Chương 4
Tôi bàng hoàng người nhìn xuống sàn nhà, tại đó có rất nhiều dấu chân đi từ sân sau tới nhà bếp rồi biến mất, chỉ có dấu chân đi vào chứ không hề có dấu chân trở ra.
" Chuyện này là sao vậy?" Mẹ tôi bực tức nhìn tôi và chờ đợi một câu trả lời thoả đáng. Có lẽ mẹ nghĩ việc này là do tôi làm.
" Con....con không biết gì hết!" Tôi thất thần lùi lại vài bước xong nhanh chân chạy lên lầu.
Tôi đóng cửa phòng thật mạnh, từ từ ngồi xuống dựa người vào cửa, trên gương mặt không thể dấu nổi nét sợ hãi.
" Tại sao ba mẹ không tin mình? Mình phải làm gì để thoát khỏi căn nhà này đây?" Thứ đó sẽ không buông tha cho tôi, và cả ba mẹ nữa. Liệu thứ đó có làm hại đến ba mẹ của tôi không?
Đột nhiên tôi bị một tiếng động khác làm cho giật mình, đảo mắt nhìn xung quanh phòng xem tiếng động đó phát ra từ đâu, tầm mắt chợt dừng lại ở cửa sổ gần với chiếc bản học.
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, bước từng bước thận trọng lại gần phía cửa sổ, tiếng động vừa rồi nghe như là có vật gì đó va chạm vào cánh cửa sổ.
Tôi đưa tay mở hé cánh cửa sổ rồi nhìn ra bên ngoài, cửa sổ của phòng hướng ra sân sau của ngôi nhà, tôi chỉ có thể nhìn thấy cây cối và phía xa chính là căn nhà kho đã cũ kỹ.
Không phát hiện ra có điều gì bất thường, nên tôi tính đóng cửa sổ lại, chợt thao tác đóng cửa dừng khi thấy một bóng trắng mờ ảo lúc ẩn, lúc hiện, đang đứng kế bên nhà kho, tôi cố căng mắt ra nhìn xem bóng trắng đó là rốt cuộc là ai, tại sao người đó lại đứng ở sân sau nhà tôi?
Đang tập chung thị lực để nhìn cho thật rõ, chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên làm gián đoạn sự tập chung của tôi. Quay đầu nhìn về phía cửa phòng vài giây xong tôi lại quay qua nhìn bóng trắng đó, nhưng rồi không hề thấy gì nữa.
" Thuỳ An!" Đó là tiếng gọi của mẹ tôi, kèm theo là tiếng gõ cửa rất gấp gáp.
Tôi không trả lời mẹ, lặng lẽ bước tới gần cửa phòng, khi vừa tính mở cửa thì chợt khựng lại. Tiếng đập cửa ngày một lớn, tiếp đó là tiếng thở hổn hển từ bên ngoài vọng vào, linh cảm mách bảo tôi rằng đó không phải là mẹ của tôi.
" Thuỳ....An!" Lần này thì tôi có thể khẳng định rằng người đang đứng bên ngoài kia không phải là mẹ của mình. Giọng nói trầm khàn liên tục gọi tên tôi, và dường như nó cũng không giống với giọng của một người bình thường.
Tôi bịt tai lại, vội ngồi thụp xuống dựa lưng vào cánh cửa để ngăn không cho thứ bí ẩn kia bước vào trong phòng. Tiếng đập cửa càng thêm phần gay gắt hơn, tay nắm cửa rung bần bật.
" Mau...mở....cửa....ra!" Tiếng nói khẽ rít lên, kèm theo là tiếng thở hổn hển liên tục vang lên trong đầu tôi. Mặc dù đã cố gắng bịt tai lại nhưng vẫn không thể ngăn được những âm thanh ghê rợn đó.
Một lúc sau, mọi thứ dần trở lên im lặng. Tôi đứng dậy, do dự xem có nên mở cửa hay không, nhanh chóng hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, tôi từ từ hé mở của phòng một cách thận trọng, liếc nhìn qua khe cửa xem có ai, hay thứ gì gần đấy hay không.
Xác định không có một ai ở gần, tôi khẽ thở phào đầy nhẹ nhõm, nhưng khi vừa liếc nhìn xuống sàn nhà thì tôi chợt bất ngờ khi thấy dấu chân dính đầy bùn đất dừng ngay trước cửa phòng của mình.
Tôi vội mở toang cửa, nhanh chân chạy xuống lầu để tìm ba mẹ, tôi không nghĩ tiếng đập cửa lớn như vậy mà ba mẹ không hề chú ý đến.
Vừa đặt chân xuống lầu, tôi thấy ba mẹ vẫn đang chăm chú ngồi coi TV, thái độ rất bình thản như chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.
" Ủa, sao con chạy xuống đây? Hay đói rồi phải không? Để mẹ đi hâm nóng đồ ăn cho con nhé!" Mẹ thấy tôi vội vã chạy xuống, liền nghĩ rằng tôi đang đói bụng.
" Vừa....vừa rồi là...mẹ gọi con sao?"
" Làm gì có, mẹ đâu có gọi con!" Mẹ quay qua nhìn ba tôi rồi trả lời một câu chắc chắn.
" Vậy ba mẹ cũng không nghe thấy có âm thanh gì sao?" Trong lòng tôi chợt hoang mang, làm sao tiếng đập cửa lớn như vậy mà ba mẹ không hay biết.
" Ba chỉ nghe thấy tiếng bước chân"khủng long"của con chạy từ trên lầu xuống thôi!" Ba tôi nửa đùa, nửa thật trả lời.
" Con làm sao vậy? Cả buổi tối cứ như người mất hồn!"
" Con....cảm thấy mệt quá!" Bỗng nhiên đầu óc tôi quay cuồng, cả người trở lên nóng ran, cổ họng bắt đầu có chút khô, rất khó chịu.
" Chắc là con bị sốt rồi, để mẹ đưa con lên phòng nghỉ, rồi sẽ lấy thuốc cho con uống!" Mẹ tiến lại gần, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán kiêm tra rồi dìu tôi đi về phòng.
Khi đứng trước cửa phòng, tôi chỉ thấy cánh cửa phòng đang được mở toang, còn dấu chân bùn đất khi này bỗng nhiên biết mất như chưa từng tồn tại.
" Con nằm xuống nghỉ đi, để mẹ đi lấy thuốc cho con uống nhé!" Mẹ dìu tôi nằm xuống giường rồi nhanh chóng đi lấy thuốc.
Trong cơn mơ màng, tôi bỗng nghe thấy có tiếng hát từ bên ngoài cửa sổ vọng lại, giọng hát thê lương, buồn bã và cả mang đầy nỗi oán hận.
Tôi lấy mền trùm kín người, không dám cử động, ngay cả đến việc thở cũng không dám thở mạnh. Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên người tôi, khiến cho tôi giật mình sợ hãi:
" Con lạnh lắm hay sao mà trùm mền vậy?" Mẹ tôi kéo chiếc mền ra rồi nhìn tôi bằng cặp mắt khó hiểu.
" Mẹ ơi...hình như....con nghe thấy có tiếng hát bên ngoài cửa sổ!"
" Cái con bé này, sốt cao quá nên sinh ra ảo giác hả? Cửa sổ của phòng con hướng ra sân sau, làm gì có ai ban đêm, ban hôm lại đứng ở sân sau nhà mình hát, chỉ có ma mới làm vậy thôi!" Mẹ tôi cười lớn xong đưa viên thuốc ra trước mặt tôi.
Khuôn mặt tôi chợt tái nhợt, nhận lấy viên thuốc từ tay mẹ rồi đưa vào trong miệng nuốt. Tôi biết bây giờ dù có nói gì thì mẹ cũng sẽ không tin, vì vậy tôi chỉ biết giữ im lặng, không dám nói thêm nửa lời.
Do trong thuốc hạ sốt có một ít thuốc ngủ, nên khi vừa uổng vào, tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say. Đang say giấc, chợt tôi cảm thấy cơ thể của mình nặng trĩu, giống như có ai đó đang đè lên người của mình vậy.
Tôi vội mở mắt để xem có chuyện gì thì thấy cả căn phòng đã tắt đèn, chỉ còn ánh sáng mờ ảo của bóng đèn ngủ, không thể soi sáng cả căn phòng ngay lúc này.
Cả cơ thể không thể cử động, tôi muốn gọi ba mẹ ở phòng bên cạnh nhưng dường như có thứ gì đó đang mắc trong cổ họng, nó khiến tôi không thể thốt lên lời.
Bất chợt có ai đó chui vào trong mền từ phía bên dưới rồi dần dần bò gần đến khuôn mặt tôi. Trong lúc này, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc căng mắt ra nhìn thứ đó đang bò lại gần.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro