Chương 18

Chương 18: Bị tỏ tình? Tỷ lệ 100%!

"Người nhà"...

Thập An nằm ngửa trên giường, nhìn trần nhà, đôi mắt dị sắc có chút mờ mịt.

Trái tim nặng trĩu, tâm trạng hỗn loạn.

Lúc trước, khi hắn mang theo toàn bộ tài sản cầu hôn Mộ Tây, bị đối phương từ chối, tâm trạng cũng không dao động kịch liệt như vậy.

Nhớ lại dáng vẻ bình tĩnh của Mộ Tây khi nói "người nhà", hai má Thập An nóng bừng như bị lửa thiêu, cả cơ thể cũng nóng lên.

Hắn muốn hét lên, nhưng nhớ đến Mộ Tây đang ở phòng bên cạnh, hắn miễn cưỡng nuốt xuống âm thanh.

—— Bình tĩnh nào Thập An, bình tĩnh nào, Thư Nô vốn là người nhà của hùng trùng, không có gì to tát.

Nhưng... Đó là Mộ Tây.

Mộ Tây đích thân thừa nhận hắn là người nhà!

Trong phòng bên cạnh, Mộ Tây nằm trên giường, "nhìn" thư trùng đang lăn qua lăn lại trên giường qua tinh thần lực.

Như một con mèo lớn, rất năng động.

Thư Nô đang làm gì?

Không biết, không đoán ra...

Vẫn là ngủ thôi.

...

Màn hình trắng xóa, toàn bộ thế giới, trừ hắn, đều là một màu trắng.

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

"Thiếu tướng, đây là năm tinh cầu máy móc, hai phi thuyền, còn có cơ giáp và toàn bộ số dư tinh hệ của tôi..."

Tinh thần lực mạnh mẽ khiến Mộ Tây nhanh chóng nhận ra mình đang mơ.

Không có cảnh tượng chiến hạm như trước, chỉ có thế giới ý thức trắng xóa.

Còn giọng nói này... Là Thập An? Hay là quân thư lần trước?

Giống nhau quá.

Hắn nghe Thập An gọi nhiều nhất là "Hùng chủ", còn quân thư kia, là "Bệ hạ".

Đều trầm thấp, từ tính, mỗi chữ đều như lời thề, nghiêm túc.

Nhưng, tại sao chủ nhân của giọng nói này lại nói với hắn về tài sản của mình?

Muốn hối lộ hắn?

"Thiếu tướng, ngài có đồng ý trở thành..."

Mộ Tây im lặng chờ đợi câu sau, một lúc sau mới phát hiện không còn gì nữa.

"Đồng ý trở thành cái gì?" Nói hết câu đi!

Không có ai trả lời.

Giống như một đoạn ghi âm quan trọng, bị cắt ngang ở phần mấu chốt, Mộ Tây rất khó chịu.

"Chủ nhân, tâm trạng ngài hôm nay hình như không tốt lắm, có phải do bữa tiệc tối nay khiến ngài phiền não không?" Thiết bị đầu cuối thông minh Tiểu I nghi hoặc hỏi.

Mộ Tây đang điều khiển xúc tu tinh thần (tay) thay bộ lễ phục mà Tiểu I chọn, nghe vậy, bình tĩnh phủ nhận: "Không phải."

Hắn chỉ là bị giấc mơ của mình chọc giận.

"Theo phân tích của tôi, khả năng ngài gặp phải ám sát ở bữa tiệc tối nay là 1%, khả năng bị giống cái tỏ tình là 100%."

Tiểu I nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ chúng ta cần phải coi trọng con số này."

Mộ Tây nhíu mày, nói: "Lần này ta mang theo người nhà."

Đã mang theo người nhà, tại sao tỷ lệ bị tỏ tình vẫn cao như vậy?

"Chủ nhân, xin thứ cho tôi nói thẳng, Thư Nô của ngài chưa được huấn luyện chuyên nghiệp, không thể bảo vệ an toàn cho ngài."

"Huấn luyện chuyên nghiệp cho Thư Nô đối phó với người tỏ tình?" Mộ Tây tỏ ra hứng thú.

Lại có loại huấn luyện chuyên nghiệp này sao? Hắn biết quá ít sao? Phải nhanh chóng đưa Thư Nô đi học!

Tiểu I im lặng một lúc, "Là huấn luyện chuyên nghiệp đối phó với tập kích bất ngờ..."

"Chủ nhân, xin hãy biết rằng. Dù dưới sự hỗ trợ của tôi, đội điều tra đã tìm ra kẻ đứng sau vụ ám sát cựu Tổng đốc. Nhưng lệnh truy nã vẫn chưa được ban hành, khả năng ngài bị ám sát khi tham gia bữa tiệc vẫn là 1%."

Tiểu I cố gắng nói sang chuyện khác.

Mộ Tây lập tức mất hứng thú, chỉnh lại cổ áo lễ phục, nói: "Ta không hành động một mình, sẽ có cận vệ đi theo."

Tiểu I không đồng ý, "Trong bữa tiệc, cận vệ không thể bảo vệ sát sao cho ngài."

"Vậy nên ta còn mang theo một người nhà có giá trị vũ lực không thua kém cận vệ, phải không?"

Cuộc trò chuyện lại trở về điểm xuất phát.

Tiểu I cảm thấy "người nhà" chỉ là thứ chủ nhân dùng để chặn họng nó, nhưng nó không tìm được bằng chứng.

Nó nên tin tưởng Thư Nô kia, trong điều khoản khế ước có quy định, khi gặp nguy hiểm, Thư Nô phải liều mạng bảo vệ hùng chủ.

Nhưng đó chỉ là một Thư Nô chưa được huấn luyện chuyên nghiệp.

Tiểu I chỉ có thể cầu nguyện, khi bị tập kích, thư trùng có thể lao lên làm lá chắn, cản vài giây.

Chỉ cần có thời gian để chủ nhân giải phóng tinh thần lực, mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Nó không tin trên tinh cầu này có trùng nào có thể chống lại uy áp tinh thần của hùng trùng cấp S.

"Ngài nhất định phải để Thư Nô bên cạnh, không rời nửa bước." Tiểu I dặn dò.

"Sẽ, ngươi có thể ngắt kết nối." Mộ Tây nói, cắt đứt kết nối tinh thần với thiết bị đầu cuối thông minh.

Mộ Tây kéo cửa phòng, bước ra khỏi phòng ngủ, Thư Nô đã chờ sẵn ở bên ngoài.

Thấy hắn bước ra, Thư Nô xoay người, hơi cúi chào, vẫn nghiêm túc gọi: "Hùng chủ."

Là người nhà cùng tham gia bữa tiệc với Tổng đốc, Tiểu I cũng tỉ mỉ chọn lễ phục cho Thập An.

Trùng tộc luôn tôn sùng võ lực, thiết kế lễ phục cũng mang theo bóng dáng quân phục.

Mộ Tây nhìn chiếc cà vạt màu vàng sẫm viền đen trên cổ áo Thập An, gã bây giờ khác xa với lần đầu hắn gặp ở khu vực nội thành lòng đất, càng giống quân thư trong giấc mơ.

Có lẽ vốn dĩ là cùng một trùng... Mộ Tây không cho rằng giấc mơ của mình chỉ là giấc mơ.

Mộ Tây nhớ lại một ngày của Thư Nô dưới sự nhận biết của tinh thần lực.

Tối qua, Thư Nô chắc là đã không ngủ suốt đêm, tinh thần vẫn còn mơ màng sau khi thức dậy.

Chào buổi sáng với hắn, nhận phần dịch dinh dưỡng trong ngày từ nhân viên hậu cần, Thư Nô liền chui vào phòng huấn luyện vũ khí, tháo lắp, cải tạo súng.

Những khẩu súng này là do hắn mang đến từ chủ tinh...

"Đến phòng vũ khí, chọn trang bị ngươi quen dùng." Mộ Tây nói.

Thập An sững người, đáp: "Vâng."

Chờ Thập An rời đi, Mộ Tây mới bước xuống lầu.

Hắn chưa bao giờ hạn chế Thư Nô, vì vậy gã có thể tự do ra vào mọi nơi trong phủ Tổng đốc.

Vũ khí trong phòng vũ khí của phủ Tổng đốc đã được thay thế bằng những vũ khí mới nhất do hắn mang đến từ quân đoàn số một, đừng nói là a Mika xa xôi, ngay cả quân trùng trong quân đoàn số một cũng chưa chắc được tiếp xúc hết.

Một thư trùng sống ở khu vực nội thành lòng đất, lại có thể nhanh chóng nắm bắt, tháo lắp, cải tạo?

Khi Mộ Tây đến bên cạnh phi thuyền ngoài phủ Tổng đốc, Thư Nô cũng vừa kịp đuổi đến.

Mộ Tây xoay người, nhìn Thập An từ trên xuống dưới.

Tuy rằng đã biết Thư Nô chọn những vũ khí nào, đặt ở đâu qua tinh thần lực, nhưng khi nhìn thấy, hắn vẫn hơi kinh ngạc.

Lễ phục màu đen viền vàng, bên ngoài là áo choàng dài, thoạt nhìn không hề giống đang mang vũ khí.

Thư Nô này, thật sự chưa được huấn luyện chuyên nghiệp sao?

Mộ Tây bước đến trước mặt Thập An, hơi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt dị sắc một vàng một lam của Thư Nô, tay luồn vào trong áo khoác của gã.

Đầu ngón tay lướt qua nút thắt lưng kim loại, chạm phải một vật cứng lạnh lẽo.

Súng, được Thư Nô cải tạo...

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Tây: Nghiêm túc.jpg

Thập An: ? ! ! (Chân mềm nhũn, nhưng tôi vẫn có thể... Ưm...)

Cận vệ A: ? ! ! (Mau! Nói cho tôi biết là tôi nhìn nhầm!)

Cận vệ B: ? ! ! (Chúng ta có nên tránh đi không...)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chủcông