Chap 021
Các nhân viên y tế lao thẳng Viêm Trụ và T/b vào phòng y tế của Điệp Phủ và đặt cả hai lên giường.
T/b có thể nghe thấy tất cả những cuộc nói chuyện hoảng loạn mà mỗi người trong số các bác sĩ trao đổi với nhau và tiếng khóc của Tanjirou, Inosuke và Zenitsu.
Nó làm cô đau.
Thật đau đớn khi cô có thể nghe thấy Inosuke lẩm bẩm tên của mình qua những tiếng nức nở liên tục trong khi Tanjirou hét lên thành tiếng.
Đôi mắt cô mở trừng trừng và mỉm cười nhẹ khi nhìn thấy bóng dáng đang say ngủ của Rengoku bên cạnh mình mặc dù thực tế là tầm nhìn của cô bị che khuất.
Cô cảm thấy tự hào về bản thân.
Lần đầu tiên...một lần cô có thể cứu ai đó bằng thuật hút máu quỷ của Oni.
T/b yếu ớt nâng cánh tay phải của mình lên và nắm lấy tay Rengoku, ngón tay cô yếu ớt ôm lấy lòng bàn tay anh, "Re...n...go...ku..." cô kêu lên trước khi quay đầu lại , nhìn lên trần nhà. Đôi mắt nhắm lại và nở nụ cười hơi nhỏ.
================
Tanjirou ôm lấy khuôn mặt T/b trong khi đan tay vào tay cô. Cậu lặng lẽ lắng nghe hơi thở lặng lẽ của cô trong khi đặt trán mình lên trán cô và nhắm mắt lại. Sau đó cậu nhớ đã nghe thấy Shinobu giải thích cho con quạ của Oyakata về tình trạng của hai trụ cột. Khi biết được hai người có chút cơ hội tỉnh lại, cậu liền nhịn không được khóc mấy ngày.
Nó khiến cậu sợ hãi khi tưởng tượng ra một thế giới không có cô. Nó khiến cậu sợ hãi khi mất đi người tiền bối từng là chị em với mình. Cậu thở dài run rẩy trước khi nghiêng đầu một chút để môi mình áp vào thái dương của cô. Môi cậu đọng lại ở đó vài giây trước khi ngẩng đầu lên và buông tay và khuôn mặt của T/b . Cậu mỉm cười với cô trong khi nhấc chiếc hộp lên khỏi mặt đất và quay người bước ra khỏi phòng.
Cậu ta sẽ đến thăm em trai của Rengoku và hỏi về Hơi thở của Lửa.
Vừa bước chân ra khỏi phòng y tế, cậu nhận thấy một mái tóc đen quen thuộc rẽ về góc rồi biến mất. Một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt cậu và quay đầu sang hướng khác và bước ra khỏi Điệp Phủ.
Giyuu nhìn chằm chằm vào Tanjirou khi cậu ấy rời đi trước khi bước vào một trong nhiều lối vào và đi đến phòng của T/b và Rengokus với Liam trên tay. Anh khẽ liếc nhìn đứa trẻ bình tĩnh đang nhìn xung quanh với đôi mắt mở to đầy tò mò.
Nhưng, Thủy Trụ biết rằng sự tò mò sẽ bị thay thế bằng nỗi buồn và sự đau đớn. T/b bị quấn băng và bộ dạng nhợt nhạt. Thủy Trụ nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ trong vài phút trước khi anh nhẹ nhàng di chuyển đứa trẻ để nó có một cánh tay. Anh mở cửa và nhìn chằm chằm vào 2 trụ cột nghỉ ngơi một cách vô cảm.
Giyuu bước vào phòng và đóng cửa lại , tay anh ôm chặt lấy đứa bé khi anh đến gần T/b. Anh nhìn chằm chằm vào cô trước khi nhìn xuống Liam, người đang thút thít và vươn đôi bàn tay mũm mĩm nhỏ bé của mình về phía cô . Môi của Liam run lên trong khi thút thít trước khi bật ra thành tiếng rên rỉ. Liam tiếp tục với lấy cô, nhưng Giyuu chỉ ôm cô vào ngực và lẩm bẩm vài từ vô nghĩa và trống rỗng.
Đứa bé tóc đen tiếp tục khóc trước khi nó sớm bất tỉnh vì kiệt sức. Giyuu chỉ thở dài khi bế đứa bé và vỗ về phía sau. Thủy Trụ ngồi xuống chiếc ghế nhỏ kê bên giường T/b và quan sát tình trạng của cô.
Làn da của cô bị lõm xuống và nhợt nhạt, phần trên cơ thể, cánh tay trái và trán của cô được quấn đầy băng, có máu khô từ khóe môi xuống xương quai xanh, và nhiều vết bầm tím và sưng tấy quanh cổ và mặt.
"Xin hãy tỉnh lại T/b. Liam cần em. Tôi...tôi cũng cần em...nên...làm ơn...mở mắt ra đi."
===================
Aoi thở dài khi thay băng cẩn thận cho Rengoku để không làm ann đau. Cô nhìn chằm chằm vào mắt trái của anh và thở dài thêm một tiếng nữa trước khi quấn chiếc băng mới thay quanh trán và mắt. Sau đó cô chuyển sang phần bụng . Cô lo lắng về hai trụ cột là vì họ đã ngủ vài tuần rồi.
Họ chưa bao giờ có dấu hiệu tỉnh dậy và vết thương của họ dường như gần lành, đặc biệt là T/b. Cô gái tóc đen thở dài cuối cùng sau khi băng bó xong các vết thương ở trụ cột trước khi kéo tấm chăn lên và vén lên vai anh, chỉ để hở đầu.
"A...o...i..."
Cô bối rối và mở to mắt. Hơi thở của cô nhanh chóng trở nên gấp gáp khi mắt cô trở nên mờ đi. Cô chưa một lần nhớ được giọng nói đó. Aoi cắn chặt môi và quay lại nhìn chằm chằm vào cô gái tóc (màu tóc) với đôi mắt đẫm lệ. Cô ấy đã tỉnh và Aoi không thể hạnh phúc hơn.
"T/b- san ...." cô cố gắng lết ra trước khi chạy đến bên và đưa tay phải lên mặt. Một nụ cười nở trên khuôn mặt của cô, "chị tỉnh rồi . Em rất hạnh phúc! Em rất hạnh phúc!"
Cô thì thầm. T/b yếu ớt quay đầu nhìn cô gái trẻ trước khi cười khúc khích và sau đó nhăn mặt vì đau.
"Aoi...làm ơn...đừng khóc."
Cô thì thầm khi cố gắng ngồi dậy, nhưng lại bị cô gái tóc đen đẩy xuống.
"Nằm xuống! Chị còn bị thương, cho nên, không nên như vậy mà ngồi lên!"
Aoi hét lên để phản đối trước khi phồng má giận dữ. T/b chỉ cười khúc khích trong khi gật đầu đồng ý.
"...đúng vậy."
Cô ấy trả lời trước khi nhắm mắt lại.
==============
"GYAHHHHHHHHH !!! T/B- CHAN!!!"
"Zenitsu ... làm ơn ... bình tĩnh ..."
"ĐỒ XẤU XÍ DẬY ĐÊ!"
"Inosuke! Thật là ác độc! Xin lỗi T/b- chan đi!"
"Không đời nào!"
"Mọi người .... làm ơn bình tĩnh...bình tĩnh ..."
T/b thở dài và cô nhận thấy lời cầu xin của mình vô tác dụng. Cô chỉ nhìn với một nụ cười gượng gạo khi Inosuke và Zenitsu chiến đấu với nhau. Tất nhiên, cô không bị ảnh hưởng ít nhất bởi bình luận của Inosukes vì cô được coi là 'vịt con xấu xí' khi cô vẫn sống trong gia đình của gia tộc của mình.
Nhưng, thật tốt cho Zenitsu khi cố gắng bảo vệ cô như vậy. Tanjirou, người đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh giường t/b, cười khúc khích khi cố gắng gọi hai người bạn của mình xuống, nhưng sau đó bị Inosuke, người ban đầu nhắm cú đấm đó vào mặt Zenitsu. Aoi xông vào phòng và đấm bộ đôi trước khi ném họ xuống sàn và mắng họ vì quá ồn ào và bất cẩn. Tất nhiên, sau đó em ấy bắt đầu mắng cả Tanjirou và T/b.
T/b cười yếu ớt, "vậy......Giyuu và Liam...đến thăm khi nào vậy?"
Cô hỏi, đôi mắt đảo từ hình dáng giận dữ của Aoi xuống đùi cô.
"Họ đến thăm hai ngày sau khi tình trạng của chị và Rengoku được thông báo."
Aoi trả lời trong khi luồn tay qua một trong những bím tóc của cô ấy. T/b cười nhẹ trong khi tay ôm chặt chăn của cô, "cảm ơn...anh..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro