Chap 015

Chiyo khẽ ngáp dài khi ôm đứa bé đang khóc trong tay, đôi mắt khép hờ và quầng thâm dưới mắt. Cô đã không ngủ đêm qua nhờ đứa bé, không ngừng khóc. Mỗi khi cô đưa đứa bé đi ngủ và cô rời khỏi phòng T/b, đứa bé sẽ thức dậy và ngay lập tức bắt đầu khóc. Cô khẽ thở dài trước khi bật khóc nức nở, mặc dù không có giọt nước mắt nào chảy dài trên khuôn mặt. Cô hoàn toàn kiệt sức và thèm ngủ.

Nhưng, kể từ khi Kai đề xuất rằng gia đình Tsuguko, người hầu và chủ nhân thay nhau chăm sóc đứa trẻ cho đến khi họ tìm được nhà cho đứa bé, đó là lý do tại sao T/b đã không ở nhà trong hai ngày qua. Nó là địa ngục sống cho tất cả mọi người, ngoại trừ cô hầu gái trưởng. Cô đã quen với việc nuôi dạy con cái do có T/b riêng và nuôi trong hộ (họ).

Bà lão luôn tỏ ra như nuôi con nhỏ là một việc đơn giản đối với những người không có kinh nghiệm, nhưng nó hoàn toàn mệt mỏi và vất vả.

"Chiyo ..."

Cô gái vừa nói vừa chồm lên, đôi mắt rạng ngời hạnh phúc khi thấy chủ nhân bước vào phòng. Cô quan sát các cô gái một cách mệt mỏi trước khi chạy đến chỗ cô, để đứa bé tò mò bò quanh phòng.

"T/b - sama! Chị đã đi được hai ngày! Tụi em rất lo lắng cho chị !"

Chiyo nghiêng ngả, nước mắt lưng tròng khi lồng ngực siết chặt. Cô cảm thấy một sức nặng đè nặng lên vai mình và nỗi sợ hãi tràn ngập trong bụng cô không ngừng để lại. T/b khẽ ngáp khi sửa mặt nạ, "Chị xin lỗi ..." T/b đi ngang qua Chiyo và về phía đứa bé, lúc này đang ngồi và nhìn chằm chằm vào cô ấy với đôi mắt nai tơ mở to.

T/b quỳ xuống và dùng ngón trỏ xoa nhẹ lên má phúng phính của đứa bé, khiến nó bật ra tiếng cười khúc khích trong khi vòng hai bàn tay mũm mĩm nhỏ bé của mình quanh ngón tay cô. Cô thủ thỉ trước khi bế đứa nhỏ vào lòng. Cô đang dần yêu thích sinh linh bé nhỏ, nhưng cô biết rằng cô phải từ bỏ đứa bé trước khi cô trở nên quá gắn bó.

T/b không thể nuôi dạy một đứa trẻ, đặc biệt là vì cô ấy không có kinh nghiệm tuyệt đối. Chiyo từ trong góc nhìn T/b ôm đứa trẻ vào gần cơ thể mình hơn.
================
"Sanemi."

Anh vừa nói vừa nhăn mặt khi quay lại trừng mắt với cô gái, "Muốn cái đ*o gì ?"

Người đàn ông tóc trắng dậm chân về phía cô, T/b định trả lời, nhưng đứa trẻ trong tay cô bật khóc, khiến cô và Phong Trụ mất cảnh giác.

"Ôi trời ... Liam bình tĩnh lại ... suỵt ... anh ta sẽ không làm em bị thương đâu."

Cô dỗ dành khi cô đặt đầu đứa trẻ vào vai mình và vỗ nhẹ vào lưng nó.

"Đứa này là đứa nào?"

Sanemi trừng mắt nhìn đứa trẻ nhỏ trước khi chuyển sự chú ý sang cô gái có mái tóc (màu tóc) đang thủ thỉ khi cô ấy cố gắng xoa dịu tiếng than thở của cậu.

"Làm ơn ... im lặng ... anh đang ... làm cho Liam sợ hãi ..." đôi mắt cô nheo lại sau chiếc mặt nạ khi cô ấy nhìn chằm chằm vào Phong Trụ Sanemi chỉ chế giễu, "tại sao lại ở đây?"

Cô hỏi người đàn ông một lần nữa, nhưng ít gây hấn hơn vì có vẻ như đứa bé sẽ phản ứng tiêu cực với sự thù địch. Tiếng khóc của đứa bé nhỏ dần cho đến khi nó chìm vào giấc ngủ, đôi má phúng phính đỏ bừng cùng với nước mũi chảy ròng ròng. Đôi bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của đứa bé đang nắm chặt lấy (màu tóc) T/b.

T/b mỉm cười nhẹ sau chiếc mặt nạ của mình khi cô ấy nhìn chằm chằm vào đứa bé một cách trìu mến. Sau đó, ánh mắt cô từ đứa bé đến cột gió, "Tôi muốn lời khuyên về cách nuôi dạy một đứa trẻ."

Cô nói,khá táo bạo. Người đàn ông tóc trắng ngơ ngác nhìn cô gái mười tám tuổi, "làm sao mà biết được!"

Sanemi bực bội nghiến răng trước khi thở dài một hơi. Ngón tay anh cuộn vào lòng bàn tay, móng tay cắm sâu vào da, rỉ máu. Cô thở dài thất vọng, "ồ ... có vẻ như tôi đã tìm ra ... một điều ... anh không giỏi ..." cô gái lầm bầm, một nụ cười nhếch mép trên cô. khuôn mặt khi cô nhìn thấy người đàn ông đầy sẹo trước mặt cô căng thẳng lên vì các tĩnh mạch nổi lên và nhói lên trên trán và cổ của anh ta.

'Bắt được anh rồi'
===========
Sanemi đặt Liam ngồi trên một chồng gối trước khi nhấc chiếc bát chứa đầy thức ăn trẻ em lên. Anh co rúm người lại vì tiếng động của nó mỗi khi anh khuấy thìa hoặc nhấc nó lên khỏi chất mềm kỳ lạ. Liam và Phon Trụ khóa chặt mắt, và anh thề rằng anh nhìn thấy con quỷ nhỏ nhếch mép cười trước khi bật khóc, điều này khiến anh tuổi nao núng khi cố gắng kìm nén bản thân để ném đứa trẻ ra khỏi phòng.

Một tĩnh mạch đập dữ dội trên cổ và trán khi anh nghiến răng vì tức giận và thất vọng. Tay anh siết chặt chiếc thìa gỗ đến mức nó gãy làm đôi. Anh phớt lờ cảm giác đau nhói của những miếng gỗ cứa vào da thịt. Anh rất muốn giết đứa trẻ đang khóc, nhưng anh không muốn một "con chó đeo mặt nạ" nào đó đến tấn công anh và giết anh .

Anh biết rằng khi T/b trở nên mù quáng vì tức giận, cô ấy sẽ giết người mà không cần suy nghĩ kỹ và sẽ không cảm thấy đồng cảm hay hối hận sau khi cô ấy tỉnh lại. Anh đã thấy nó xảy ra nhiều lần, đó là lý do tại sao Tsuguko và những người hầu của cô ấy từ chối làm bất cứ điều gì khiến cô ấy tức giận. Nhưng, cô thường trút giận lên ma quỷ hoặc những kẻ mà cô cho là đáng chết, như kẻ hiếp dâm, kẻ giết người, kẻ lạm dụng tình dục trẻ em, v.v. cơ thể và nâng cơ thể nhỏ bé của mình khỏi mặt đất.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu mờ đục của đứa trẻ trước khi ngập ngừng ôm nó vào ngực và vỗ nhẹ vào lưng nó.Tiếng khóc của Liam ngày càng nhẹ nhàng hơn cho đến khi không còn nữa. Đôi mắt anh mở ra và nhắm lại khi một cái ngáp nhỏ rời khỏi đôi môi nhỏ. Anh đưa một bàn tay nhỏ lên miệng và mút ngón tay cái của cậu cho đến khi cậu ngủ thiếp đi. Sanemi gầm lên một tiếng, tay anh co giật dữ dội.

Anh nhanh chóng đặt đứa bé vào chăn và gối trước khi trừng mắt nhìn đứa trẻ đang ngủ.
============
Hai trụ cột nhìn chằm chằm vào Liam khi đứa bé bò quanh căn phòng trẻ sơ sinh, không khí xung quanh họ nặng nề vì thật khó xử khi ở cùng một phòng mà không làm hay nói gì.

T/b khẽ mỉm cười sau chiếc mặt nạ khi Liam trườn về phía cô, đôi mắt mở to như một tia ngưỡng mộ nhỏ lấp lánh quanh đôi mắt nâu đỏ của Liam. Cô đưa tay về phía đứa trẻ tóc đen và cười khúc khích khi đứa bé ngồi xuống và nghịch ngợm đập tay vào cột nhà trong khi cười.

"Cô có biết gì về tên nhóc ngoại trừ tên của nó không?"

Cô gái mười tám tuổi âu yếm nhìn chằm chằm vào đứa bé, "Ừ ... có vẻ như mẹ nó định cho một gia đình khác vì có một cuộn giấy nhỏ ghi thông tin về đứa trẻ ..." giọng nói nhỏ nhẹ khi cô lan man về đứa bé.

"Đứa bé ấy hai tuổi, sẽ bước sang tuổi thứ ba trong hai tuần nữa. Tên đầy đủ của là Liam Chi, nặng khoảng 27,5 kg và rất dễ khóc khi bị la mắng, thù địch và khi bị từ chối tình cảm."

Sanemi sững sờ nhìn cô gái bên cạnh mình trước khi quay đầu lại nhìn chằm chằm đứa bé tóc đen lúc này đang ngồi trước mặt mình, đầu nghiêng sang một bên. Anh phải thừa nhận nó có phần dễ thương, nhưng anh sẽ không để cho con quỷ nhỏ thay đổi ý kiến ​​của mình về anh. Liam phát ra một vài tiếng động trước khi bò lại gần người đàn ông tóc trắng đầy sẹo, đôi tay nhỏ bé của Liam tát liên tục vào chân anh ta. Liam bĩu môi trước khi dùng cả hai tay để vỗ vào chân mình khi nhận thấy rằng trụ cột đang phớt lờ Liam .

T/b cười nhẹ trước khi nhấc nhẹ Liam lên và đặt vào lòng Sanemi, phớt lờ ánh nhìn của Liam.

"Đứa bé thích ... anh Sanemi ..." cô thì thầm, đôi mắt khẽ dịu lại khi nhìn thấy đứa trẻ nghịch chiếc áo Phong Trụ .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro