[chuyện của Sha 19] Ghen ( H AePete)


Saen đứng im lặng khi thấy Ae và Pete bước từ cửa phòng ra. 

" lâu rồi không gặp , hai đứa dạo này học hành thế nào rồi ?" Ae hỏi, tay vẫn nắm chặt Pete.

Pete xoa lên đầu Saen, nhỏ nhẹ nói " Sha đâu rồi, Saen ?"

" anh ấy trong phòng ạ, đang làm bài, con thì không có bài tập, tính ra phòng khách chơi game..." Saen cúi đầu, không nhìn vào mắt Pete.

Nụ cười dịu dàng vừa rồi đã làm tim Saen đau như dao cắt. 

Nhưng nghe tên Sha, cảm giác còn đau hơn.

Một cảm giác thật sự kinh khủng.

" hai cha vừa đi đâu về ạ, có phải lại đi Hàn Quốc không, trên vai Pete còn tuyết kìa" Saen vừa đưa tay phủi tuyết,  Ae chặn lại.

" ờ, cha đưa Pete đến đó vào tháng hai, cũng không lạnh lắm, nhưng Pete nói quá lâu rồi không gặp hai đứa nên về, mau vào gọi Sha ra đây, chúng ta ăn tối với nhau đi" Ae kéo áo khoác ra cho Pete, Saen lập tức quay mặt đi.

Đi được hai bước thì Sha xuất hiện.

Bình thản như không, Sha nắm tay kéo Saen lui vào sau lưng mình, tươi cười " phòng ăn sắp bụi phủ rồi cha ạ, con nhớ là ba tháng nay gặp hai cha chắc được hai lần, mỗi lần được năm giây ấy, con với em vừa ăn rồi, để sáng mai được không ạ "

Pete nhìn hai đứa con lúc này đã cao bằng mình, ngoại hình y như hồi mình mười tám tuổi, có chút không thoải mái khi Ae đang nhìn Sha, có lẽ cũng nghĩ giống như vậy. Giống đến kinh ngạc.

" vậy thôi, hai đứa về phòng đi " Ae nắm tay Pete, đẩy cửa phòng.

" cha ơi, làm cách nào liên lạc được với cha đỡ đầu ạ ?" Sha chợt hỏi.

" nếu con gọi vào lúc cần nhất, cậu ấy sẽ tới, nhưng cha không chắc lắm " Ae trả lời nhẹ nhàng.

"à mà, cha quên nhỉ, giờ hai đứa lớn rồi, cũng nên biết điều này, Luey là thiên thần đấy, đó là lí do cậu ấy không biết xài tiền mà lại chẳng bao giờ thiếu tiền" Ae nói xong đã đóng cửa phòng lại rồi.

Cảm thấy sự gấp gáp của Pete.

Vừa đóng cửa, áo khoác trên tay Ae cũng bị Pete kéo ra khỏi, hối hả hôn miệt mài môi của Ae.

" sao thế, vợ anh đột nhiên chủ động thế này, không phải khi nãy còn bảo mệt nên muốn về sao"  Ae cười.

Pete luồn tay vào áo Ae, vuốt ve.

" em muốn...mau lên có được không..." Pete lại hôn nữa.

Ae có hơi đoán được lí do, nên vui vẻ chiều chuộng Pete một lúc thật lâu, sau đó, khi Pete còn đang thở hổn hển trên sàn, Ae cắn lên cổ Pete, bắt đầu nói.

" vợ ghen đấy à ?"

" phải, em ghen đó" Pete đáp nhanh chóng, trườn ra khỏi người Ae, bước tới cái giường đang sáng lấp lánh, trèo lên rồi nhìn Ae với đôi mắt giận dỗi hiếm có.

" nhưng anh đã nói anh với Luey không có gì mà, anh còn chẳng hề gọi tên cậu ấy bao nhiêu năm nay luôn..."  Ae bước tới bên giường, nằm đè lên người yêu tinh xinh đẹp đến vô lí kia.Chẳng lẽ em ấy lại quên nữa rồi sao.

" ai nói em ghen chuyện Luey ???" Pete đẩy người Ae nằm xuống, trèo lên trên và bắt đầu nhún thật mạnh.

Hả ?

Ae hơi mất bình tĩnh, phải cố hít sâu để kềm chế, hai tay vịn vào hông Pete, ngửa cổ lên trời,rên nhẹ.

" Sha đó !!!"

Hả ???? 

Ae đang chìm trong khoái cảm, thật tình rất khó để suy nghĩ lúc này, chỉ muốn tập trung thưởng thức cơ thể yêu nghiệt của vợ mình thôi.

Trước khi Pete nói thêm câu gì nữa, Ae mau chóng bịt kín cái miệng đỏ đến mê người kia bằng ngón tay mình, nhấn nhá ve vuốt cái lưỡi mềm đó rồi bắt đầu trở người lại , chủ động đòi hỏi kịch liệt.

Tay Pete nắm lấy tóc Ae , vò nắn. Hơi thở trở nên hỗn loạn. Ae rất ít khi nào được thấy Pete ghen vì mình, lúc này cảm thấy cực kì phấn khích, cơ thể xinh đẹp kia lúc này lại vô thức xoay nhẹ hông mình phối hợp, Ae càng làm càng  hung hăng dữ dội hơn.

Phải mất thêm nửa ngày , thấy Pete thỏa mãn phần nào rồi, Ae mới tạm ngưng, ôm vai vợ mình, âu yếm hỏi " Sha thì sao nào ?"

" anh nhìn con hơi chăm chú đó, giống em hồi đó y chang, giống như giọt nước vậy, trẻ trung xinh đẹp, Ae, là em phiên bản thanh xuân đó" Giọng Pete chua lè.

" ơ...con nó mười tám tuổi thì thế chứ sao, nhưng em có già đi đâu mà, vẫn thế này cơ mà..." Ae lại vuốt tay lên bờ mông căng tròn tươi trẻ của Pete, nắn bóp.

Pete khẽ rùng mình, đẩy tay Ae ra. Ae càng già càng hư hỏng, bàn tay lúc nào cũng sàm sỡ thế.

" Sha không có chút huyết thống nào với Ae hết á " Pete lẩm bẩm.

Ae bật cười. Ra thế, mặt trăng đáng yêu này.

" nếu con yêu anh như Saen yêu em thì cũng thế mà thôi, chẳng có gì làm em phải lo lắng cả, em biết anh là của ai mà, những người khác, anh không quan tâm" Ae hôn nhẹ lên môi Pete.

Pete nhướng mày.

" chồng nghĩ đi đâu thế, em chỉ nói, không thích anh nhìn con em kiểu đó, khó chịu lắm"

" hiểu rồi hiểu rồi, anh sai rồi, là khi nãy anh nhìn con lâu hơn sáu giây phải không, trước giờ vợ anh chưa hề thấy anh nhìn cái gì lâu hơn thế  nên vợ không vui....anh có lỗi quá...ừ, anh khi nãy ngạc nhiên là từ khi nào con lại giống em đến thế...chồng biết lỗi rồi...vợ đừng giận mà...mau phạt chồng cho hết giận đi...được không...phạt anh đi vợ....quấn lấy anh đi...siết chặt anh đi....vắt cạn anh đi...vợ ơi...." Ae mặt dày kéo người Pete sát vào mình, quấn lấy, miệng lảm nhảm liên tục mấy câu vô sỉ.

Thế này thì còn giận hờn vu vơ gì nổi nữa.

Cái giường rung lên từng đợt và lại liên tục phát sáng rực rỡ.

.

.

.

.

.

.

Sha kéo tay Saen về phòng, cửa vừa đóng, Saen đã rút tay khỏi Sha.

Im lặng.

Sha đưa tay tới, chạm vào vai Saen.

Nghiêng người né đi.

Sha bèn đi về phía bàn, cúi xuống làm bài tập tiếp, thực chất chỉ cố làm ra vẻ thôi. Hiểu được tâm tư của Saen lúc này đang tệ thế nào, Sha thương lắm, không muốn vì mình mà Saen phải phiền thêm.

Dù lòng Sha ngập tràn tủi thân.

Mới có vài phút, hở ra một cái mọi chuyện đã thay đổi. Nhìn cha Pete như thể đang nhìn vào gương, có lẽ, lúc này, gương mặt mình chính là cái Saen không muốn thấy nhất.

Tim Sha đau đớn.

Hít thật sâu, Sha nhẹ nhàng tiến lại giường, kéo áo quần ra khỏi người mình, trùm chăn lên, nằm nhắm mắt.

Nếu có thể làm nơi giải tỏa cho em ấy, thì cũng cảm tạ cái ngoại hình này giống Pete đến như vậy.

" anh không cần làm thế, em đã nói, em không coi Sha là thế thân"  Giọng Saen vang lên, đều đều, không cảm xúc.

Im lặng.

Saen bước lại giường, kéo Sha qua, thì thấy nước mắt đã ướt đến cổ. Không biết anh trai ngốc này đã bắt đầu khóc từ lúc nào.

" mặc áo vào đi, em không làm gì cả" Saen lau nước mắt trên má của Sha bằng tay mình, rồi nhàn nhạt cất lời.

" anh muốn, em cũng không làm sao ?" Sha sụt sịt mũi.

" không, em không làm nổi " Dứt lời, Saen nằm xoay người lại, nhấn công tắc đèn bên hông giường, căn phòng chìm vào tối, chỉ có đèn ngủ mờ ảo tỏa ánh sáng xanh dịu dàng.

" vậy thì để anh làm" Sha ôm người Saen.

" Sha mau ngủ đi, em chỉ là mệt thôi" 

Saen hôn lên má Sha một cái rồi kiên quyết quay đầu lại.

Sha dĩ nhiên không muốn ép Saen làm gì bao giờ. 

Chỉ biết xoay lại, nằm cố nhịn không khóc.

Cả một đêm , hai trái tim ghen tuông theo hai kiểu khác nhau hành hạ chủ nhân mình đến không hề ngủ.

Saen ghen với cha Ae khi thấy Pete hối hả kéo tay cha vào phòng. Gương mặt đó, rất quen thuộc, Sha rất hay có biểu cảm đó mỗi khi đòi hỏi phải mau chóng chiều chuộng ngay lập tức, vẻ mặt câu dẫn quyến rũ đó, nhìn là muốn yêu thương đến phát điên lên.

Saen thấy tội lỗi khi bản thân nhớ mọi thứ đã làm với Sha nhưng lúc nãy thật sự trong mắt chỉ có mỗi Pete mà thôi. Và giờ, đến cả cơ thể nõn nà thơm ngát của Sha đang nằm sát cạnh, Saen cũng không có chút nào muốn làm. Toàn bộ cảm xúc lúc này chỉ hướng về Pete, nụ cười ngọt ngào đó, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc đó và rồi cha Ae gỡ tay ra, đến cả phủi một hạt tuyết cũng không được.

Sha thì, như đoán được chính xác em trai mà mình yêu hơn cả mạng sống kia, đang nghĩ gì trong đầu. Và , Sha khổ sở muốn chết đi được vì ghen với Pete. 

Chỉ một nụ cười đã làm cho Saen bây giờ thấy cơ thể này cũng chẳng buồn phản ứng.

Đâu phải là ghen ! 

Cảm giác này, phải gọi là đau chứ !

Đau đến ngẩn ngơ.







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro