Chưa đặt tiêu đề 45

Chương 45

Ở cửa hàng đợi một hồi lâu vẫn không thấy người trở về, Triệu Thiển có chút lo lắng. Chu ca nhi ít khi ra chợ, tuy nói ca nhi đi lại trên chợ là chuyện thường tình, nhưng dù sao thân phận cũng bất đồng, trong lòng hắn khó tránh khỏi sốt ruột, sợ y gặp phải chuyện gì. Tiễn vị khách vừa xong, hắn đang định đóng cửa đi ra ngoài tìm, lại thấy bóng dáng quen thuộc từ xa đang đi tới từ con hẻm nhỏ.

Hắn vội vàng chạy qua: "Không tìm thấy đường à? Sao lại đi lâu như vậy?"

Chu ca nhi lắc đầu. Hắn nắm tay người kia trở lại cửa hàng, rót cho y một ly nước mơ chua, bảo y nghỉ ngơi một lát.

"Ta ở tiệm may gặp người quen."

"Ai?" Triệu Thiển theo bản năng hỏi.

Tâm trạng Chu ca nhi rất phức tạp: "Tào Phương."

Nghe thấy cái tên này, Triệu Thiển không khỏi cảm thấy có chút xa lạ, nhưng trong nháy mắt lại quen thuộc trở lại. Hắn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại người này nữa, không ngờ lại cũng ở trên chợ.

Chu ca nhi đem chuyện xảy ra hôm nay lựa lời kể lại một lượt, cũng không mấy để tâm đến những lời Tào Phương nói. Dù sao trước kia ở trong thôn, nàng ta cũng luôn tỏ vẻ khinh thường y. Điều y tò mò nhất vẫn là tại sao nàng ta lại trở thành bộ dạng như hiện tại.

"Đừng để trong lòng, mỗi người đều có con đường riêng phải đi. Lúc trước nàng ta trộm thuyền của các hương thân bỏ trốn, chúng ta không tính sổ cũ với nàng ta đã là tình nghĩa lắm rồi. Mặc kệ nàng ta hiện tại dựa vào việc gì để sống qua ngày, sau này gặp lại cứ coi như không quen biết." Triệu Thiển an ủi vài câu.

Chu ca nhi gật đầu. Chỉ cần Triệu Thiển không để trong lòng, y càng không cần thiết phải nhớ kỹ. Hai người liền gác chuyện này sang một bên.

Hôm nay buôn bán bận rộn hơn hôm qua nhiều, không giống hôm qua còn có thời gian rảnh rỗi tự mình vừa nướng thịt vừa uống canh. Hai người cứ luôn tay luôn chân cho đến tận tối. Vì đã hứa còn phải giao đồ nướng cho câu lan viện, Triệu Thiển sớm đã đóng cửa.

Hắn nghĩ nếu câu lan đã trả tiền đặt cọc, vậy thì mình cứ nướng nhiều thêm một chút. Dù sao tốc độ kiếm tiền trong viện đó không giống như dân chúng bình thường tính từng đồng một, sẽ không để ý đến một vài lạng bạc cho đồ ăn. Hơn nữa, có khi còn có người tranh nhau trả tiền.

Ước chừng nướng ba con cá, hắn đem hết số thịt và đồ ăn có hạn sử dụng ngắn nhất còn lại trong ngày ra nướng. Đến khi làm xong, đã có hai hộp đồ ăn lớn.

"Thiếu Vũ, lát nữa ngươi đi cùng ta."

Mắt Chu ca nhi sáng lên. Có thể đi cùng nhau ra ngoài tự nhiên là tốt. Dù Triệu Thiển không nói, y cũng muốn đề nghị. Dù sao đó cũng là nơi phong trần, phải trông chừng nam nhân nhà mình cho cẩn thận mới được.

Múc nước rửa mặt riêng, hai người khóa cửa, nhân lúc hoàng hôn nhá nhem, đi về phía câu lan viện.

Chợ không lớn, câu lan viện chỉ có một nhà, tên là Hoa Tiên Lâu. Hoàng hôn vừa buông, đèn lồng treo trước cửa tiệm vừa được thắp lên, tiểu lâu ba tầng này liền bắt đầu kinh doanh. Các cô nương phấn son lòe loẹt, dưới sự dẫn dắt của má mì, đứng ở cổng lớn của sân, bất chấp dân phong mà õng ẹo làm duyên, mời chào nam tử qua đường bước vào.

Triệu Thiển lần đầu tiên đến, cũng không biết cửa sau ở đâu, đành phải đi xuyên qua cửa trước mới tìm được cửa sau. Có điều lúc đi ngang qua cổng chính, hắn vẫn không nhịn được mà dừng chân nhìn vài lần. Một là, đối với hắn đó là một loại phong tục văn hóa. Hai là, câu lan lúc này dường như không giống như hắn tưởng tượng. Ngoài dăm ba nữ tử ăn mặc hở hang đứng ở cửa, thế mà lại còn có cả những tiểu ca nhi mày thanh mắt秀(mày thanh mắt秀 - mày xanh mắt đẹp) trà trộn trong đó.

Cũng may các tiểu ca nhi trong câu lan vóc người đều thấp bé, hình thể lại gầy yếu, nói chung cũng tương đối hòa nhập. Nếu để mấy người cao to lực lưỡng đứng ở cửa, thì quả thực có chút chẳng ra thể thống gì.

"Triệu ca!" Chu ca nhi đi ngang qua, nhìn đám nữ tử, tiểu ca nhi trang điểm đậm đà, áo quần xốc xếch, hai mắt cũng không dám nhìn thẳng, cúi đầu chỉ muốn đi qua cho nhanh. Đợi đến khi y đi tới phía trước, mới phát hiện Triệu Thiển vẫn còn đứng ở đó xem.

Vẻ mặt cười như không cười, còn nói mình chỉ là làm ăn buôn bán chứ không có ý nghĩ gì khác. Hôm qua không nên tin tưởng hắn!

Gọi một tiếng mà không đáp lại, y tức giận quay trở lại, véo vào cánh tay hắn một cái: "Đồ nướng sắp nguội rồi!"

Mày Triệu Thiển nhíu lại, sờ sờ cánh tay bị véo, ho khan một tiếng: "Ta chỉ tiện mắt nhìn xem thôi. Vừa mới nhìn qua, cũng chỉ có vậy, không có ai đẹp bằng ngươi cả."

Chu ca nhi không đáp lại lời nói không biết xấu hổ của hắn, bước nhanh lên phía trước. Dung mạo của bản thân, trong lòng y rất rõ. Người ta đều nói ca nhi nhà giàu có lớn lên xinh đẹp như tiên, chẳng kém gì nữ tử. Còn y thì quanh năm suốt tháng ra biển đánh cá, một tay đầy chai sạn, mặt cũng phơi nắng đen như nam nhân, lại còn cao hơn các ca nhi bình thường. Nếu không phải Triệu ca thân hình cao lớn, đứng chung một chỗ làm y trông thấp bé hơn, e rằng y lại bị người ta chê cười.

Trước kia trong thôn có người già nói y khi còn trong bụng mẹ là nam tử, sinh ra mới biến thành ca nhi, nếu không sao lại khác biệt với các ca nhi bình thường nhiều đến vậy. Cũng may mày ra mày, mắt ra mắt, bằng không thật không thể nhìn nổi.

Triệu ca tay nghề giỏi, người lại thông minh như vậy, sau này kiếm được nhiều tiền, không biết có vứt bỏ người vợ tào khang như y không. Nếu hắn thích trẻ con, có thể cưới thêm một cô nương để sinh con cho hắn. Thích tiểu ca nhi, cũng có thể cưới thêm tiểu ca nhi trẻ đẹp...

"Nghĩ gì vậy? Tới rồi!" Triệu Thiển thấy thiếu niên thất thần đi về phía trước, vội vàng kéo y lại.

Chu ca nhi bừng tỉnh hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu cao lớn. Không ngờ đến cả một câu lan cũng xây dựng khí thế đến vậy. Y thu lại những suy nghĩ lan man ban nãy, có chút gượng gạo nắm chặt hộp đồ ăn.

Triệu Thiển dường như nhìn ra sự không tự nhiên của y, vẫn luôn nắm lấy tay y không buông, hai người cùng nhau bước vào.

Đi vào cửa sau chính là hậu viện. Triệu Thiển đang tò mò sao cửa lại không có người canh giữ, vào đến bên trong mới biết, người ta đang huấn luyện một cô nương không nghe lời.

"Trói nó vào cột cho ta, không cho một ngụm cơm nào." Người đàn bà trung niên chống nạnh, kéo dài giọng nói, khí thế rất đủ, chỉ vào cô nương trẻ tuổi đang dựa vào cột mà rống lên: "Sao hả, còn muốn học người khác giữ gìn trong sạch để gả vào nhà giàu à? Vậy cũng phải xem ngươi có chút thủ đoạn nào không đã!"

Một tên tạp dịch xách ấm trà từ đại sảnh phía trước đi ra, đối với việc má mì răn dạy cô nương dường như đã không còn khiến hắn để ý. Nhưng khi thấy Triệu Thiển và Chu ca nhi, mắt hắn lại sáng lên, vội vàng đặt ấm trà xuống chạy tới: "Ái chà, tới rồi à!"

Tên tạp dịch nhấc hai hộp đồ nướng lên tay, ba bước cũng làm hai bước đến trước mặt người đàn bà trung niên: "Mẹ, đồ nướng mang tới rồi!"

Người đàn bà trung niên nhíu đôi mày vẽ hơi dài, ánh mắt rời khỏi cô nương đang ngượng ngùng giãy giụa trên cột, cao giọng hỏi: "Ngươi nói gì?"

Mấy chục năm lăn lộn chốn phong trần, tai tú bà đã không còn thính lắm. Tên tạp dịch lại thuật lại một lần nữa, trên mặt bà ta lúc này mới có nụ cười, vội vàng giật lấy hộp đồ ăn từ tay tên tạp dịch, mở nắp ra, mùi thơm cay nồng ập vào mặt làm nụ cười của bà ta càng thêm rạng rỡ.

"Chính là mùi vị này đây. Hôm qua Tú Tiên mua một ít, thế mà lại cùng mấy cô nương trốn trong phòng ăn. Ta đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi rồi."

Tên tạp dịch gật đầu. Còn không phải sao, hôm qua các cô nương đều chạy qua chạy lại trước cửa phòng Tú Tiên mấy lượt, chỉ vì không được chia cho tú bà nếm thử, hôm nay liền bắt Tú Tiên ra ngoài cửa mời chào khách.

Tú bà mặt mày tươi cười, lắc mông đi đến trước mặt Triệu Thiển. Nhìn thân hình cường tráng của hắn, hơn hẳn đám nam tử trong viện gần đây, không nhịn được mà đấm vào ngực hắn một cái. Triệu Thiển ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc, nín thở, tay mắt lanh lẹ nắm lấy cổ tay tú bà.

"Bốn lạng."

Lông mày tú bà nhướng lên, hờn dỗi một tiếng: "Thật là không biết điều thú vị."

Bà ta không vội lấy tiền ra, nhìn Chu ca nhi đang đứng bên cạnh hắn, che miệng cười một tiếng: "Này, đây là một ca nhi à? Không vào xem thì thôi, nhìn cái dáng người thô kệch cao lớn, ta còn tưởng là một nam tử đấy."

Chu ca nhi nghe những lời này, không khỏi cụp mắt xuống.

Triệu Thiển bước lên một bước, che Chu ca nhi ở phía sau: "Chúng tôi còn phải trở về làm ăn."

"Vội cái gì, sau này ta chính là khách quen của ngươi."

"Vậy thì không gì tốt hơn."

Tú bà cười nói: "Không vào trong ngồi một lát sao? Hoa魁(hoa魁 - người đứng đầu, tài sắc nhất) của viện chúng ta hôm nay phải ra tiếp khách đấy."

Triệu Thiển cười như không cười: "Ta lại chẳng phải khách."

"Thật là vô vị." Tú bà khịt mũi một tiếng, rồi từ túi tiền lấy ra bốn lạng bạc: "Bán cũng đắt thật, đừng có mà chặt chém ta đấy."

"Ngài cũng phải xem đối với ngài là phục vụ thế nào chứ." Nhận lấy tiền, không đợi tú bà nói thêm, hắn nói: "Hoan nghênh lần sau lại đến."

Sau khi hai người ra khỏi cửa, Chu ca nhi nhỏ giọng hỏi: "Thu cũng đắt quá."

"Khó chịu như vậy, không nên thu đắt một chút sao?"

Nghe vậy, Chu ca nhi cười cười. Y thật không ngờ người của câu lan viện lại khó chơi đến vậy. May mà Triệu ca dẫn y đi cùng, nếu không Triệu ca e rằng thật sự bị kéo vào viện qua đêm mất.

Làm xong đơn hàng này, hai người trở về liền không tiếp tục nướng thịt nữa.

Sáng hôm sau, Triệu Thiển không mở cửa buôn bán. Hắn muốn đến tửu lầu của tiểu nhị mua rượu, thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra cửa.

Chu ca nhi gọi hắn lại, đưa bộ quần áo trong tay qua: "Huynh mặc bộ quần áo mới may này ra ngoài đi."

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua bộ quần áo trên người: "Sao, bộ này của ta không tốt à?"

"Nếu muốn đi bàn chuyện làm ăn, vẫn nên ăn mặc tươm tất một chút, để khỏi bị người ta xem nhẹ."

Triệu Thiển nhận lời: "Vẫn là ngươi suy nghĩ chu đáo."

Hắn vào nhà thay quần áo. Bộ y phục này vẫn là lúc trước cùng Chu ca nhi thành thân, đến tiệm may làm hỉ phục, bị bà chủ tiệm giữ lại, tiện thể may thêm cho. Ở trong thôn không cần thiết phải mặc, đến chợ nướng thịt cả ngày toàn dầu mỡ, càng không cần thiết phải mặc. Cứ thế mà vẫn chưa mặc qua lần nào. May đo vừa vặn, mặc vào người rất hợp.

Chu ca nhi nhìn hắn thay một bộ quần áo liền như thay đổi một con người khác. Tục ngữ nói rất đúng, người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên. Mặc quần áo mới vào, người trông tuấn tú hơn nhiều. Y đi tới giúp hắn sửa lại cổ áo: "Quần áo rất hợp."

"Hôm nào không ngươi cũng đi tiệm may làm vài bộ quần áo mới đi." Triệu Thiển nắm lấy bàn tay đang sửa cổ áo của y.

"Quần áo của ta đủ mặc rồi. Lúc thành thân trong nhà không phải đã may một bộ sao. Hơn nữa ta ngày nào cũng ở cửa hàng, lại không cần ra ngoài bàn chuyện làm ăn, không cần thiết."

"Cái gì mà không cần thiết, chúng ta bây giờ lại không thiếu chút tiền may quần áo đó."

Chu ca nhi không nhận lời cũng không từ chối, vội vàng đẩy người ra ngoài: "Mau đi đi, sớm trở về còn phải mở cửa buôn bán nữa."

Triệu Thiển đi ra ngoài: "Ta biết rồi."

Theo địa chỉ tiểu nhị nói, hắn tìm được tửu lầu. Dù sao cũng là bỏ tiền ra mua rượu, ông chủ rất nhiệt tình, chỉ là bàn bạc qua lại về giá cả cao thấp mà thôi. Có tiểu nhị giới thiệu, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều. Không mất bao nhiêu công sức, hắn đã bàn xong xuôi mọi việc. Đương nhiên, còn phải trả lại một phần công cho việc mang đến hai con cá biển lớn.

Ông chủ cũng rất bận, sau khi bàn xong việc liền bảo hắn cứ tự nhiên, rồi đi tiếp đón khách. Hắn nhớ lời Chu ca nhi dặn, đang chuẩn bị ra về, lại nghe thấy tiếng bàn tán trong tửu lầu.

"Nghe nói ở hẻm Vĩnh Ninh mới mở một tiệm đồ nướng, mùi vị rất không tệ."

"Đồ nướng gì, sao ta không nghe nói qua."

"Khâu lão gia toàn đi những tửu lầu lớn, không nghe nói qua những món ăn vặt đó cũng là chuyện thường tình. Lúc trước ta cũng không mấy để ý, nhưng sau này được tiểu nhị giới thiệu, nhờ mua giúp một ít về, nếm thử mùi vị quả thực rất ngon." Người nói chuyện chép chép miệng, dường như có chút dư vị khó quên.

Một nam tử trung niên họ Khâu có vẻ lớn tuổi hơn một chút cười nói: "Vậy bảo tiểu nhị đi mua một ít tới đây, để ta cũng được mở mang tầm mắt!"

"Không may là, tiểu nhị nói sáng nay tiệm đó không mở cửa, đến buổi chiều mới mở."

"Ồ, vậy thật đúng là không may." Người họ Khâu kia uống một ngụm rượu: "Vậy buổi chiều bảo tiểu nhị mua một ít tới. Nếu nếm thử không tệ, thì thuê luôn ông chủ tiệm nhỏ đó về nhà làm đầu bếp, đến lúc đó các vị muốn ăn cứ đến nhà ta là được."

Một bàn người cười rộ lên: "Khâu lão bản hào phóng quá!"

"Chỉ không biết Khâu lão bản thuê đầu bếp về là để mọi người tụ tập, hay là để lấy lòng vị tam di nương xinh đẹp như hoa kia đây!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro