , ngón trỏ gõ bàn khi cô chớp mắt bối rối. Rengoku im lặng một cách đáng ngạc nhiên và chỉ chăm chú nhìn cô với nụ cười toe toét.

"Anh có sao không Rengoku-san?"

Viêm Trụ lập tức chớp chớp mắt trước khi gật đầu, "vâng, khá ổn! Cảm ơn đã hỏi!"

Cô đưa tay lên miệng và cô ấy nhìn đi chỗ khác. Má cô ấy phồng lên khi cô ấy cố gắng kiềm chế để không bật ra tiếng cười. Rengoku nghiêng đầu sang một bên bối rối, nụ cười toe toét chưa bao giờ chùn bước.

"Có gì đáng cười à?"
Anh ấy hỏi. T/b chỉ xua tay anh và cô lắc đầu, "không có gì ..." cô đáp, trước khi nhìn xuống menu nhỏ.

"Anh ... định ... gọi món gì?" Cô hỏi khi cô lướt qua menu trước khi gật đầu khi cô tìm thấy thứ mình cần. Viêm Trụ ngân nga trước khi nụ cười toe toét của anh ta mở rộng, "Tất nhiên là khoai lang!"

Anh nói lớn, khá là nhiệt tình. Cô ừ trả lời trước khi nhấc tay gọi một cô phục vụ, "xin lỗi, .. tôi có thể lấy ... một đĩa khoai lang ... khoai tây ... và (món ăn yêu thích).... "

Cô phục vụ gật đầu khi cô ấy viết mọi thứ ra giấy trước khi chạy đi.

"T/b cho tôi hỏi, mối quan hệ của cô và Uzui là gì?" T/b ngâm nga , "Chỉ là bạn ..." cô đáp, ngước nhìn với ánh mắt bối rối .

"Tôi chỉ băn khoăn vì lần trước khi nhìn thấy hai người cùng nhau, và cô ngồi trên đùi Uzui!"

Anh nói, nụ cười mỉm của anh hơi ấp úng và một ánh nhìn nghiêm túc lóe lên trong mắt anh trước khi biến mất nhanh như cắt. Cơ thể của cô căng lên khi cơ thể cô ấy từ từ trở nên ấm hơn. Răng cô cắn chặt môi dưới trong khi ngón tay gõ nhanh trên bàn.

"Chà ... nếu nhớ không lầm, ... Uzui-san đã mời em ... tới uống trà và ... để giúp anh ấy quyết định ... về một số món quà mà vợ anh ấy ... và sau cuộc thảo luận... cả 2 đang ngồi trên nền nhà và anh ấy yêu cầu em ngồi vào lòng anh ấy ... Lúc đầu em từ chối ... yêu cầu của anh ấy ... nhưng ...anh ấy có lỗi nên khi xin lỗi ... đã vấp ngã lên em ... "

T/b giải thích, cúi đầu xuống một chút và anh nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng và bây giờ sưng tấy môi dưới của cô. Rengoku bật cười trước khi với tay qua bàn và vỗ nhẹ vào đầu cô gái, "được rồi! Tôi hiểu rồi!"

T/b gật đầu và hơi mỉm cười khi thấy người phục vụ tiến lại bàn với đồ ăn của họ. "Đồ ăn ... của chúng ta đây ..." cô lẩm bẩm trước khi cảm ơn cô phục vụ và nở một nụ cười nhẹ khi cô đặt đồ ăn của họ xuống.
======================

Muichirou dừng hành động của mình khi ngẩng đầu lên để nhìn chằm chằm vào T/b. Môi cậu hơi cong lên khi thả con hạc giấy origami mà cậu đang làm trước khi chạy đến chỗ cô . Đôi mắt xanh bạc hà của cậu sáng lên và cậu nhìn chằm chằm vào cô, chờ đợi cô gái nói điều gì đó hoặc làm điều gì đó.

T/b mỉm cười nhẹ và cô ấy đưa tay lên xoa đầu Muichirou , trước khi thả cánh tay cô sang bên cạnh.

"Vậy ...em ... muốn đi đâu ... bạn của tôi ơi ..." cô hỏi khi xoa cổ để thoát khỏi tình trạng căng cơ . Hà Trụ chớp chớp mắt trước khi bật ra một tiếng nhỏ.

"Em chỉ muốn ngủ ..." cậu bé đáp lại trước khi ngáp một cái. Cậu đưa tay lên lau nước mắt và chớp chớp mắt .

Cô khẽ cười khúc khích, "đáng lẽ em nên ngủ ... trong khi ... chị đi rồi chứ..." T/b thì thầm trước khi ra hiệu cho cậu đến giường của cô. Cô ngồi vắt chân, hai tay vỗ vào đùi và nở một nụ cười .

Muichirou cũng mỉm cười, đi tới chỗ cô , chỉ để dừng lại và nhìn chằm chằm vào con mèo đang chạy từ giữa hai chân cậu và về phía T/b. Cậu nhìn nó nhảy vào lòng cô và cuộn tròn thành một quả bóng. T/b hé môi trước khi bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ. Tay cô vuốt xuống lưng con mèo của mình khi cô ấy nhìn lên Muichirou với vẻ hối lỗi,

"Chị xin lỗi ...Wun rất chiếm hữu... về cơ bản ... nó là người duy nhất ... có thể dựa vào lòng chị ... "

Khuôn mặt Hà Trụ nhăn lại vì chán ghét và cậu bước lại gần cô trước khi nằm xuống để đầu cậu dựa vào đùi cô. Cậu trừng mắt nhìn con mèo với đôi mắt đầy ghen tị trước khi hơi thoải mái và cậu cảm thấy T/b luồn tay qua tóc và xoa bóp da đầu. Đối với cậu, những cái vỗ đầu và xoa bóp của T/b . Chúng dường như luôn giúp cậu bình tĩnh ngay lập tức và thậm chí khiến cậu buồn ngủ . Nên, bất cứ khi nào khó ngủ, cậu đều đến thăm cô và nhờ cô vỗ về, xoa bóp đầu.

Tất nhiên, cô luôn miễn cưỡng khi nói đến người khác, nhưng vì một số lý do, cô sẽ luôn sẵn lòng làm điều đó với Hà Trụ mà không cần phải suy đoán hay suy nghĩ kỹ.

Nên, dẫn đến việc có một thanh niên nào đó có máu cà khịa tên là Iguro rất ghét Muichirou. Đến mức anh suýt để con rắn cưng của mình cắn Muichirou, nhưng đã bị T/b chặn lại và cô xoa đầu con rắn và chào Iguro.

Quả thực, khá dễ nhận thấy rằng Iguro có chút cảm xúc tình cảm đối với cô cùng với Luyến Trụ, vì vậy những trụ cột khác sẽ cố tình làm điều gì đó thân mật với T/b chỉ để anh ghen hoặc đôi khi để xem thế nào.

T/b bằng cách nào đó thu hút mọi người đến với cô ấy như một nam châm bất chấp sự thật rằng cô quá vô cảm, thẳng thừng và không biết vì lợi ích của mình. Vậy bất cứ khi nào cô bị lạc trong các nhiệm vụ đồng đội, các trụ cột sẽ có thể tìm thấy cô ngay lập tức vì thực tế là những người ngẫu nhiên, phụ nữ, đàn ông và trẻ em, sẽ vây quanh cô vì tò mò.

"Tokito ... cảm ơn vì ... đã đến thăm chị..." cô thì thầm và cô nhìn chằm chằm vào con mèo hiện đang ngủ của mình, một nụ cười chân thật trên khuôn mặt thường không nói nên lời. Muichirou ngước đôi mắt mở to nhìn cô gái trong khi má anh dần nóng lên.

Muichirou một lần nữa mỉm cười và ôm đầu mình vào gần cơ thể cô hơn.

"Không có gì..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro