Chương 6
Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy sau một đêm đầy ám ảnh, ngước nhìn xung quanh căn phòng. Từng ánh nắng chiếu xuyên qua cửa sổ làm bừng sáng khắp cả căn phòng, không biết từ lúc nào mà mẹ đã không còn nằm bên cạnh tôi nữa.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, cơ thể tôi dần trở nên mệt mỏi không còn chút sức lực nào, ánh mắt liếc nhìn qua cửa sổ, từng đám mây trắng bồng bềnh trôi trên bầu trời, cùng ánh nắng vàng chói chang chiếu qua từng tán lá cây sau vườn, trông mọi thứ thật bình lặng như chưa từng có chuyện kinh khủng nào xảy ra.
Uể oải bước chân xuống giường, tôi mở cửa đi ra khỏi phòng, định tiến tới phòng ngủ của ba mẹ nhưng lưỡng lự một lúc rồi lại thôi.
Tôi bước từng bước trên cầu thang để đi xuống lầu một. Cả căn nhà được bao trùm trong sự yên tĩnh, ngôi nhà này nằm sâu trong con ngõ nhỏ nên không hề nghe thấy có tiếng xe cộ qua lại, thậm chí ngôi nhà của hàng xóm gần nhất cũng phải cách đây vài mét.
Sau khi bước xuống bậc thang cuối cùng, tôi rẽ sang phía bên trái để tới phòng bếp và cũng là phòng ăn của gia đình. Thấy có mẩu giấy được đặt ngay ngắn trên bàn ăn, tôi tò mò liền cầm lên đọc.
Nội dung ở trong mẩu giấy " Ba mẹ có công việc nên phải đi sớm, mẹ đã nấu cháo cho con rồi, nếu có đói con hâm nóng lại ăn nhé! Mẹ cũng để sẵn thuốc cho con, ăn xong con nhớ uống nhé. Tối ba mẹ sẽ về, yêu con gái! "
Đọc xong nội dung mà mẹ để lại, tôi chợt khẽ bật cười. Không biết bây giờ là thời buổi nào rồi mà còn phải viết ghi chú bằng tay như vậy, ba mẹ cũng có thể nhắn tin cho tôi mà.
Nhưng nụ cười tồn tại chưa được bao lâu thì nhanh chóng vụt tắt, vậy là tôi lại phải ở trong ngôi nhà quỷ quái này.....một mình.
Đang suy nghĩ mông lung thì đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm cho tôi giật thót tim, tự hỏi từ bao giờ mà tôi lại chở lên nhát gan như vậy, chỉ là tiếng chuông cửa thôi cũng khiến tôi kinh hồn bạt vía.
Tôi bước lên phòng khách, đi thật nhanh ngang qua bức tranh và rồi ra đến cửa chính,. Tôi nheo mắt nhìn ra ngoài cổng, tôi thấy người đứng đợi trước cổng là một ông chú trung niên, trong đầu tôi bỗng hiện lên một câu hỏi" Ông ấy là ai?"
Nhưng rồi tôi vội lắc đầu xua đi cái câu hỏi đó và nghĩ rằng chắc có lẽ là hàng xóm muốn qua chào hỏi.
Tôi nhanh chân chạy ra và đứng đằng sau cánh cổng, cất giọng hỏi người đàn ông đó một cách rất lễ phép:
" Chú tìm ai vậy ạ?"
Người đàn ông đó không trả lời, ông ta nhìn chằm chằm vào người tôi. Bất giác tôi nổi da gà, linh cảm mách bảo rằng người đàn ông này không phải người đàng hoàng.
" Em...là chủ mới của căn nhà này hả?" Ông ta lên tiếng hỏi, giọng nói nghe có vẻ lưu manh, đã thế ông ta còn nhe hàm răng ố vàng cười cợt.
" Dạ đúng vậy, mà chú là ai?" Tôi bắt đầu tỏ thái độ lạnh nhạt. Ông ta đáng tuổi ba của mình mà còn gọi mình là em, đúng là lão già mất nết.
" Anh là chủ cũ của căn nhà này, em...có thể cho anh vào không?" Ông ta vẫn tiếp tục nói, đôi mắt nhìn tôi đầy dâm dục.
" Xin lỗi chú, ba mẹ con dặn không được mở cửa cho người lạ!" Mặc dù biết là cổng chính đã được khoá kỹ nhưng tôi vẫn sợ hãi lùi ra đằng sau vài bước.
" Anh...có phải người lạ đâu, nào...mau mở cổng cho anh. Mở...cho...anh!" Ông ta bắt đầu tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn, liên tục đập và rung mạnh cổng. Tôi sợ hãi nhìn người đàn ông đó, trông ông ta như một con thú hoang bị nhốt trong lồng, chỉ mong phá lồng để được thoát ra ngoài.
" Ông đang làm bạn gái của tôi sợ đó." Tôi đang hoảng sợ trước thái độ kỳ quái của người đàn ông kia thì bỗng nhiên có một giọng nói trầm ấm quen thuộc cất lên từ phía sau lưng của ông ta.
Tôi thoáng bất ngờ xen lẫn vui mừng khi nhìn thấy anh, người con trai tôi hôm đó. Trong mắt tôi bây giờ anh như một vị cứu tinh có thể giúp tôi giải vây.
" Mày...là...ai?" Ông ta quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt của ông ta bắt đầu hằn lên những tia máu trông có vẻ giận dữ.
" Tôi là bạn trai của cô ấy và ông đang làm phiền bạn gái của tôi đó." Anh gỡ cặp mắt kính cận xuống rồi nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc lạnh.
Ông ta gầm gừ nhìn tôi rồi nhìn anh, một lúc sau ông ta mới chịu bỏ đi trong tức giận.
Khi nhìn thấy ông ta đã đi xa dần, tôi mới thở hắt ra đầy nhẹ nhõm, vui mừng chạy lại gần cổng tính mở cổng cho anh nhưng lại bị anh ngăn lại:
" Đừng mở!"
" Sao vậy anh? Em muốn mời anh vào trong nhà ngồi chơi mà!" Tôi nhìn anh bằng cặp mắt khó hiểu.
" Anh vào bây giờ không tiện cho lắm, bao giờ em tính chuyển đi?"
" Em...ba mẹ không tin em, họ không muốn chuyển ra khỏi căn nhà này!"
" Nghe anh nói, em phải rời khỏi ngôi nhà này càng sớm càng tốt. Và...em phải tránh gặp mặt người đàn ông vừa rồi,hắn ta không phải người tốt đâu!" Anh nhìn thẳng vào mắt tôi đầy kiên định, mọi lời nói của anh giống như một mệnh lệnh mà tôi bắt buộc phải làm theo để được an toàn.
" Em...biết rồi!"
" Được rồi, anh đi đây. Hãy nhớ rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, em đừng hoảng sợ vì anh sẽ tới bảo vệ cho em!" Anh đưa cánh tay qua cổng xoa nhẹ đầu tôi. Hành động của anh làm cho tôi hết sức bất ngờ, mới quen nhau không lâu nhưng cử chỉ đầy thân mật của anh làm cho tôi có cảm giác chúng tôi đã quen nhau lâu lắm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro