Chap 017
Rengoku đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhẹ nhàng đẩy người soát vé bị mất ngủ ra đằng sau, "Nguy hiểm lắm, nên ngồi xuống! Đó là trường hợp khẩn cấp. Vậy nên , đừng hỏi tôi tại sao tôi lại mang theo thanh kiếm. "
Anh ta ra lệnh khi thấy một con quỷ bước vào xe gầm gừ và rên rỉ. Nhiều hành khách la hét vì sợ hãi điều gì sẽ xảy ra với họ trong khi những người khác bảo vệ con của họ để họ bị thương hoặc sang chấn trước những gì họ sẽ trải qua.
"Chàng trai bự con!! Ngươi đang che giấu kỹ năng nguyệt máu của mình à? Thật khó để tìm thấy sự hiện diện của ngươi ! Tuy nhiên, nếu ngươi cắm nanh vào những kẻ vô tội ..."
Viêm Trụ từ từ rút kiếm ra trong khi nhìn chằm chằm xuống con quỷ.
"Hỏa Kiếm Rengoku sẽ thiêu rụi ngươi đến tận xương tủy !!"
Con quỷ mở miệng và một tiếng rít chói tai vang lên từ cổ họng nó.
"Hơi thở của lửa,thức thứ nhất:Điểm Hoả"
Tanjirou và Zenitsu kinh ngạc nhìn Rengoku chém đầu con quỷ một cách dễ dàng mà không đổ một giọt mồ hôi.
"Thật tuyệt vời, aniki !! Đó là kiếm thuật tuyệt vời! Hãy biến em thành đồ đệ của anh !!"
Tanjirou xúc động. Cậu ta chạy đến chỗ Rengoku và nhìn anh với đôi mắt mở to. Rengoku sôi sùng sục kiếm và cười, "chắc chắn rồi !! Ta sẽ biến cậu thành một kiếm sĩ giỏi!"
Viêm Trụ kêu vang. Điều đó khiến Tanjirou phải giơ hai tay lên vì chiến thắng.
"TÔI CŨNG VẬY!!"
"TÔI NỮA!!"
"ĐƯỢC TÔI SẼ HUẤN LUYỆN CẢ CÁC CẬU !!"
"Rengoku anikii !!"
"Anikii !!"
T/b cười khúc khích khi cô nhìn ba thiếu niên nhảy xung quanh trong phát ra những tiếng kêu mừng chiến thắng. Nó rất đáng yêu đặc biệt là vì Rengoku đã hành động như thể anh ấy là cha của họ.
Cô giơ tay gọi cả nhóm lại, mỉm cười nhẹ nhàng khi Zenitsu, Inosuke và Tanjirou ngay lập tức chạy lại chỗ cô và cố gắng ngồi bên cạnh .
Insouke và Zenitsu nhanh chóng rơi vào cuộc tranh cãi xem ai là người ngồi bên cạnh T/b và Tanjirou cố gắng ngăn họ.
Rengoku cười và ngồi xuống trước khi ra hiệu cho Tanjirou ở bên cạnh mình.
====================
"Tôi đã làm theo lời ngài , tôi đóng vé và đưa chúng vào giấc ngủ. Xin hãy nhanh chóng đưa tôi vào giấc ngủ. Xin hãy cho tôi gặp người vợ và đứa con gái đã chết của tôi."
Người đàn ông cầu xin thiếu ngủ rơi nước mắt. Môi run rẩy và rướn người để trán áp xuống sàn.
"Làm ơn, làm ơn ..." anh cầu xin.
"Chắc chắn rồi. Ngươi đã làm rất tốt."
Tay đáp lại trong khi khóe môi nhếch lên thành một nụ cười toe toét.
"Bây giờ ngủ đi. Và có một giấc mơ đẹp ngươi có thể gặp gia đình mình. "
Anh thì thầm. Người soát vé thở ra một hơi trước khi ngã xuống bên cạnh , cơ thể cuộn lại thành một quả bóng khi ngủ.
"Ừm ...còn chúng tôi... " quay lại để nhìn chằm chằm vào nhóm năm người bằng con mắt kỳ dị, "chỉ cần đợi ở đây và các ngươi sẽ thấy buồn ngủ sớm thôi. Những thợ săn quỷ thông minh nhạy bén có thể thức dậy vì họ sẽ cảm nhận được quỷ và cơn khát máu của chúng. Hãy cẩn thận để không chạm vào cơ thể chúng khi đến gần và buộc chặt dây. "
Bàn tay ra lệnh.
"Ta không thể di chuyển khỏi đây một lúc. Chỉ cần cố gắng hết sức cho đến khi mọi thứ chuẩn bị xong. Và , có thể có một giấc mơ tuyệt vời. "
Nhóm năm người nhìn chằm chằm vào bàn tay với quyết tâm," được ... "họ ngay lập tức trả lời không chút do dự trước khi đứng dậy và lấy ra một sợi dây hơi dài.
=================
T/b nhìn chằm chằm vào con quỷ tóc dài màu hồng trong sự kinh ngạc, tay cô run rẩy khi cô bước đến gần cậu ta một cách chậm rãi. Cổ họng cô khô khốc và cố gắng hết sức để nói nhưng điều duy nhất phát ra là những tiếng động kì lạ.
Oni cười nhẹ và đến gần T/b với cánh tay đang dang rộng. Khi đã đủ gần, cậu ôm chặt cô gái đang run rẩy và gục đầu vào vai cô.
"Tớ nhớ cậu bông hoa nhỏ của tớ..."cậu thì thầm trước khi hôn nhẹ lên cổ cô.
T/b khóc và ôm lại Oni.
Cô rất vui. Oni đang ở trước mặt cô, Oni đang ôm lấy cô. Cậu ấy là thật.
"Oni..." cô thút thít, rồi 2 người ngồi trên sàn
Oni khẽ bật cười, luồn tay qua tóc và xoa lưng cô. Cậu ghé vào tai cô thì thầm những lời dịu dàng, an ủi. Cậu rất vui khi cuối cùng được nhìn thấy T/b một lần nữa.
Oni từ từ buông tay khỏi eo cô, rồi ôm lấy khuôn mặt cô, 1 cái cau mày tô điểm cho khuôn mặt cậu ta vì T/b không nhìn cậu với đôi mắt tuyệt đẹp ấy. Nên cậu tháo chiếc mặt nạ của cô và mỉm cười thật tươi khi nhìn đôi mắt dị sắc của T/b.
T/b cắn môi dưới để kìm lại tiếng nức nở nhưng không thành công. Thật xấu hổ khi phải khóc trước mặt người yêu của mình, đặc biệt là vì cô được cho là đã trưởng thành. Khi cả hai đang ngồi không biết trời đất ra sao, ôm nhau và thì thầm những lời nhỏ nhẹ an ủi nhau, họ không để ý đến một bóng người nhỏ bé đang nhìn chằm chằm vào họ với vẻ mặt cay đắng trước khi lao đi tìm kiếm bên bờ vực.
===============
Nezuko xoa trán chảy máu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt vì đau đớn và lo lắng. Sau đó em ấy quay đầu nhìn T/b, người đang run rẩy trong giấc ngủ của mình. Nezuko quan sát mặt nạ của các cô trượt khỏi mặt và rơi xuống đất với một tiếng 'thình thịch'.
Nezuko sụt sịt trước khi lao đến T/b, tay ôm lấy khuôn mặt của cô khi cố gắng lau đi dòng nước mắt của mình, nhưng mỗi lần như vậy, nhiều hơn lại tuôn ra. Nezuko phát ra một tiếng động nhỏ khi bật khóc trong khi lắc cơ thể cô, nhưng trước sự thất vọng của em ấy, T/b không thể thức dậy. Nezuko sợ hãi.
Không ai cử động hay thậm chí thức dậy, và em ấy không biết phải làm gì.
Đôi mắt long lanh của em ấy nhìn chằm chằm vào Rengoku khi anh bóp cổ một cô gái rồi Nezuko chạy đến bên anh mình và lay dậy. Em ấy bật ra những tiếng rên rỉ và nức nở bị bóp nghẹt trước khi sử dụng huyết quỷ thuật của mình để đốt sợi dây quấn quanh cổ tay .
'Làm ơn mọi người ... làm ơn ... dậy đi...'
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro