Chương 5

Cơ thể tôi dường như bất động, cặp mắt mở to hết cỡ nhìn cái thứ gớm ghiếc đang bò lên người mình, từng giọt mồ hôi lạnh xuất hiện lấm tấm trên gương mặt trắng toát, không còn chút huyết sắc của tôi, miệng thì ú ớ những câu vô nghĩa, muốn hét thật lớn nhưng lại không thể thốt thành lời.

Đột nhiên một đoạn tóc dài, đen nhánh từ trong mền thò ra quấn chặt lấy cổ của tôi, tiếp theo đó là một cái đầu từ từ ngoi lên áp sát, đối diện với gương mặt tôi.

Khuôn mặt của một người phụ nữ cùng đôi mắt sâu và đen không nhìn thấy tròng mắt đang hiện diện ngay trước mắt, điều đó càng làm tôi bội phần hoảng sợ. Một phần khuôn mặt của bà ta thì bị nứt toác, như muốn rời từng mảng thịt thối rữa xuống.

Đôi mắt tôi trợn tròn kinh hãi, miệng há hốc không thể ngậm lại, người đàn bà đó cũng từ từ mở miệng  rộng ngoác đến tận mang tai. Tôi còn có thể nhìn thấy rõ đám dòi bọ đang bò lúc nhúc trong miệng của ba ta.

Từng còn bọ bắt đầu từ miệng bà ta chui qua miệng tôi, cảm giác lúc này của tôi chính là kinh sợ và ghê tởm, khi cảm nhận được rõ từng con dòi đang bò trong miệng của mình.

" Thùy An, Thùy An. Con sao vậy?" Từ lúc nào mà đèn phòng đã được bật sáng, ba mẹ đang đứng bên cạnh lo lắng nhìn tôi và không ngừng lay tôi tỉnh giấc.

" Đừng...đừng..." Tôi hoảng loạn gào trong vô thức rồi nhanh chóng ngồi bật dậy, trên gương mặt vẫn còn hiện rõ nét sợ hãi cực độ.

" Con sao vậy? Mơ thấy ác mộng hả?" Mẹ khẽ vuốt nhẹ lưng tôi để chấn an tinh thần.

" Mẹ...có dòi...rất nhiều...có rất nhiều dòi...mẹ ơi!" Tôi nắm lấy tay mẹ rồi hét lớn, giọng nói có phần hoảng loạn. Trong lúc này, cảm giác ghê tởm của đám dòi bọ đó mang lại cho tôi rất chân thật, nó không hề giống như một giấc mơ bình thường.

" Dòi ở đâu? Con đang nói linh tinh cái gì vậy?"

" Có mà...trong...miệng con, rất nhiều dòi...đang bò trong miệng con!" Vừa nói dứt câu tôi liền vội vã lao vào nhà vệ sinh, cố móc họng nôn ra toàn bộ những thứ có trong bụng.

" Thùy An, con đang làm gì vậy? Đừng làm ba mẹ sợ!" Ba vội nắm lấy cổ tay tôi rồi lôi ra ngoài.

" Tại...sao, tại sao lại không có?" Tôi thất thần ngồi xuống giường, miệng luôn lẩm bẩm những câu "tại sao" trong trạng thái hoàn toàn vô thức.

Ba mẹ nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn tôi bằng cặp mắt đầy lo lắng:

" Hay tối nay em ngủ lại với con đi, chắc là do lạ chỗ nên con bé ngủ không quen giấc!" Ba nói với mẹ tôi xong lặng lẽ bước ra khỏi phòng.

" Mọi chuyện ổn rồi, không sao đâu con!" Mẹ ôm tôi vào lòng vỗ về, cảm nhận được hơi ấm từ mẹ, trong chốc lát tôi đã dần lấy lại được bình tĩnh.

" Giờ mình đi ngủ nhé, con còn đang bệnh đó!"

Tôi không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu đáp lại mẹ, rồi từ từ nằm ngả lưng xuống giường, cặp mắt mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà.

" Mẹ tắt đèn nhé?"

" Không, mẹ đừng tắt!" Tôi vội ngăn mẹ lại, sợ rằng khi tắt đèn đi thì cơn ác mộng đó một lần nữa sẽ ám ảnh tôi.

" Được rồi mẹ sẽ không tắt, con ngủ đi!" Mẹ nhẹ nhàng đắp mền cho tôi, rồi khẽ nằm xuống bên cạnh.

Vài phút trôi qua, mẹ tôi đã nhanh chìm vào giấc ngủ, còn tôi thì vẫn không tài nào chợp mắt được, khoảnh khắc kinh hoàng đó luôn ám ảnh trong tâm trí của tôi không buông.

Mãi đến 3 giờ sáng hôm sau tôi mới cố vào được giấc ngủ nhưng lại không hề biết rằng bên ngoài kia, bên ngoài chiếc cửa sổ đó luôn có một cặp mắt dõi theo tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro