Chương 7

Tôi chăm chú nhìn anh, trong lòng bỗng có một cảm giác quen thuộc đến khó tả, giống như chúng tôi đã từng biết nhau từ lâu lắm rồi.

" Không hiểu vì sao em lại có cảm giác mình đã biết anh từ trước vậy!"

Câu nói của tôi làm anh nhanh chóng thay đổi sắc mặt, nhưng rồi chỉ trong chốc lát anh đã lấy lại được thái độ bình thường.

" Có nhiều thứ em vẫn không nên biết thì sẽ tốt hơn!" Anh đưa tay vuốt nhé mái tóc dài của tôi rồi nhẹ nhàng quay lưng bỏ đi.

Tôi đứng phía sau cánh cổng dõi theo từng bước chân của ảnh, trái tim của tôi chợt nhói lên khi thấy anh đi xa dần. Cho đến ngay lúc này, tôi vẫn không thể giải thích được cái cảm giác kỳ lạ mà tôi dành cho anh.

Sau khi anh đi, tôi lặng lẽ bước vào trong nhà. Liếc mắt nhìn bức tranh treo trên tường, tôi cảm thấy người phụ nữ trong bức tranh rất giống với bóng ma nữ mà tối hôm qua mà tôi gặp.

Mặc dù anh đã khuyên tôi không nên nhìn chằm chằm vào bức tranh nhưng không hiểu vì sao bức tranh đó lại có sự cuốn hút kỳ lạ đối với tôi như vậy, bước từng bước chậm dãi lại gần bức tranh.

Tôi nhìn thẳng vào mắt của người phụ nữ trong tranh, thoáng chốc tôi thấy đôi mắt của bà ta thay đổi, chỉ thấy hốc mắt sâu đen không thấy tròng và còn có vài con dòi đang thay nhau chui ra từ hốc mắt của bà ta.

Tôi bịt miếng và nhắm chặt mắt để cố kiềm nén sự sợ hãi, đôi chân dường như cứng lại không thể di chuyển, dù chỉ một chút.

Vài phút sau tôi mới dám hé mắt ra nhìn, mọi thứ trở lại bình thường, bức tranh vẫn y như lúc bạn đầu, không có gì khác lạ hay ghê rợn.

Không suy nghĩ gì nhiều, tôi vội vã chạy lên lầu để về phòng của mình. Khi về tới phòng tôi nhanh tay khoá cửa phòng lại và đóng luôn rèm cửa sổ, toàn bộ căn phòng đều được thắp sáng bằng bóng đèn điện.

Tôi ngồi nép mình vào một góc, mọi thứ đều rất yên tĩnh cho đến khi tiếng chuông thông báo tin nhắn vang lên. Tôi lướt nhẹ màn hình điện thoại, mở phần tin nhắn văn bản, tôi thấy có dòng tin nhắn từ một số máy lạ mà mình không quen biết.

Nội dung tin nhắn" Hãy...mở...cổng...cho...,anh "

Tôi thoáng giật mình, đôi mắt mở to tròn đầy kinh ngạc, cánh tay run lên bần bật khi đang cầm điện thoại. Khẽ nuốt nước miếng, tôi đang do dự xem có nên nhắn tin trả lời hay không thì bỗng nhiên chuông thông báo tin nhắn tiếp tục đến..

" Anh...có thể nhìn thấy em! Mau...mở...cổng "

Sự hoang mang đạt đến cực điểm, tôi sợ hãi vội vàng tắt nguồn điện thoại rồi quăng chiếc điện thoại vào một góc tường.

Tôi vẫn không thể hiểu, tại sao ông ta lại biết số máy điện thoại của tôi? Tại sao ông ta cứ bám lấy tôi không buông? Rốt cuộc ông ta muốn cái gì từ tôi?

Trong đầu xuất hiện một mớ câu hỏi chưa có lời giải đáp, bỗng tiếng chuông điện thoại lại reo lên, thông báo có người gọi tới.

Tôi hoảng sợ ngồi lùi lại cố cách xa chiếc điện thoại, rõ ràng tôi đã tắt nguồn nhưng tại sao chiếc điện thoại vẫn còn hoạt động như bình thường?

Thoáng do dự một lúc, tôi từ từ với tay cầm chiếc điện thoại lên và áp vào tai để nghe đầu dây bên kia nói gì.

Trong điện thoại tôi chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển đến rợn người:

" Anh...nghe...thấy...trái...tim...của...em. Hahaha " Chợt có giọng nói cất lên cùng với đó là một tiếng cười kinh dị.

Tôi vội tắt điện thoại rồi ném qua một bên, đưa tay bịt tai của mình lại để tránh nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang reo liên hồi không có điểm dừng.

Vài phút trôi qua, tiếng chuông điện thoại không còn kêu nữa, cứ nghĩ mọi chuyện đã ổn nên tôi mới dần thả lỏng cơ thể. Ngay lúc này, tôi chỉ mong ba mẹ sẽ nhanh chóng về sớm, thật sự tôi đang rất sợ và hoang mang, không biết bản thân nên làm gì.

Bỗng tiếng chuông cổng một lần nữa kêu lên làm tôi giật mình, cứ ngỡ rằng ba mẹ về nên tôi vui mừng mở cửa phòng, tính chạy thật nhanh xuống lầu, nhưng đôi chân của tôi chợt khựng lại, đưa ánh mắt nhìn về phía cửa phòng của ba mẹ, suy nghĩ gì đó một lúc, tôi liền quay bước tiến gần đến cửa phòng ngủ của ba mẹ.

Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi đưa tay mở cửa phòng và tuỳ ý bước vào trong, chậm dãi bước lại gần chiếc cửa sổ hướng ra phía cổng, tôi kéo nhẹ chiếc rèm cửa qua một bên rồi dõi mắt nhìn xuống dưới.

Ở bên ngoài cổng lúc này không phải ba mẹ, mà chính là gã đàn ông"bệnh hoạn" vừa rồi tôi gặp và cũng là kẻ đã khủng bố điện thoại của tôi. Hắn ta đứng trước cổng, tay không ngừng nhấn chuông như một cái cái máy đã lập trình từ trước.

Đột nhiên hắn ta quay mặt ngước nhìn về phía cửa sổ, nơi mà tôi đang đứng nhìn hắn. Miệng hắn bỗng nở một nụ cười quái đảng, nụ cười đó khiến tôi bị ám ảnh mãi không thể nào quên.

Vội kéo rèm cửa lại để trốn tránh ánh mắt đó, tiếng chuông cửa vẫn vang lên inh ỏi. Tôi ôm chặt lấy đầu của mình, từng giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên gương mặt tái nhợt.

" Tôi đã nói ông không được làm phiền cô ấy rồi mà." Chợt có một giọng nói lọt vào tai tôi, giọng nòi quen thuộc, giọng nói cho tôi cảm giác an toàn.

Tôi nhanh chóng đưa tay mở toang tấm rèm cửa sổ và kinh ngạc khi nhìn thấy anh đang đứng đối diện với ông ta ở bên ngoài cổng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro