[chuyện của Sha 27] Sụp đổ
Nếu ngủ chung với Sha, thật khó mà kềm chế bản thân, dẫu trong lòng không có ham muốn gì nhưng nếu cứ nghe tiếng thổn thức tủi thân trong thầm lặng đó của anh ấy, tôi làm cách nào ngủ được ? làm cách nào không quay sang ôm lấy cơ thể ấm áp đó ?
Nhưng nếu tiếp tục ôm lấy, vòng tay này cả đời tôi cũng sẽ chẳng thể buông ra được.
Tôi không thể tiếp tục dây dưa với Sha , không thể tiếp tục làm tình nhân của anh ấy.
Tôi nhận lời yêu của anh ấy, nói câu yêu anh ấy, rồi thì ngủ với anh ấy, để rồi bây giờ tôi biết trái tim mình yêu một người khác, tôi sao có thể khốn nạn đến mức tiếp tục làm như thế được.
Buông vòng tay đó ra cách nào khiến Sha không tổn thương ?
Mà, chính Sha cũng lại nói từ trước, rằng bất kể tôi có cho phép hay không, anh ấy cũng không rời khỏi tôi, không đời nào lìa xa tôi.
Vậy tôi phải làm cách nào nói câu chia tay. Khi chính tôi không nhớ nổi suốt mười mấy năm qua tôi đã ở bên Sha theo cách gì , chỉ mới quấn lấy nhau có ba tháng, cứ dài như cả một cuộc đời.
Chở Sha đi học, vòng tay gầy đó ôm eo tôi nhẹ nhàng, cố không chạm ngực mình vào lưng tôi, anh ấy tự ép bản thân giữ khoảng cách theo ý tôi. Tôi đau, thì anh ấy có thể không thấy đau hay sao ?
Tôi ước gì Sha yêu tôi bớt đi một chút.
Đến cả bây giờ, ngồi nghỉ trưa ở hành lang vắng rợp bóng cây và gió thổi lồng lộng, Sha cũng chẳng dám ngồi gần bên tôi.
Gương mặt hiền hòa của chúng tôi vốn giống nhau, tạo cảm giác dịu dàng lắm , nên lúc này đây, đôi mắt mà tôi di truyền từ cha Ae lại khiến Sha sợ, anh ấy cảm thấy tôi đang tức giận.
Tôi đương nhiên tức giận, nhưng là tức giận chính mình.
Sao lại là một tên khốn làm Sha tổn thương như thế.
Nhưng tôi yêu Pete, nghĩ đến nụ cười của Pete, trái tim như có sức mạnh diệu kì, nhịp đập cũng mạnh mẽ hơn.
Khi nhìn Sha , nụ cười chất chứa u sầu của anh ấy chỉ làm trái tim tôi như thắt lại.
Thật rất khổ sở.
" chúng ta chia tay nhé ! "
Câu nói này tôi đã cố tập đi tập lại hàng ngàn lần trong đầu.
Tôi phải ra công viên, nơi đầy cây xanh và nắng gió, tôi biết nếu nói ở trong phòng chúng tôi, Sha sẽ bỏ đi ra ngoài, có thể. Nếu vậy, nói ở ngoài đường thế này, Sha dù có bỏ đi, rồi sẽ trở về nhà.
Nhưng Sha không phản ứng gì. Chỉ ừ một tiếng nhẹ như gió thoảng qua.
Anh ấy đã biết tôi sẽ nói chia tay ư ?
Đã biết mối quan hệ của chúng tôi phải dứt khoát kết thúc ư ?
Sha có sự chuẩn bị, nghĩa là, anh ấy quả thật nuông chiều tôi tới mức chỉ cần tôi muốn, anh ấy dẫu có không thích, cũng vẫn không do dự mà làm ngay cho tôi.
Pete từng kể với tôi về một tình yêu lớn lao tới mức buông tay từ bỏ. Tôi không thích như thế, Pete nói lần tự sát khi xưa của Pete, là do Pete yêu một người và phải rời khỏi người đó.
Có thứ tình yêu gọi là chia tay ư ?
Nhưng lời chia tay mà Sha chấp nhận từ tôi, liệu có giống như thế không ?
Sha đồng ý và từ nay sẽ yêu tôi trong im lặng như trước đây sao ?
Hay Sha đồng ý từ bỏ và rồi sau này cố yêu một người nào khác ?
Thật kì lạ, tôi cảm thấy chẳng ai đủ xinh đẹp để xứng với Sha. Nghĩ đến chuyện có thể một lúc nào đó người được Sha yêu chẳng phải là tôi nữa, thật là khó chịu.
Im lặng ngồi sau xe tôi, trở về nhà, Sha vẫn mỉm cười sinh hoạt như bình thường, chỉ là không cất lời nói câu gì mà thôi, tôi cảm thấy cứ như từ nay sẽ không còn nghe tiếng Sha nói những lời yêu thương với tôi, cũng chẳng được nghe âm thanh rên rỉ mê hoặc lòng người đó nữa.
Nên thế, Sha đáng yêu như vậy, nếu tiếp tục ở bên người không xứng đáng như tôi, thì thật quả là rất tồi tệ.
Sha có chút kì lạ khi đặt lưng xuống giường là ngủ ngay lập tức. Hơi thở nhè nhẹ, gương mặt an hòa như đang ở chốn bình yên nhất thế gian, dẫu cho không phải là trong vòng ôm của tôi.
Mới tối hôm qua anh ấy còn bảo không thể nào ngủ được nếu không ôm tôi cơ mà ?
Lạ thật !
.
.
.
.
Sáng hôm sau khi tôi mở mắt, Sha đã dậy trước, ngồi nhìn tôi mỉm cười. Cứ như chẳng có gì xảy ra, tôi không nhận ra Sha chẳng nói câu nào tận khi kết thúc một ngày.
Rồi thì hai ngày.
Ba ngày.
Một tuần trôi qua.
Sha làm tôi hoảng sợ, khi ánh mắt càng lúc càng không có thần nữa. Như một con búp bê xinh đẹp biết cử động vậy thôi.
Tôi thậm chí chẳng dạm chạm vào anh ấy. Mà người Sha trở nên lạnh lẽo như thể Sha thật sự biến thành búp bê.
Sha vẫn cười với tôi. Nhưng tôi hỏi gì cũng tỏ vẻ không nghe thấy.
Tôi vào hẳn lớp học với Sha,ngồi ngay bên cạnh, mà anh ấy cũng không hề phản ứng. Lơ đãng nghe giảng, bình thản ghi chép, không phát ngôn bao giờ, đến giờ nghỉ trưa rất đúng giờ sẽ đứng dậy bước đến nhà ăn.
Cứ như một cỗ máy hình người được lập trình.
Tôi sợ tới mức gọi hai cha đến, cố không nhìn Pete nhiều quá. Nhìn thấy Pete là tôi đột nhiên không thấy chuyện của Sha nghiêm trọng nữa.
" Sha à, con ổn không ?"
Cha Ae lo lắng đến nhíu mày , Pete cầm hai tay Sha , dịu dàng hỏi.
Anh ấy không trả lời, cứ thế leo lên giường, kéo chăn và nhắm mắt ngủ ngay. Cực kì đúng giờ, ngày nào cũng như vậy.
Chúng tôi không dám có cử động mạnh với Sha, vì thực sự nếu Sha đang mộng du, thì sẽ nguy hiểm đến hệ thần kinh của anh ấy. Trong khi thực tình chỉ là Sha đang đi đứng hít thở, sống một cách bình thường lặp đi lặp lại, cái khó hiểu nhất chỉ là Sha không có phản ứng với ai mà thôi.
Cha dặn tôi cứ để yên như vậy, và không được rời Sha, nếu tình hình nghiêm trọng, cha nói sẽ gọi cho cha đỡ đầu.
Thế là tôi từng ngày từng ngày nhìn Sha bên cạnh mình bằng một góc nhìn chưa từng có trước đây.
Tôi đã không hề nhận ra, hóa ra mải mê nhìn ngắm một người không nhìn mình, lại là cảm giác cô đơn đến thế.
Sha không bình thường, nhưng Sha cũng chẳng khác thường gì hết, chỉ là một Sha đang im lặng không nói chuyện mà thôi.
Đi đường có ai đụng trúng một cái, Sha cũng chẳng hề phản ứng.
Tôi càng ngày càng lo lắng đến phát điên.
Lẽ nào, lời chia tay của tôi khiến Sha bị sốc đến mức trở nên thế này ?
Suốt hai tuần sau đó, mọi thứ vẫn thế, Sha cũng mỉm cười với tôi khi tôi nắm tay anh ấy đi, nhưng ánh mắt thì cứ như chẳng nhìn gì ngoài khoảng không trước mặt.
Tôi nhận ra, tôi nhớ Sha.
Sha của trước kia.
" anh nói gì đi, Sha, mau nói gì với em đi, Sha ơi" Tôi ôm người Sha khi đã nhắm mắt ngủ, hoàn toàn say ngủ, không hề nhúc nhích.
Tôi hôn lên bờ môi mềm đó, Sha cũng không thức dậy.
Nếu là trước đây, chẳng khi nào Sha ngủ trước tôi, và tôi chạm nhẹ cỡ nào Sha cũng ngay lập tức phản ứng.
Không phải là như thế này.
Người nói câu chia tay là tôi. Và rồi, Sha giữ cho bản thân hành động như thể một người hoàn toàn tách biệt, không quấn quít không dính dấp gì tôi nữa, lại là tôi thấy thế giới đang dần sụp đổ.
Tôi bắt đầu nổi điên lên khi thấy Sha cứ như người mất hồn.
Tôi nổi điên với chính tôi, chính là Sha yêu tôi nên câu chia tay làm Sha ra nông nỗi này.
Tôi không có cách gì thô bạo với Sha, chẳng thể lay mạnh người anh ấy, tôi chỉ có thể đóng cửa phòng lại và kêu gào tên Sha, và tất nhiên anh ấy không hề nghe thấy, yên tĩnh nhắm mắt ngủ, rất đúng giờ.
" Sha, em sai rồi, anh làm ơn tỉnh lại đi, chúng ta không chia tay nữa, anh mau trả lời em đi...em xin anh...trả lời em một câu thôi...một chữ ừ thôi cũng được...Sha...."
Tôi chỉ biết nắm tay Sha, mỗi đêm nói đi nói lại lời cầu xin đó.
Anh ấy vẫn cứ như thế.
Nhận ra nếu không có tôi, một ngày anh ấy vẫn sinh hoạt y như vậy mà thôi.
Cho đến khi , tôi quá mệt mỏi do cứ thức trắng đêm từ ngày này qua ngày khác, tôi ngủ gục trong lớp học, và rồi khi thức giấc, thấy cả giảng đường vắng vẻ, Sha đã về rồi, tôi ngay lập tức phóng đi tìm.
Theo đúng con đường mà chúng tôi vẫn qua mỗi ngày, Sha đi bộ từng bước thong thả, đấy là một hôm tôi thử không dắt xe máy ra để xem Sha phản ứng ra sao, thì mới biết anh ấy sẽ như thế.
Nhưng khi tôi chạy đến đám đông đang bu lại nghẹt đường, tôi thấy Sha toàn thân áo trắng dính đầy máu , yên lặng đứng giữa một đám côn đồ bị thương nằm la liệt dưới đất.
Tôi chưa hề thấy cảnh tượng gì kinh khủng như vậy, cảm giác y như cái ngày đầu tiên tôi thấy Pete khóc.
Cảm giác như trái đất này đang vỡ ra dưới chân tôi.
Chạy tới ôm lấy người Sha, kiểm tra xem anh ấy có bị thương không, nhưng khi xác nhận chỉ là dính máu của người khác, tôi chẳng hề nhẹ người chút nào, trái lại, thấy những con dao nằm tung tóe khắp mặt đường, tôi chợt nổi điên lên và muốn tàn sát lũ khốn kia cho đến chết, nghĩ đến khi nãy một mình Sha ở giữa đám này, toàn thân tôi cứ như bị muôn ngàn lưỡi dao cắt xẻo.
Cảnh sát tới và họ không cho tôi đưa Sha về. Tôi gọi cho cha Ae và khi hai cha đến, vừa nhìn thấy Pete, trái tim khốn kiếp của tôi ngay tại lúc này vẫn cứ đập lên từng hồi rộn rã, tôi cảm thấy mình dường như đang đứng sát trước cổng địa ngục rồi.
Trái tim khốn kiếp, yêu một người mình không được phép yêu. Và rồi lo lắng cho một người mang tiếng là người yêu mà bản thân chẳng có chút tư cách gì để yêu cả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro