Chương 8
" Anh ấy vẫn chưa đi sao?" Tôi nheo mắt nhìn về phía anh, không hiểu vì lý do gì mà anh vẫn luôn xuất hiện vào những lúc mà tôi cần nhất, giống như anh đã biết hết tất cả mọi chuyện sẽ xảy ra với tôi.
Phía bên ngoài cổng, ông ta gầm gừ tỏ vẻ rất giận dữ khi thấy nhìn anh, đôi mắt của ông ta hằn lên những tia máu màu đỏ nhìn rất kỳ dị.
" Tôi khuyên ông nên quay trở về nơi mà ông đã đến, cô ấy không phải người mà ông cần đâu." Anh nhẹ nhàng gỡ cặp mắt kính của mình xuống xong không hề kêng nể mà nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Nhưng những lời anh nói có vẻ như ông ta cảm thấy không nghe lọt tai một từ, một chữ nào. Ông ta gầm gừ lao vào đánh anh như một kẻ mất trí điên loạn, không thể kiểm soát được hành động của mình.
Mặc dù đã tầm trung tuổi nhưng cơ thể ông ta rất cường tráng và khoẻ mạnh hơn những người cùng độ tuổi, anh bị ông ta đấm liên tục đến mức hộc máu, một phần gương mặt bị thương không hề nhẹ.
Mọi chuyện không dừng lại ở đó, anh cũng đáp trả lại ông ta bằng những cú đấm uy lực không thua kém và nhanh chóng lật ngược được tình thế. Cả hai người đều thương tích đầy mình, nhưng có vẻ như anh vẫn chiếm lợi thế hơn hẳn ông ta.
Khi thấy anh bị đánh như vậy, tôi vội vã chạy ra khỏi phòng ngủ của ba mẹ rồi nhanh chân chạy xuống lầu:
Ở bên ngoài cổng, người đàn ông đó bị anh khoá chặt tay, điều đó khiến cho ông ta không thể cử động. Miệng ông ta vẫn luôn gầm gừ như một con thú dữ không chịu thuần phục trước bất kỳ ai.
" Ác giả, ác báo. Đáng nhẽ ông sẽ bị ám cho tới khi chết, nhưng tôi sẽ giúp ông lần này." Một tay anh giữ lấy ông ta, còn một tay anh đặt lên trán của ông ta, mắt anh nhắm lại, miệng lẩm bẩm câu gì đó. Bỗng nhiên trên cánh tay mà anh đặt lên trán của ông ta bỗng xuất hiện những vệt đen chạy dọc từ bắp tay xuống lòng bàn tay, những vết đó trông khá là kỳ quái.
Ông ta giãy giụa la hét trong đau đớn, một lúc sau cả cơ thể to lớn của ông ta chợt ngã khuỵ xuống nền đất và không còn cử động nữa.
Anh từ từ buông cánh tay của ông ta ra, cùng lúc đó tôi đã có mặt trước cổng và đã chứng kiến được toàn bộ cảnh tượng này.
" Anh không sao chứ?" Tôi chậm rãi tiến lại gần anh, khi bàn tay định chạm vào vết thương trên gương mặt của anh để kiểm tra, thì trong lòng chợt lưỡng lự một lúc rồi lại thôi.
Tôi nhìn người đàn ông đang nằm bất động dưới đất rồi quay qua nhìn anh." Không lẽ anh ấy đánh chết ông ta rồi sao?" Nghĩ tới đây tôi bịt miệng lại để ngăn tiếng la hoảng hốt của mình, tôi không hề muốn vì tôi mà anh phải mang tội danh giết người.
" Ông ta chưa chết, em đừng lo!" Dường như đọc được suy nghĩ trong đầu của tôi lúc này, nên anh đã vội trả lời để trấn an.
Vài phút sau cơ thể của ông ta bắt đầu cử động, tôi lo sợ vội núp phía sau lưng của anh.
Ông ta đứng dậy trông rất khó khăn, miệng của ông ta bắt đầu ói ra một thứ chất dịch màu đen hôi thối, trong thứ chất dịch màu đen nhớp nháp đó tôi còn nhìn thấy những vật thể màu trắng vẫn còn đang bò lúc nhúc, chúng giống như những con dòi và cả trứng của dòi.
Thấy cảnh tượng kinh dị đó, tôi cũng muốn ói theo ông ta, vội lấy tay bịt miệng lại và cố tránh né hình ảnh đang diễn ra ngay trước mắt.
" Em không nên nhìn những thứ dơ bẩn này!" Anh đưa tay che mắt tôi lại xong đưa tôi vào trong nhà, bỏ mặc người đàn ông kia đang sống dở chết dở.
Khi trở vào trong nhà, tôi mới dần lấy lại được bình tĩnh, ngồi xuống ghế sofa gần đó, đưa tay vội rót một ly nước thật đầy rồi bán sống bán chết uống một cách nhanh nhất có thể.
" Xin lỗi vì đã để em nhìn thấy những thứ không nên thấy!" Anh nhẹ nhàng ngôi xuống bên cạnh, bàn tay khẽ vuốt nhẹ lưng tôi để trấn an tinh thần.
" Anh...có nhìn thấy không? Tại...sao ông ta...có thể...ói ra...những thứ...đó được chứ?" Tôi nói trong sự bàng hoàng, cho đến tận lúc này tôi vẫn chưa thể tin những gì mình đã trông thấy, mọi thứ diễn ra y như trong một bộ phim kinh dị.
" Anh biết em sẽ hoang mang, lo sợ. Nhưng...em có tin trên đời này tồn tại thứ được gọi là bùa ngải không?"
Tôi quay qua nhìn anh, đôi mắt tràn ngập sự khó hiểu. Đúng là trước đây tôi không tin trên đời này có ma quỷ hay bùa ngải, tôi luôn nghĩ thứ đó chỉ có trong những bộ phim kinh dị do con người tạo nên, chúng hoàn toàn không có thật. Ngay cả việc tôi lựa chọn vào ngành học tâm linh, một phần cũng là vì muốn chứng minh ma quỷ không hề tồn tại. Nhưng sau những chuyện vừa xảy ra thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tin trên đời này còn có tồn tại thế lực tâm linh mà mình chưa thể biết hết.
" Có phải bùa ngải giống như trong phim không?"
" Thật ra, ở bên ngoài nó còn đáng sợ hơn rất nhiều!" Khuôn mặt anh trầm tư nhìn vào khoảng không vô định phía trước mặt.
Như chợt hiểu ra điều gì đó, tôi vội vàng hỏi:
" Không lẽ, người đàn ông đó cũng bị...?"
" Đúng vậy, ông ta bị ngải ám. Mà thứ ngái đó không hề tầm thường một chút nào, anh nghĩ ông ta sẽ không thể sống được bao lâu nữa!"
" Không...không thể nào. Chẳng nhẽ bùa ngải cũng có thể...giết người sao?" Tôi bất ngờ nói, cứ nghĩ rằng bùa ngải chỉ khiến con người tâm trí bấn loạn hay tán gia bại sản thôi, thật không ngờ nó còn có thể giết người. Quả thật còn đáng sợ hơn những gì mà tôi đang tưởng tượng.
" Bùa ngải chính là công cụ giết người hiệu quả nhất, người bị ngải ám, nhẹ thì tâm trí không ổn định, nặng thì chết không rõ lý do. Nhưng người dùng ngải cũng sẽ bị nghiệp báo và nếu dùng không cẩn thận thì rất dễ bị ngải phản!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro