Chương 13: Chớm nở trong bi thương
Chương mười ba: Chớm nở trong bi thương.
Tùng Lâm tỉnh dậy, người ngồi trước mắt anh là Hoài Thu, ánh mắt lo lắng chăm chăm nhìn anh.
"Cậu tỉnh lại rồi, làm mình lo chết đi được, còn thấy khó chịu ở chỗ nào không ?"
Tùng Lâm cảm thấy Hoài Thu lo lắng thái quá, anh chỉ lắc đầu. "Mình không sao."
"Cậu thật là... Tự nhiên lại..." Cô định nói ra mấy chữ 'đỡ thay cho Nhã Chi' những nghĩ đến Nhã Chi, trong lòng cô hơi khó chịu, cô mà nhắc đến Nhã Chi, có khi nào anh sẽ lo lắng hỏi tình hình của cô ấy hay không?
"Cậu ở đây chăm sóc mình cả đêm ư?" Tùng Lâm lên tiếng hỏi, trong lúc bất tỉnh anh rõ ràng nghe tiếng con gái khóc, còn nắm tay anh cả đêm, mà mắt Hoài Thu cũng ửng đỏ như vừa mới khóc.
"Ngoài mình ra còn ai nữa?" Hoài Thu chau mày.
"Xin lỗi, làm cậu phải lo lắng rồi." Tùng Lâm khẽ nói, nhưng trong lòng anh lại có cảm giác sai khác ở chỗ nào. Đêm qua trong lúc bất tỉnh, anh còn nghe giọng nói của Nhã Chi, cô trách anh vì sao bỏ đi không nói một lời. Không lẽ anh nằm mơ? Nhưng hơi ấm của bàn tay ấy lại rõ ràng, chân thực vô cùng.
"Cậu đói rồi phải không? Mình đi mua ít cháo cho cậu nhé." Hoài Thu cảm thấy ngượng ngùng, chột dạ trước ánh mắt của Tùng Lâm đang nhìn mình liền chuyển chủ đề.
"Cảm ơn cậu."
Hoài Thu vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Nhã Chi đang đứng đó, cô giật mình đứng khựng lại. Ánh mắt hoang mang lại kèm theo oán giận.
Nhã Chi thấy thái độ khác lạ của Hoài Thu, cô khẽ nhíu mày một cái, đoán Hoài Thu ngại vì lời nói dối lúc nãy nên cô lờ đi coi như không nghe thấy. "Em mang cháo đến..."
Hoài Thu vẫn nhìn chằm chằm khiến Nhã Chi hơi khó chịu.
"Chị mang vào cho anh ấy... em không vào nữa." Cô khẽ nói. Bản thân cô cũng không hiểu mình đang trốn tránh điều gì, nhưng cô sợ lúc này chạm mặt anh, sợ chút lo lắng của anh ngày hôm qua dành cho cô chỉ là tự cô đa tình, cô sợ gặp anh bây giờ, câu đầu tiên sẽ là hỏi anh vì sao năm đó bỏ rơi cô. Cô càng sợ nghe câu trả lời của anh hơn, sợ anh nói anh bỏ cô vì cô phóng túng, đa tình và rằng anh đã ở bên Hoài Thu.
Hoài Thu nhận ra mình nhìn Nhã Chi quá lâu, cô vội thu ánh mắt lại, nhìn hộp cháo nóng ấm trên tay lại ngẩng lên nhìn Nhã Chi.
"Em không vào thăm cậu ấy sao?"
"Em còn có chút việc ở công ty." Nhã Chi nói dối, cô vội vã quay đi.
"Nhã Chi." Hoài Thu gọi.
Nhã Chi đứng lại trước cửa thang máy, chưa bước vội.
"Sau này em đừng đến tìm cậu ấy nữa. Em làm khổ cậu ấy còn chưa đủ sao? Cậu ấy vì em mà đến Pháp rồi một mình đau khổ trở về. Vì em mà đánh mất tất cả, bố mẹ mất, bà cũng mất rồi. Khó khăn lắm mới bình ổn trở lại, em đừng đến làm phiền cậu ấy nữa."
Nghe lời nói của Hoài Thu, Nhã Chi sững người trong giây lát, khuôn mặt hơi cúi xuống, cô định quay lại nhưng cuối cùng dứt khoát bước đi, nụ cười trên môi cô gượng gạo, méo mó. Cô vào thang máy, bấm nút đi xuống.
Nhã Chi dựa toàn thân vào một mặt của thang máy, nước mắt trên khóe mi không kìm được mà lăn xuống má. 'Anh vì cô mà sang Pháp rồi một mình đau khổ trở về...'
Cô chỉ nhìn thấy sự tuyệt tình của anh năm đó, sự đau khổ của cô, chứ chưa từng nhìn thấy sự đau khổ của anh, cũng chưa từng nghĩ anh sẽ vì cô mà đau đớn.
Tấm gương đối diện của thang máy phản chiếu lại một cô gái xinh đẹp ngồi bệt dưới sàn, nước mắt giàn giụa trên mặt, biểu cảm đau đớn, khổ sở.
Ting một tiếng, cánh của thang máy mở ra. Nhã Chi với khuôn mặt được trang điểm kĩ càng bước ra từ thang máy. Bước đi tự tin nhưng có vài phần cô độc, lạnh lẽo.
Hoài Thu đợi Nhã chi đi hẳn mới đem cháo vào, giả vờ như vừa đi mua về.
"Cậu ăn đi cho nóng."
Hoài Thu vừa nói vừa múc cháo ra một cái bát nhỏ, thổi cho bớt nóng. Cô định đưa thìa bón cho Tùng Lâm thì anh gạt ra.
"Mình tự xúc được." Tùng Lâm đưa tay đỡ lấy bát cháo, Hoài Thu ngại ngùng thu tay về, đưa bát cháo cho anh.
Tùng Lâm đưa vào miệng một miếng liền cảm thấy vị khác lạ hơn bình thường, anh ngẩng lên hỏi Hoài Thu: "Cháo này..."
"Sao? Không ngon hả? Cháo mình mua ở căng tin đấy. Không ngon thì bỏ đi, mình mua cái khác cho cậu." Hoài Thu không hề hiểu ý của Tùng Lâm.
"Không, rất ngon." Tùng Lâm biết Hoài Thu đang nói dối nhưng anh làm ngơ. Cháo này không thể mua ở bên ngoài được mà do chính tay Nhã Chi nấu. Nhã Chi ở Pháp nhiều năm, từ lâu đã quen với cách nấu đồ của phương tây nên cô thường cho thêm yến mạch nấu cháo, vị sẽ ngọt và thơm hơn cháo nấu gạo thường, cô cũng thường nêm gia vị theo khẩu vị của cô, không bao giờ cho hạt tiêu. Bát cháo này chính là như thế.
Rời khỏi bệnh viện, Nhã Chi theo trí nhớ đến nghĩa trang, nơi an nghỉ của ba mẹ Tùng Lâm. Bà nội Tùng Lâm mất rồi, có lẽ cũng sẽ được chôn cất ở đây, bên cạnh ba mẹ anh.
Cô từng theo anh đến đây một vài lần, lúc đó mới biết người thân hai người đều được an táng một chỗ, vậy mà họ chưa bao giờ gặp nhau trước đây. Cỏ dại xung quanh đều được dọn sạch sẽ, anh chắc hẳn thường xuyên đến.
Ngôi mộ bên cạnh là của bà nội Tùng Lâm, không sai so với suy đoán của cô. Bà mất ba năm trước, chỉ vài tuần sau khi anh về nước.
Mắt Nhã Chi nhòa lệ, cô ngồi xụp xuống trước mộ bà, nước mắt tuôn rơi.
Ký ức của Nhã Chi về bà từng cảnh từng cảnh hiện về trước mắt. Người mang đến hơi ấm cho cô suốt những năm tháng cấp ba, người yêu thương cô chẳng khác gì cháu ruột của mình, người luôn mong nhớ hỏi cô khi nào thì về với bà, chính thức làm cháu dâu của bà. Vậy mà khi bà mất, cô chẳng hề hay biết.
Thùy Dung đến quán bar vì sự cầu cứu của một nhân viên, cậu ta nói Đức Thịnh đang say rượu ở đây, anh đã uống rất nhiều rượu, bất chấp sự khuyên can của mọi người.
Đến nơi, cô thấy Đức Thịnh vẫn tỉnh, tay tiếp tục rót rượu, uống rượu như uống nước lã. Người đàn ông này càng uống càng tỉnh, nhưng không nói trước được sẽ chết bất cứ lúc nào.
Cô khẽ chau mày nghĩ xem làm sao để khuyên được anh. Cô chưa từng nhìn thấy anh trong bộ dạng này, như một con thú bị thương nhưng lại chẳng thể gầm rú. Thùy Dung bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh, chưng ra bộ mặt không quan tâm, coi như không hề biết anh đã uống rất nhiều.
"Hôm nay ngày gì mà anh có nhã hứng uống rượu một mình thế?" Cô làm như chỉ vô tình gặp anh ở đây.
Đức Thịnh đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn sang hướng có người nói chuyện, định lên tiếng đuổi người. Từ nãy đến giờ có rất nhiều gái đến bắt chuyện anh đều bị anh lạnh lùng đuổi đi, nhưng vì giọng nói này có vài phần quen thuộc nên anh mới quay sang.
"Là em?"
Thùy Dung nhìn Đức Thịnh, rõ ràng anh quá say rồi nên bộ dạng mới cứng nhắc như vậy.
Thấy người quen nên Đức Thịnh lại liếp tục uống rượu. "Em sao lại đến đây một mình?"
"Em có hẹn đấy chứ, nhưng bị cho leo cây rồi." Lời này cô nói thật, trước khi đến đây cô có hẹn với Minh Quân, nhưng trong phút chót người yêu cô lại cho cô leo cây với lý do đột xuất. Minh Quân dạo này bận bịu tìm khách hàng, suốt ngày đi tiếp khách, cô cũng chẳng lạ mà lấy làm khó chịu. Dù sao Thùy Dung cô không phải kiểu con gái tối ngày bám người yêu, với cô, hẹn hò nhưng vẫn cho nhau không gian riêng tự do nhất định.
Đức Thịnh bật cười, đoán người cho leo cây chính là Minh Quân, ngoài cậu ta ra thì ai có thể khiến khuôn mặt cô nàng ỉu xìu như bánh đa ngâm nước thế kia.
"Vậy hai con người thất tình chúng ta gặp nhau rồi."
Đức Thịnh vì say nên mới nói ra lời này, nếu không anh tuyệt đối không bao giờ nói ra.
Thùy Dung cũng hơi ngạc nhiên, lại nhìn vẻ mặt tràn trề thất vọng của anh, bộ dạng này dường như chưa bao giờ có ở anh. Thùy Dung nhất thời nghĩ không ra, người có thể làm Đức Thịnh tổn thương chắc chỉ có một, đó là Nhã Chi.
Sáng nay Thùy Dung mới biết tin Tùng Lâm nhập viện vì đỡ một tấm phản gỗ từ trên cao rơi xuống thay Nhã Chi. Cô gọi điện tìm Nhã Chi cả ngày mà không được, nay gặp Đức Thịnh trong bộ dạng này, chắc chắn anh vì việc hai người họ tình cũ nối lại mà đau lòng.
"Thực ra anh biết trong tim cô ấy xưa nay chỉ có bóng hình người khác mà. Hà cớ phải si tâm như thế?" Thùy Dung lên tiếng khuyên như anh nhưng trong lòng lại có vài phần xót xa, lời này chẳng phải cô cũng nên dành cho mình ư?
"Phải, cô ấy trước nay chưa từng yêu anh." Bây giờ còn hạnh phúc bên người mình yêu nữa.
Đức Thịnh nhớ lại ánh mắt lo lắng lẫn hoảng hốt của Hoài Thu từ bên ngoài chạy vào phòng bệnh của Tùng Lâm, giây phút đó anh bỗng hiểu tất cả. Năm xưa khi hai người bên nhau, anh vẫn ngờ ngợ cô không thực sự yêu anh, trong tim cô vẫn dành vị trí cho người nào đó. Nhưng vì anh chưa bao giờ thấy người con trai nào khác xuất hiện bên cô nên anh coi đó là suy nghĩ vớ vẩn của mình mà thôi.
Nhưng anh làm sao dám trách cô. Chuyện tình của hai người ngay từ đầu đã là sai lầm, vì anh ép buộc cô nên cô mới ở bên anh. Chẳng phải vậy sao?
Trong tim cảm thấy cay đắng, Đức Thịnh lại nâng cốc lên uống cạn.
Thùy Dung nhìn mà trong lòng thầm kinh hãi, nếu cứ để anh như thế này thì đến bao giờ mới thôi? Anh vì Nhã Chi mà đau lòng đến thế ư? Trái tim cô cũng bất giác cảm thấy khó chịu mơ hồ.
Thùy Dung ngồi bên cạnh uống rượu cùng Đức Thịnh, mới vài ly mà trong người cô đã bắt đầu choáng váng, hôm nay cô chưa ăn uống gì đã vội vã đến đây. Nhưng càng nghe Đức Thịnh lảm nhảm, cô càng cảm thấy mông lung, người con gái anh kể dường như là Nhã Chi, nhưng dường như lại không phải.
Mãi đến khuya Thùy Dung mới kéo được Đức Thịnh rời khỏi quán bar, lúc này anh thực sự say hẳn, trên bàn là ngổn ngang những chai rượu rỗng. Đầu óc cô cũng không còn tỉnh táo, không thể tự lái xe về đành gọi taxi.
Lên taxi Thùy Dung mới nhớ ra, cô không biết nhà anh ở đâu. Thùy Dung đành đọc địa chỉ nhà mình, đưa anh về nhà cô trước rồi tính sau.
Sáng hôm sau Đức Thịnh tỉnh lại, đầu óc quay cuồng, đau nhức dữ dội. Giường anh nằm lạ hoắc, căn phòng cũng lạ, quần áo của anh đã bị ai đó cởi ra, nhưng bên cạnh không có ai. Anh đang gãi đầu cố nhớ lại xem đã xảy ra chuyện gì thì một cô gái xuất hiện trước cửa phòng trong bộ quần áo ngủ mặc ở nhà. Thân hình quyến rũ bốc lửa ngày thường mặc trên người bộ quần áo ngủ đơn giản lại hòa hợp và đẹp đến lạ.
"Hèm." Thùy Dung nhìn bộ dạng ngơ ngác của Đức Thịnh đang nhìn mình cô hơi ngượng ngùng mà lên tiếng đằng hắng, nhưng trong lòng lại thấy có chút đáng yêu.
"Anh... hôm qua..." Đức Thịnh chau mày nhìn cô.
"Hôm qua anh uống rượu say quá nên em đưa anh về đây." Cô nói, nhưng nhìn vẻ mặt anh có lẽ chưa tin lắm liền bổ xung. "Anh nôn hết cả ra quần áo nên em cởi đồ ngoài của anh ra, còn vứt trong phòng tắm đấy."
Khuôn mặt Thùy Dung bây giờ bắt đầu ửng hồng lên từ hai má. Cô học nghệ thuật nên từ sớm đã tiếp cận với mẫu khỏa thân, nhìn nhiều đến mất cảm giác. Vậy mà hôm qua, khi cởi đồ của Đức Thịnh, tim cô đập loạn lên, hai má đỏ lựng.
Khuôn mặt anh như viết lên ba chữ "Chỉ có thế?"
Thùy Dung khẽ gật đầu như đồng ý "Chỉ có thế."
Vết nhăn ở chân mày Đức Thịnh giãn ra, anh cảm thấy tảng đá trong lòng mình như được thả xuống một cách nhẹ nhàng.
"Anh dậy thay đồ đi, em chuẩn bị cho anh một bộ mới rồi đấy." Cô nói. "Xong thì ra ăn sáng nhé."
Thùy Dung đi rồi, trái tim Đức Thịnh bỗng chệch một nhịp nhanh hơn. Hôm nay trông cô thật khác ngày thường, giọng nói dịu dàng, bộ quần áo dài mặc nhà đơn giản không chút hở hang, nhưng lại quyến rũ hơn nhiều.
Đức Thịnh vào phòng tắm, nhìn thấy quần áo hôm qua của mình vứt dưới đất cùng với bộ váy hôm qua cô mặc, cả hai đều dính những thứ anh nôn ra, lẫn lộn đến mức không nhìn rõ hình dạng. Anh khẽ lắc đầu thở dài.
Hôm qua say rượu, nói toàn lời đau lòng như thế nhưng hôm nay lại điềm tĩnh ngồi ăn sáng. Thùy Dung nhìn Đức Thịnh một lần nữa thầm đánh giá. Con người này không phải lạnh lùng vô tình mà trong ấm ngoài lạnh, đau khổ nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, tóm gọn một chữ 'ngốc'. Nhưng Đức Thịnh này cũng là một Đức Thịnh hoàn toàn khác với những gì cô biết.
"Hôm qua say rượu anh có nói linh tinh gì không?"
Thùy Dung mải suy nghĩ bị câu hỏi của anh làm cho giật mình, cô ngây ra nhìn anh ba giây mới đáp.
"Anh nói nhiều lắm, có gì đều khai hết với em rồi." Cô trêu.
"Thật à?"
Thùy Dung bị bộ dạng sửng sốt của Đức thịnh làm cho buồn cười, cô tủm tỉm gật đầu, nhìn anh, muốn hỏi anh cô gái anh nói đến là ai nhưng sợ anh đau lòng nên không dám hỏi tiếp.
"Nhưng em sẽ giữ bí mật cho anh." Cô ra vẻ thật lòng.
"Cảm ơn em."
Thùy Dung bị câu nói này của anh làm cụt hứng chẳng muốn tiếp tục trêu nữa đành xúc một bát cháo ăn tiếp.
Ở trong nghĩa trang một buổi chiều, đến tối khuya mới về nhà, Nhã Chi bị cảm lạnh, người bắt đầu lên cơn sốt, mê sảng cả đêm. Mãi đến gần sáng mới đỡ mà chịu vào giấc ngủ.
Trong cơn mê, Nhã Chi thấy mình xuất hiện giữa vụ tai nạn giao thông, trên người đầy máu, xung quanh cũng toàn máu, cô kêu cứu nhưng dường như không ai nhìn thấy cô. Nhân viên cấp cứu chỉ chú ý kéo những người khác trong vụ tai nạn ra mà không ai để ý đến cô đang gào thét đến khản giọng. Từng người được cứu ra khỏi hai chiếc ô tô, từng khuôn mặt hiện lên trước mắt cô, của bà nội, của ba, của mẹ, còn có hai người trông quen mặt nhưng cô không cách nào nhận ra. Cách đó không xa, một cậu bé đứng nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt xa lạ nhưng ánh mắt thân thuộc.
"A!!!"
Nhã Chi hét lên. Cô ngồi bật dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn ra khoảng không trước mắt.
Giấc mơ này đã đeo bám cô nhiều năm. Mấy năm nay không xuất hiện, bây giờ lại lần nữa xuất hiện. Nhã Chi không hiểu vì sao mình lại có những giấc mơ kì lạ ấy và những người trong giấc mơ của cô, họ là ai, vì sao cô lại mơ đến họ? Là mơ hay là ký ức? Nhưng cô chưa bao giờ có những kí ức ấy.
Lúc định thần lại, trời đã sáng tỏ. Cô đã mê man một đêm trong cơn sốt mà không biết gì.
Hai trán đẫm mồ hôi, nước mắt ướt gối. Mọi thứ không khác so với những lần trước, cơn mơ vẫn khủng khiếp như vậy.
Nhã Chi đã từng nghĩ cô sẽ không còn bị những giấc mơ ấy ám ảnh nữa, khi ở bên cạnh Tùng Lâm, khi ở trong vòng tay anh, anh vỗ về ru cô ngủ mỗi tối. Nhưng anh cũng rời xa cô rồi.
Nghĩ đến Tùng Lâm, Nhã Chi lại nhớ đến chuyện hôm qua. Dường như có quá nhiều câu hỏi, khúc mắc trong đầu cô chưa có lời giải đáp. Cô muốn đi tìm anh, hỏi cho rõ mọi chuyện.
Nhã Chi nghĩ vậy liền ngồi bật dậy, vội thay bộ quần áo, trang điểm qua loa rồi chạy đến bệnh viện.
Trong phòng chỉ có Tùng Lâm, giờ này chắc Hoài Thu đã đi làm, cô ấy không thể cả ngày ở bên cạnh chỉ chăm sóc Tùng Lâm mà không đi làm được. Dù cô ấy không muốn cô gặp anh thì cô cũng phải hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Nhìn ánh mắt lạnh lùng như thường ngày của Tùng Lâm, trái tim Nhã Chi chùng lại, bước chân chậm hơn. Cô nhìn anh, không biết phải nói gì.
"Hôm qua em đến sao không vào?" Anh lên tiếng hỏi trước.
Nhã Chi nhìn anh, ấp úng không biết nói gì, cô không ngờ bị anh hỏi như vậy, việc cô đến đây không ai biết ngoài Hoài Thu, nhưng Hoài Thu nhất định sẽ không nói cho anh biết.
"Em... em có việc đột xuất phải đi."
Tùng Lâm nhìn ánh mắt hoang mang của cô đang cố trốn tránh cái nhìn của mình, khóe môi anh khẽ nhếch lên, hai con ngươi bỗng tối đen lại. Anh vốn muốn nói rất nhiều với cô, muốn xin lỗi cô, muốn nói cô hãy tha thứ và trở về bên anh. Nhưng khi gặp cô, cô chỉ dành cho anh những lời nói dối và lảng tránh anh, cô dường như rất ghét anh. Trái tim ấm nóng, nhiệt tình của anh cứ thế mà trôi tuột mất.
"Anh... vì sao anh lại cứu em?"
"Nếu là người khác anh cũng sẽ làm như vậy." Anh hờ hững đáp.
Phải. Nếu là người khác đứng đó tất nhiên anh vẫn cứu, nhưng không phải theo cách mất hết lý trí mà lao mình vào đó thế chỗ cho cô. Nhưng thứ anh nhận lại chỉ là sự chán ghét của cô. Cô hai ngày không xuất hiện, lúc xuất hiện lại là nói dối.
Nhã Chi trân trân nhìn Tùng Lâm, nhìn nụ cười nhè nhẹ trên môi anh. Anh nói cô so với người xa lạ chẳng hề khác biệt. Vậy hôm nay cô còn tìm đến anh làm gì nữa? Nhã Chi khẽ cúi đầu quay người rời đi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro