#02 Về những người sống trên gác xép.

Tate cúi xuống nhặt quả bóng lên và ném về phía Beau. Thằng bé lao ra nhặt lấy quả bóng, cười khúc khích, rồi nó lại lăn quả bóng về phía Tate, vừa vỗ tay vừa reo lên: "Tiếp đi, tiếp đi."

Hiện tại, một ngày của Tate là như vậy. Lang thang trong ngôi nhà hoặc chơi với Beau, mà chủ yếu là chơi với Beau vì giờ căn nhà cũng không còn nhiều chỗ để "lang thang" nữa. Tate phải vừa đi vừa cẩn thận tránh Violet để cô ấy không bắt gặp anh trong căn nhà. Cũng khó, vì khi hai người sống trong cùng một căn nhà nhỏ hẹp như vậy thì không bao giờ gặp nhau là không thể. Nhưng Tate đã làm được điều không thể đó, Violet chưa bao giờ nhìn thấy anh, dù dĩ nhiên anh thì vẫn thường xuyên lén lút quan sát Violet từ một xó xỉnh nào đó.

Mười năm trôi qua, chưa có một giây phút nào Tate quên được Violet. Đi đến đâu anh cũng nhớ về những kí ức về anh và cô. Họ nằm trên giường (Violet không biết rằng khi cô ra khỏi phòng, Tate đã lén chui vào và nằm trên chiếc giường ấy một lúc), ôm ấp, kể cho nhau nghe về tuổi thơ hay nói với nhau những suy nghĩ thầm kín nhất. Và cả chuyện ấy nữa. Họ từng ngồi dưới tầng hầm, nơi anh nói cho cô nghe về những bí mật, những câu chuyện của căn nhà, rồi cô sẽ bảo anh là nói nhảm nhí. Tate biết thừa đó là vì cô sợ, nhưng anh không lật tẩy cô. Họ từng cùng chơi với Beau, vì Violet muốn vượt qua sự sợ hãi của mình, cô muốn học chấp nhận căn nhà. Họ từng làm rất nhiều chuyện với nhau, tất cả ngóc ngách, xó xỉnh trong căn nhà đều có kỉ niệm của họ. Giờ thì đến nói chuyện với nhau cũng là không thể. Chỉ mình Tate biết, mỗi lần nhìn thấy Violet, anh không hề muốn biến mất, anh chỉ muốn lao ra ôm cô, hôn cô, mặc cho cô mắng hay đánh mình. Nhưng Tate không dám, anh sợ cô sẽ bật khóc và nói rằng cô không còn yêu anh nữa, rằng tất cả đã là quá khứ và anh nên quên mọi chuyện đi. Chỉ mới nghĩ đến chuyện đó thôi là Tate đã muốn khóc rồi, thế nên anh không dám nói chuyện với Violet dù trong lòng ham muốn cỡ nào, anh sợ sẽ phải nghe những lời đó từ miệng cô.

"Hèn nhát." Đó là những gì Hayden nói về anh.

Hayden, cô ta là một hồn ma khó chịu. Lúc nào cũng mỉa mai người khác và luôn luôn có nhu cầu về chuyện ấy. Tate chưa bao giờ biết một hồn ma lại có thể dâm đãng đến mức đó. Cô ta gạ tình với bất cứ ai trong căn nhà này, thậm chí cả phụ nữ, nhưng thường xuyên nhất hẳn là Hugo và Travis. Và Tate.

Với Hugo, hẳn là vì ông ta là người cuồng nhiệt nhất, gần như lúc nào cũng sẵn sàng. Lúc trước, Tate chẳng mấy khi thấy ông ta xuất hiện. Ông ta thường say xỉn ở một xó nào đó, chẳng thèm bận tâm đến chuyện xuất hiện trước mặt ai. Không như một số linh hồn khác, khao khát một thứ gì đó, Hugo chỉ cần rượu. Ông ta không làm hại ai, cũng không giúp đỡ ai. Mờ nhạt, là những gì có thể miêu tả về người này. Từ khi có Hayden, Hugo đã tìm được một đam mê nữa. Không, đúng hơn là, đã được thỏa mãn một nhu cầu nữa của ông ta. Tuy vậy, ông ta chỉ xuất hiện nếu có nhu cầu, xong việc là biến. Hayden không thích thú gì chuyện đó lắm. Cô ta cảm thấy không được trân trọng. Hayden hay nói, "Tôi không phải một con điếm, tôi quan trọng." Nhưng hành động và lời nói của cô ta không ăn rơ với nhau lắm, vì cô ta vẫn tìm đến Hugo để thỏa mãn.

Travis, trẻ và đẹp. Người tình cũ của mẹ Constance. Đôi khi, Constance sẽ sang thăm anh ta, tiện tay "thó" thêm chút đồ của những người sống trong nhà, nhưng bà ta dành phần lớn thời gian để chăm sóc Michael nên Travis sẽ thấy cô đơn. Những lúc ấy, Travis sẽ tìm kiếm sự an ủi từ tập album Dahlia của anh ta. Nhưng theo như Tate những gì thấy, thì anh ta thích chìm đắm trong tập album đó hơn, Constaince, Tate không biết độ sâu sắc về tình cảm giữa hai người họ, nhưng có thể khẳng định là bà ta không bằng được cuốn album kia đâu.

Mà đúng là Travis nổi tiếng. Dù Larry nhận trách nhiệm cho cái chết của anh chàng này nhưng một số người phát hiện có một số chi tiết nhỏ không hợp lý trong lời khai của ông ta. Có điều, vì Larry nhận tội, phần lớn bằng chứng đều chỉ về phía ông ta, ông ta lại có bệnh tâm thần, nên vụ án vẫn được khép lại. Cảnh sát cho rằng Larry không nhớ rõ những gì ông ta đã làm do ông ta có bệnh về thần kinh. Quan trọng hơn là vì lời thú tội của Larry rất... chân thành (theo ý kiến của số đông mọi người). Khi được hỏi tại sao lại quyết định ra đầu thú, ông ta khóc lóc kể rằng ông ta vốn không định thú tội, nhưng ông ta đã mơ thấy người vợ và hai đứa con đã chết của mình, họ nói họ kinh tởm về những gì ông ta đã làm và sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta. Larry không thể chịu đựng điều đó, ông ta đã hứa với họ là sẽ trả giá cho những tội lỗi do bản thân gây ra. Vậy nên, giờ ông ta đứng đây, sẵn sàng nhận mọi hình phạt. Thái độ thành khẩn ấy thậm chí còn khiến tòa giảm áncho ông ta nữa. Dù sao, phía cảnh sát đã công nhận thủ phạm là Larry, chỉ có điều một số người vẫn không từ bỏ. Họ tin rằng Larry chỉ là một kẻ thế tội chứ không phải hung thủ thực sự, và vẫn đang tìm kiếm câu trả lời thực sự.

Cứ làm như họ sẽ tìm ra được ấy. Dù sao người đó cũng đã chết mục xác ở sân sau rồi.

Cùng sung sướng như Travis là Elizabeth Short. Sau khi biết mình đã chết và nổi tiếng dưới cái tên Dahlia Đen, Short rất mãn nguyện. Những bài báo nói về Travis cũng không quên nhắc lại về Dahlia Đen, tức Short. Cô ta đọc ngấu nghiến những đoạn đó, rồi cắt chúng ra và dán vào một cuốn sổ. Cô ta cũng có một cuốn album y như Travis, hai người họ giống nhau đến mức nếu có một ngày, Short thừa nhận cô ta từng có con nhưng đã thất lạc thì Tate có thể khẳng định đứa con đó, hoặc cháu trai (nếu con cô ta có con) chính là Travis. Dù sao, vì vậy mà Travis không có quá nhiều thời gian để say sưa với Hayden, anh ta cũng chỉ cần cô ta nếu có nhu cầu thôi. Mà với Hayden thì thế cũng không sao, nếu với Hugo cô ta còn chịu được thì có lẽ nào một anh chàng trẻ đẹp như Travis lại không?

Nhưng nói đến nhiệt tình mồi chài thì Hayden nhiệt tình nhất là với Tate. Không chỉ vì anh còn trẻ và đẹp mà còn vì cả mối quan hệ của anh và Violet. Hayden hận gia đình Harmon đến mức cô ta muốn làm mọi thứ để khiến gia đình ấy khổ sở, và nếu con gái của nhà đó đã yêu Tate đến như vậy thì Hayden muốn Tate trở thành của cô ta. Hayden cảm thấy đó là một cách trả thù tốt, nếu ông bố không yêu cô ta thì hãy để người con gái ông ta yêu yêu cô ta vậy, và khi con gái ông ta khóc lóc đến kể khổ với bố mình thì bọn họ hãy nhớ rằng đó là cái giá phải trả cho việc coi thường cô ta. Vấn đề là Hayden không nghĩ đến chuyện giờ Violet ghê tởm anh, không đời nào cô ấy quan tâm đến chuyện anh ngủ với ai, thậm chí nếu biết việc đó thì không chừng cô ấy còn cho rằng anh và Hayden thật xứng đôi nữa (dù ghét phải nghĩ đến chuyện này nhưng đôi khi những suy nghĩ ấy cứ lảng vảng trong đầu Tate, khiến anh vừa khổ sở vừa phẫn nộ, nhưng ai bảo anh lại là một thằng khốn cơ chứ, đây chính là cách Chúa, thông qua Violet, trừng phạt anh). Quan trọng hơn cả là Tate không có hứng thú gì với Hayden hết.

Nhưng cô ta dai như đỉa đói ấy. Dần dần, chỉ cần thấy Hayden là Tate đã bực mình rồi. Lần cuối cùng Tate thấy Hayden, anh đã rạch một phát vào cổ cô ta để cô ta im miệng lại. Nếu không phải sợ Violet nhìn thấy, Tate đã xẻ cô ta thành từng mảnh cho hả dạ rồi. Violet...

"Ôi chao, để tôi đoán nhé, cậu đang nghĩ đến tôi đấy hả?" Một giọng nói thì thầm vào tai Tate, cùng với nó là một đôi tay luồn vào trong áo anh.

"Cút." Tate rít qua kẽ răng, không thèm quay lại để nhìn thấy khuôn mặt của Hayden.

"Đừng lạnh lùng như vậy chứ, cưng. Cậu biết cậu muốn nó mà." Hayden tiếp tục thì thầm bằng giọng nói mà cô ta biết chắc là rất gợi cảm, đôi tay không ngừng sờ soạng. Hayden đã ngủ với đàn ông nhiều đến mức mà cô ta biết chính xác nên chạm vào đâu thì sẽ khiến đối phương kích động. Với Tate là phần eo, vì khi chạm vào vị trí này, cô ta cảm nhận được anh hơi rùng mình, chỉ cần thế là đủ. "Kiềm nén để làm gì chứ, con bé đó sẽ không bao giờ quay lại với cậu đâu."

"Cút." Tate lặp lại, trong lòng tự nhủ với mình phải kiềm chế. Anh không nên ra tay với Hayden ở đây, khi mà Beau đang có mặt. Và không, Tate không muốn làm chuyện đó với Hayden, đúng là cơ thể anh có những điểm nhạy cảm hơn so với bình thường nhưng như thế không có nghĩa rằng anh sẽ quan hệ với bất kì ai chạm vào nó. Tate đã thay đổi rồi, ít nhất anh cho là như thế và đang cố chứng minh chuyện đó. Nhưng Hayden không từ bỏ, tay cô ta dịch xuống, chậm rãi, vừa dịch chuyển tay cô ta vừa thở vào tai Tate.

"Nó cũng không thể chiều cậu được như tôi đâu, Tate, cậu biết mà."

Điều tiếp theo Hayden biết là Tate nắm lấy tay mình, nhưng khi cô ta đang nghĩ rằng Tate đã xiêu lòng thì khục, một cảm giác đau đến tận óc truyền lên khắp cơ thể cô ta. Tate đã bẻ gãy cánh tay cô ta, khiến nó cong hẳn về phía sau. Hayden hét lên đau đớn, cô ta lùi lại với cánh tay đang lủng lẳng và ngẩng lên nhìn Tate bằng ánh mắt căm hận: "Cái chó gì vậy?!"

"Đừng có chạm bàn tay bẩn thỉu đó vào người tôi. Cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Tate lạnh lùng. Anh liếc mắt về phía sau, Beau đã biến mất trong bóng tối, nhưng Tate biết nó vẫn đang nhìn. Anh không hi vọng nó sẽ phải chứng kiến cảnh anh xé con mụ kia ra một tẹo nào.

"Thôi nào, đừng có tỏ ra cao cả nữa đi. Ai mà không biết chuyện cậu là một thằng khốn nạn cơ chứ?" Hayden cười khẩy, cánh tay cô ta đã trở lại bình thường (sức mạnh của việc bạn đã chết là như vậy đấy), nhưng mái tóc vẫn rối bù và sự phẫn nộ vẫn chưa nguôi xuống.

"Tôi mà bẩn thỉu á? Ít nhất tôi không cưỡng bức mẹ bạn gái của mình." Hayden không quên bổ sung. Đúng là cô ta muốn quan hệ với anh chàng này thật đấy, nhưng chuyện đó đâu có nghĩa anh ta có quyền coi thường cô chứ.

Tate trợn mắt. Anh muốn lao vào xé xác cô ta ra, bất chấp việc Beau đang quan sát. Điều tuyệt vời là tuy một người đã chết thì không thể chết lần thứ hai nhưng kẻ đó vẫn cảm nhận được sự đau đớn, nên nếu muốn trừng phạt Hayden thì ý tưởng khiến cô ta bị xẻ ra làm trăm mảnh cũng không tệ chút nào. Thế nhưng trước khi Tate kịp làm gì thì một giọng nói đã vang lên, "Con chỉ lên thăm Beau một chút thôi mà, mẹ."

Là Violet.

Hayden nhanh chóng bắt được sự hi vọng lóe lêntrên khuôn mặt Tate, dù nó ngay lập tức bị thay thế bằng sự sợ hãi, bối rối và đau khổ. Cô ta cười lạnh, "Đồ hèn." rồi tan vào không khí.

Tate cảm thấy phẫn nộ. Trong một tích tắc, anh muốn đứng nguyên ở đó, muốn mặc kệ cho Violet nhìn thấy mình. Đã mười năm rồi mà sao cô ấy chưa chịu tha thứ cho anh chứ? Nhưng ngay giây sau, khi cảm thấy Violet đang lại gần, Tate lại biến mất.

Anh đúng là một thằng hèn thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro